Chương 20: Khàn cả giọng, không một ai biết

Thẩm Dịch An: "Sắp tới rồi."

Cô không nói gì nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Về tới Thẩm gia, Nghiêm Thấm dường như thϊếp đi rồi, Thẩm Dịch An gọi một tiếng, không có ai đáp lại, chỉ loáng thoáng nghe được hơi thở nhẹ nhàng phía sau.

"Thiếu gia, Thấm tiểu thư." Dì Vương thấy hai người trở về, nhẹ nhõm thở dài một hơi, muốn giúp đưa Nghiêm Thấm xuống: "Thấm tiểu thư...đã ngủ rồi?"

Thẩm Dịch An gật đầu: "Tôi đưa cô ấy về phòng, dì Vương nghỉ ngơi sớm đi."

Sau khi hai người trở về không lâu, ngoài cửa sổ nổi lên cơn giông, một tiếng sấm vang "ầm ầm" kèm theo sấm sét, xé toạc bầu trời đêm.

Nghiêm Thấm đang kéo chặt chăn trong giấc ngủ, mồ hôi lạnh thấm ròng ròng trên trán.

"Tiện nhân! Ngay cả đàn ông trạc tuổi ba mình cũng dụ dỗ bằng được, không biết mất mặt còn ném ra bên ngoài! Tao nhìn xem mày rốt cuộc biến thành cái dạng gì!"

Triệu Nhã Phỉ động thủ xé rách quần áo của Nghiêm Thấm, Nghiêm Thấm kinh hoảng thất thó túm quần áo của chính mình kêu to xin tha: "Đừng cởϊ qυầи áo của tôi, cầu xin dì đừng cởϊ qυầи áo của tôi, đừng----"

Là người khởi xướng nhưng Thẩm Tuấn Tài vẫn đứng sang một bên nhìn việc làm của vợ mình.

Bả vai thon gầy của thiếu nữ phần lớn loã lồ ra bên ngoài, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy nước mắt.

Hình ảnh lại chuyển, trong căn tầng hầm tối đen, truyền đến âm thanh như một con vật đang giãy giụa.

Thả tôi ra!

Thả tôi ra—

Mùi rác rưởi, thối rữa và bụi bặm, cô gái gầy gò bị trói tay trói chân, trong miệng bị nhét giẻ lau, không một ai biết cô gái hét khản giọng đến mức nào, không một ai biết.

Cho đến hai ngày sau khi bị giam cầm, cô nằm vật ra đất không còn sức mà vùng vẫy nữa.

Chết chóc, sợ hãi, đau đớn, hận thù....

Tất cả cung bậc cảm xúc cứ đan xen và bùng lên trong lòng.

Mẹ, vì sao, lại đưa con đến nơi này?

Trên giường Nghiêm Thấm gắt gao túm lấy chăn, giây tiếp theo, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, ôm ngực thở hổn hển, giống như một người bị chết đuối khát khao hít không khí.

Cánh tay cô run rẩy tìm kiếm một hồi trong ngăn kéo, lấy ra hộp thuốc đầy màu sắc, đổ thuốc ra rồi nhét thẳng vào miệng, vị đắng của thuốc lan tràn trong miệng, cảm xúc kích động trong l*иg ngực cũng dần dần nguôi ngoai.

Cô dựa vào đầu giường, măt liếc thấy trên bàn đặt....Một ly sữa nóng.

Cốc sữa không biết được đặt từ lúc nào, cầm trong tay rất ấm áp.

Sau một lúc lâu, Nghiêm Thấm đi chân trần xuống giường, tới bên cửa sổ, ánh mắt nhìn thấy về phía phòng của Thẩm Dịch An, thật lâu sau, cô bưng cốc sữa lên uống một ngụm.

"Cạch----"

Thanh âm cửa phòng bị mở ra, Nghiêm Thấm quay đầu.

Người tiến vào là Thẩm Dịch An, trong tay anh bê một bát mì còn đang bốc hơi nóng.

"Dì Vương đã nghỉ ngơi, anh chỉ biết nấu mì, ăn tạm đi." Anh chỉ biết nấu mì, vừa rồi là học theo trên điện thoại, thiếu gia Thẩm gia từ trước đến nay mười ngón tay không dính nước, cũng may học cái gì cũng nhanh.

Nghiêm Thấm nhìn bát mì trên tay anh, ánh mắt chạm đến nốt đỏ trên mu bàn tay anh, giống như bị bỏng.

"Tay anh sao vậy?"

Thẩm Dịch An đặt bát xuống: "Không có việc gì."

Cô gái nhỏ nắm bàn tay phải của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, cúi đầu thổi nhẹ lên mu bàn tay một, hai lần, lông mi dày như cánh quạt phủ lên mi mắt, cô nói: "Thổi thổi sẽ không đau nữa, mẹ em ngày trước cũng làm thế này."

Thẩm Dịch An rũ mắt nhìn cô, vừa đúng lúc cô nhấc đôi mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, ngoài cửa sổ âm thanh của giọt mưa đập hết sức rõ ràng, cùng với tiếng tim đập, hai tiếng hoà lẫn nhau trong đêm mưa làm thành một bản nhạc.

Thẩm Dịch An giật mình, lấy tay rút về, "Ăn mì đi."

Anh xoay người sang chỗ khác, phía sau truyền đến một thân thể mềm mại, cô gái nhỏ từ phía sau ôm lấy anh: "Anh không ở lại với em sao?" Cô nói: "Nếu anh không ở lại, em sẽ không ăn."