🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ EDITOR: Độc Ly
Thẩm Dịch An hoàn hồn: "Cái gì?"
Tống Tuệ Ninh: "Tôi đang hỏi cậu đó, Tiểu Thấm và Quý Hậu yêu nhau à?"
"Không biết." Thẩm Dịch An bước nhanh rời đi, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.
Tống Tuệ Ninh cắn môi đuổi theo.
"Nhìn kìa, cô ta là Nghiêm Thấm."
"Chính là cô ta, trông thật ngoan hiền, thật sự....cùng người đàn ông kết hôn kia..."
"Cậu cũng đừng quên cô ta ở lớp Mười Ba, trong đó làm gì có học sinh ngoan."
"Ê, Nghiêm Thấm, cậu ở bên ngoài bán thân là thật sao? Kiếm được bao nhiêu tiền, sinh lời nhiều không?" Một nam sinh bỗng nhiên lớn tiếng hô.
Tiếp theo đó là một trận cười vang, kể cả nam hay nữ đều đứng lại, vô hình đem Nghiêm Thấm vây ở giữa.
"Cậu thích người lớn tuổi sao? Nghe nói ba cậu đã chết, cậu đây là thiếu tình thương của ba sao?"
Nghiêm Thấm có chút ấn tượng đối với nữ sinh đang nói, là người tỏ tình với Quý Hậu nhưng bị từ chối, Nghiêm Thấm hơi nghiêng má, "Quý Hậu từ chối tình cảm của cậu, định ở đây lấy lại thể diện?"
"Cậu nói bậy bạ gì đó?! Chính cậu công khai giá tiền của bản thân, còn muốn ngậm máu phun người sao?" Nghe Nghiêm Thấm đem sự việc mình bị Quý Hậu từ chối nói ra, Tôn Nhạc Nhạc thẹn quá thành giận, tiến lên đẩy cô một cái.
Nghiêm Thấm đứng không vững ngã trên mặt đất, bị cục đá trên mặt đất tạo thành một vết cắt ở bắp chân.
Người đẩy- Tôn Nhạc Nhạc sửng sốt trong giây lát, nhưng sau đó lại trốn tránh trách nhiệm của bản thân: "Là do cậu đứng không vững, không liên quan gì đến tôi."
Nghiêm Thấm đứng dậy, đi từng bước về phía cô ta.
Tôn Nhạc Nhạc lui về phía sau: "Cậu, cậu muốn làm gì?"
Nghiêm Thấm không thèm nói gì, trực tiếp giơ tay đẩy ngã, mặt không biểu cảm nói: "Là do cậu đứng không vững, không liên quan gì đến tôi."
Tôn Nhạc Nhạc tức giận: "Cậu cố tình làm vậy!"
Nghiêm Thấm không chỉ cố tình, thấy cô ta không bị thương liền quay đầu chăm chú tìm cục đá làm cô bị thương, Tôn Nhạc Nhạc muốn đứng lên, "Cậu, muốn làm gì? Nghiêm Thấm cậu muốn làm gì??!"
Nghiêm Thấm cảm thấy cô ta thật phiền phức, người ngốc còn có thể nhìn ra được, sao cứ phải liên tục gào thét làm gì.
Cô ta làm cô bị thương, cô nhất định phải trả lại.
Mọi người đều sững sờ trước hành động của Nghiêm Thấm, Nghiêm Thấm đè Tôn Nhạc Nhạc xuống đất, cục đá trên tay để lên bắp chân, dựa vào trực quan đo kích thước vết thương trên chân cô, "A!"
Tôn Nhạc Nhạc kêu thảm thiết.
Nhưng cảm giác đau đớn không xuất hiện mà trong nháy mắt liền biến mất.
Nghiêm Thấm nâng lên khuôn mặt nhỏ, nhìn chàng trai nắm lấy cánh tay mình, nhíu mày thanh tú, có chút không vui khi bị anh ngăn cản.
"Buông tay, Nghiêm Thấm." Anh nói.
Cô gái nhỏ mím môi: "Cô ta khiến em bị thương."
Khiến cô bị thương, cô phải trả lại.
Thẩm Dịch An dừng lại, nhìn bắp chân cô vẫn còn đang chảy máu, nhưng ở thời điểm anh dừng lại, Nghiêm Thấm lại bị cục đá trong tay cắt lần nữa.
Lúc sau, cô mới bỏ cục đá trong tay xuống.
Mọi người nhìn Nghiêm Thấm đứng lên, hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn ngẩn ra.
Tôn Nhạc Nhạc che lại chân: "Nghiêm Thấm, tôi không để yên cho cậu đâu!"
Nhưng Nghiêm Thấm lại không để ý đến cô ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ bối rối nhìn Thẩm Dịch An đang không nói một lời, giật giật ống tay áo của anh: "Anh Dịch An, em đau."
Bộ dáng đáng thương bây giờ với khuôn mặt lạnh lùng ban nãy, giống như hai người vậy.
Giờ phút này yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.
Thẩm Dịch An nắm cổ tay cô kéo đi mà không có chút biểu cảm gì.
"Hừ hừ--" Cô gái nhỏ hít một hơi.
Chàng trai siết chặt tay, mắt thuỵ phụng* rũ xuống, tất cả mọi người xung quanh đó kinh ngạc nhìn giáo thảo nổi tiếng cao lãnh chi hoa** trong trường khom lưng.......bế người ta lên.
*Mắt thụy phụng hay mắt phụng ngủ ( 瑞凤眼: Hán Việt: Thụy Phụng Nhãn) là dùng để chỉ đôi mắt thon dài, con ngươi nằm sát khóe mắt, khoảng một phần ba đỉnh của con ngươi được che bởi mí mắt trên, đuôi mắt hơi hếch lên, trông hơi cười. Đuôi mắt thon dài, mang vẻ đẹp mê hoặc, quyến rũ người nhìn. Cre: Nam Phương Cố Sự 南方故事**Cao lãnh chi hoa (高岭之花): loài hoa cao lãnh, ẩn dụ cho một thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, tức là thứ chỉ có thể khao khát nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân.Nghiêm Thấm vòng hai tay ra sau cổ Thẩm Dịch An, mềm mềm mại mại oán trách, "Vừa rồi anh không giúp em."
Thẩm Dịch An ôm cô đi về phía phòng y tế mà không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, dọc đường đi thu hút vô số ánh mắt.
"Đó là...Thẩm Dịch An?"