Nghiêm Thấm đứng bật dậy, che miệng từ cửa sau của phòng học chạy đi ra ngoài, chủ nhiệm lớp Vương Xuân Nhân đang đứng nói trên bục ngây ra một lúc, nhìn về Thẩm Tuấn Tài: "Nghiêm Thấm sao vậy?"
Thẩm Tuấn Tài sắc mặt vẫn bình thường: "Tiểu Thấm có chút không thoải mái, đi nhà vệ sinh một lúc, đã làm phiền cô giáo rồi."
Vương Xuân Nhân gật đầu, tiếp tục nói.
Quý Hậu dựa lưng vào ghế nhìn theo hướng Nghiêm Thấm rời đi, ánh mắt xa xôi: "Không thoải mái?"
"Quý Hậu! Em làm gì?!" Vương Xuân Nhân nhìn Quý Hậu đứng lên và tay đút túi đi ra ngoài, giận sôi máu.
Buổi họp này phụ huynh không đến cũng không sao, một mình hắn ngồi nghe, giờ ra về cũng không chào hỏi.
Quý Hậu chân đã sải bước đến cửa phòng học, ngáp dài thuận miệng nói: "Đau bụng."
Lúc sau liền biến mất.
Vương Xuân Nhân giận sôi máu.
Nghiêm Thấm chạy đến nhà vệ sinh đứng trước bồn rửa nôn khan, dùng nước lạnh vốc lên mặt, ngón tay cuộn tròn chống ở đá cẩm thạch, móng tay dùng lực phát ra những âm thanh chói tai.
Cô nhắm mắt lại và hít thở sâu hai hơi để bình tĩnh lại, nhưng khi cô nhìn lên, cô thấy....Thẩm Dịch An xuất hiện trong gương.
Bởi vì các học sinh đang trong buổi họp phụ huynh nên hành lang không một bóng người, Nghiêm Thấm nghĩ rằng không có ai.
"Không thoải mái sao?" Chàng trai lạnh nhạt đứng đằng sau cô mở miệng nói.
Nghiêm Thấm quay đầu, dựa vào bồn rửa tay, nhìn chằm chằm gò má xinh đẹp của anh, cười đặc biệt xinh đẹp: "Anh Dịch An, em có xinh đẹp không?"
Rất xinh đẹp đi, bằng không lão súc sinh Thẩm Tuấn Tài kia không thể đợi cô qua cái tuổi thành niên đã bắt đầu nhịn không nổi.
Thẩm Dịch An nhìn gương mặt tinh xảo của cô đang mỉm cười, không thể nói ra lời khó nghe, chỉ lặng lặng đứng đó không nói gì.
Nghiêm Thấm hiển nhiên chưa từng yêu cầu anh trả lời cái gì, hai bước tiến tới nhón chân lên, đôi môi mềm mại của cô gái mang theo hương thơm thanh mát rơi trên mặt anh---
Gió hiu hiu thổi, những tia nắng vàng xuyên qua hàng bạch quả tươi tốt bên dãy nhà dạy học.
Đồng tử mắt đen như gỗ mun của Thẩm Dịch An co chặt, giống như mặt hồ yên tĩnh nổi lên từng đợt gợn sóng, đại não trống rỗng, mấy giây sau mới phản ứng lại đem người đẩy ra.
Ở chỗ rẽ Quý Hậu dừng bước chân, dựa vào vách tường màu trắng bên cạnh, trên khuôn mặt ngỗ ngược giờ phút này không chút ý cười.
Nghiêm Thấm bị đẩy ra, ngón tay trên gò má anh chậm rãi lướt qua má anh, có chút ngứa ngáy: "Anh Dịch An, anh vẫn là xử nam."
Thẩm Dịch An thuận buồm xuôi gió suốt mười bảy năm trong cuộc đời, chưa bao giờ thiếu nữ sinh theo đuổi, lại chưa có ai khıêυ khí©h ngôn từ ái muội như vậy.
Nhưng cô không chỉ riêng anh đối xử như vậy, trong đêm mùa hạ nóng bỏng đó, bộ dáng cô cũng từng mời gọi, nịnh nọt người khác.
"Em vẫn còn biết đây là trường học, bản thân là học sinh sao?!"
Thẩm Dịch An siết chặt cổ tay cô, ánh mắt lạnh như sao đêm mùa đông: "Đây là câu hỏi mà một người con gái có thể tuỳ tiện nói ra?"
Nghiêm Thấm nhấp nhẹ cánh môi, oan ức, đôi mắt hồng hồng, trước tiên trách móc: "Anh hung dữ với em?"
Thẩm Dịch An nghiêm nghị: "Về sau đừng làm ra loại chuyện này."
Nghiêm Thấm dương cao âm điệu, mang theo nức nở: "Anh đối với em hung dữ! Em chán ghét anh."
Vừa dứt lời, bụm mặt chạy đi.
Thẩm Dịch An đứng im tại chỗ, bước chân dừng lại, nhíu mày.
Nghiêm Thấm vừa chạy khỏi tầm mắt của anh, từ từ dừng lại, hítt hít cái mũi vểnh vểnh, khuôn mặt không một chút mỏng manh như ban nãy.
"Cậu thích anh ta ở điểm nào?" Quý Hậu hỏi cô, tay vòng trước ngực đứng trên bậc thang.
Nghiêm Thấm cười cười quay đầu lại, "Thích một người cần phải có lý do sao?"
Lần trước cô nói rằng cô thích anh ta vì đẹp trai lại học giỏi, lần này thì...không có lý do nào cả, Quý Hậu nhìn cô thật lâu, sau đó khoác tay lên vai cô và nói: "Đi thôi, cùng tôi hư hỏng nào." .
TruyenHDLớp Một, cuộc họp phụ huynh vẫn tiếp tục diễn ra.
Cô chủ nhiệm tâm sự với phụ huynh về tâm lý của học sinh trong giai đoạn này, "Học sinh giai đoạn này tuổi mới lớn nên sinh tâm lý dễ nổi loạn. Cả giáo viên và phụ huynh cần trao đổi với các em trên cơ sở tôn trọng nếu có bất kì tình huống như yêu sớm thì nên bình tĩnh, không ngăn cản, không nên có những hành vi quá khích, đặc biệt là những gia đình ly thân, sau bên trong, các em khát vọng tình yêu thương cùng sự quan tâm...."
Thẩm Dịch An dựa vào cửa sổ, nghe giáo viên chủ nhiệm nói thì dừng lại một chút nghĩ ngợi.
Nghiêm Thấm những lần trêu chọc anh, cũng là vì không ba không mẹ, mong được yêu thương và quan tâm?