Cho dù rất thích căn hộ bọn họ từng ở nhưng nghĩ cho Đỗ Trường Luân, Quý Hân Nhiên cảm thấy ở đó không ổn. Cô và Đỗ Trường Luân thương lượng rồi mua một căn nhà cách Trữ Băng không xa, không phải là nhà của Đông Hạo xây. Trần Bỉnh Đức biết thì gọi điện thoại nói: “Hân Nhiên, muốn mua nhà thì sao không lấy của công ty, hoàn cảnh cũng tốt mà, sao lại mua bên ngoài. Cháu là chủ tịch Đông Hạo lại đi mua nhà của người ngoài thì người khác sẽ nghĩ gì đây?”
“Chú Đức, chính vì cháu là chủ tịch Đông Hạo nên mới không muốn ở nhà của công ty, chú để cháu tự do chút được không?” Cô như đứa bé làm nũng trước mặt phụ huynh.
Trần Bỉnh Đức cười ha ha: “Được được, chú Đức không miễn cưỡng cháu”.
Diện tích nhà rất lớn, cô muốn Trữ Băng đến ở cùng nhưng Trữ Băng lại không đồng ý.
“Mẹ đã già đến độ không thể động đậy đâu, sao cần ở cùng hai đứa, hơn nữa còn có Tiểu Lệ mà”.
“Mẹ, nhà rộng như thế, mẹ qua ở cho vui”. Mua nhà lớn như vậy chính là vì muốn ở cùng bà.
“Vui? Muốn vui thì sinh con sớm đi”. Trữ Băng nói xong thì lập tức có chủ ý khác: “Thế này đi, chờ các con có con, mẹ qua bế cháu nhé”.
Quý Hân Nhiên nghĩ lại, không nhịn được cười: “Mẹ, chẳng lẽ bắt mẹ đi làm bảo mẫu cho con”.
“Mẹ ấy à, muốn làm còn chưa được đây!”
Cô buồn bực nói lại quyết định này của Trữ Băng cho Đỗ Trường Luân.
“Cái này có gì khó”, anh khẽ vỗ trán cô: “Chúng ta sinh cục cưng sớm là được”.
Chân cô chưa khỏi hẳn, Đỗ Trường Luân cũng bận rộn nhiều việc nên việc trang trí nhà mới giao cho công ty thiết kế làm.
Đỗ Trường Luân đưa sổ tiết kiệm cho cô: “Tiền tiết kiệm của anh đều ở đây, cho em, bà xã!”
Quý Hân Nhiên cầm lấy nhìn nhìn: “Ái dà, đường đường là phó thị trưởng mà chỉ ít thế sao?”
Đỗ Trường Luân biết cô đùa: “Cho nên sau này phải nhờ bà xã nuôi rồi”.
Quý Hân Nhiên vui vẻ: “Đúng là, tiền của quan lại các anh chẳng phải đều là tiền thuế của bọn em nộp sao”.
Hai người lại nhắc đến căn hộ cũ.
“Đáng ra nên bán, chúng ta không ở nữa nhưng nói thật, anh không nỡ”. Đỗ Trường Luân có rất nhiều tình cảm với ngôi nhà đó.
“Thực ra em cũng thích ở đó, nếu không vì thân phận của anh thì đã ở đó rồi”. Đó là ngôi nhà chân chính đầu tiên của cô, có đôi khi nhớ lại, lòng lại cảm thấy ấm áp.
“Anh đừng bán, chờ bao giờ anh bắt nạt em, em cũng còn có chỗ về”.
“Giờ anh ở nhà em, muốn bắt nạt cũng là em bắt nạt anh chứ”. Đỗ Trường Luân ra vẻ nghiêm túc.
“Thế vừa khéo, chờ em bắt nạt anh thì anh muốn bỏ nhà ra đi cũng có chỗ mà đi, nếu không chạy đến văn phòng ngủ chẳng phải để người ta cười chết sao?”
Nhà trang trí xong xuôi, chân Quý Hân Nhiên cũng đã khá lên, đương nhiên có một số điều vẫn cần chú ý nhưng dù sao cũng không còn nghiêm trọng như trước, đi lại bình thường. Cô cũng đã thỉnh thoảng về công ty đi làm.
Đồ đạc trong nhà đều là mua mới cho nên cũng không cần chuyển đồ gì cả. Đỗ Trường Luân tìm người chuyển sách từ nhà cũ về. Người chuyển là thư ký của anh, chính là cậu MC trong bữa tiệc nguyên đán năm nào, khi đó cậu ấy gọi cô là “chị dâu” nhưng giờ như có chút câu nệ mà gọi cô là “Chủ tịch Quý”.
“Cứ gọi là chị dâu đi”. Cô cười nói.
“Vâng, chị dâu”, cậu đáp thoải mái.
Nhà mới rất lớn, một mình ở đây thực sự có chút cảm giác trống rỗng, bởi vì diện tích lớn, hai người đều có thư phòng riêng. Nhìn giá sách của riêng mình, cô có chút nhớ nhung thư phòng trước kia, sách hai người để
cùng một chỗ, bây giờ gọn gàng nhưng có chút cô đơn.
Cô tìm mấy quyển sách mang vào phòng ngủ, vẫn như trước kia, cô không thích quy củ mà ngồi đọc sách trong thư phòng.
Đỗ Trường Luân gọi điện về nói, tối anh có việc sẽ về muộn một chút.
Nằm đọc sách trên giường, xung quanh vô cùng yên tĩnh, giống như những buổi tối trước kia, cô ở nhà chờ Đỗ Trường Luân trở về.
Còn chưa đọc hết một cuốn sách, dưới lầu đã có tiếng mở cửa. Đỗ Trường Luân đã về, chỉ thoáng chốc đã có tiếng bước chân anh lên lầu.
Đỗ Trường Luân đẩy cửa phòng ngủ, thấy Quý Hân Nhiên đang mặc áo ngủ dựa vào đầu giường đọc sách, trong nháy mắt, anh cảm thấy như hai người chưa từng rời xa, vẫn là như thế, lúc về nhà, có người để đèn chờ anh, có người chờ anh dưới ánh đèn.
“Sao lại đứng đó?” Quý Hân Nhiên thấy anh không vào mà chỉ đứng ở cửa.
“Sợ vào rồi em lại như tiên mà biến mất”, Đỗ Trường Luân đùa.
Quý Hân Nhiên đứng dậy lấy quần áo cho anh: “Mệt rồi đúng không, mau tắm rửa đi, nghỉ ngơi cho sớm”.
Đỗ Trường Luân nghe lời lấy áo ngủ đi vào phòng tắm, nghe tiếng nước ào ào bên trong, Quý Hân Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi hoảng. Quả thực là có chút lo lắng, mãi đến lúc này cô mới nhớ, đã rất lâu rồi hai người không ở cùng nhau.
Đỗ Trường Luân nhanh chóng bước ra, vừa lau tóc vừa hỏi Quý Hân Nhiên: “Hôm nay bận như thế, chân có còn đau không?”
Quý Hân Nhiên vội lắc đầu: “Nào có yếu đuối như thế, hơn nữa em chỉ nhìn người khác bận thôi chứ có làm gì đâu”.
Đỗ Trường Luân ngồi xuống bên cô: “Đọc sách gì thế?”
“Đều là sách cũ, không ngủ được nên lấy ra đọc lại”.
Anh rút quyển sách khỏi tay cô nói: “Đừng xem nữa, không ngủ được thì làm chuyện khác”.
Nói xong nhẹ nhàng ôm lấy cô, môi dừng bên cần cổ cô.
Mặt Quý Hân Nhiên ửng hồng, cô đương nhiên biết anh muốn làm gì: “Cái đó… anh không mệt sao?”
“Hân Nhiên, lâu lắm rồi anh chưa được mệt”. Anh thấp giọng nói với cô.
Thì ra làn da thực sự có trí nhớ, khi tay anh vuốt ve cơ thể cô, Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy có dòng điện chạy qua cơ thể mình, cô run rẩy…
Cho dù Đỗ Trường Luân rất khát vọng nhưng cũng rất dịu dàng. Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy mình như dần bị hòa tan thành nước, trong thời khắc bùng nổ ấy, anh đã gọi: “Hân Nhiên, Hân Nhiên…”