Bọn họ nghỉ ngơi trên đỉnh núi trong thoáng chốc, ăn cơm đơn giản rồi lại sang núi gần đó, chuẩn bị xuống núi. Nơi bọn họ đi là đỉnh cao nhất, mấy đỉnh núi còn lại đều không cao bằng đỉnh núi này. Chờ đến khi sang núi bên kia thì mới biết được vì sao đi lâu như vậy mà không gặp ai.
Thì ra mọi người đều bắt đầu đi từ mạn phía nam rồi vòng xuống theo đỉnh núi, cảnh tượng bên nam hoàn toàn khác với phía bắc. Phía nam không cao như phía bắc, từ chân núi đến giữa sườn núi đều là rừng cây ăn quả, có một con đường nhỏ uốn lượn, loáng thoáng có thể nhìn thấy du khách dạo chơi. Hoa hạnh đã nở, những bìa rừng phủ trong lớp áo hoa, tựa như chiếc áo lụa của tiên nữ vắt ngang bìa rừng, trông rất đẹp.
“Thì ra mọi người đều đến đây ngắm hoa hạnh. Cảnh đẹp như vậy cũng phải qua một ngọn núi mới nhìn được”. Quý Hân Nhiên nhìn xuống núi.
“Rất dễ nhìn thấy thì không biết quý trọng. Chúng ta từ núi đi xuống, sẽ cảm thấy cảnh càng đẹp hơn”. Đỗ Trường Luân một lời hai ý.
“Trước kia cũng đâu có thấy anh còn biết quy nạp thế này đâu?” Quý Hân Nhiên không nhịn được mà đùa anh.
“Ừm, từ từ em sẽ phát hiện, anh còn có rất nhiều ưu điểm”. Anh nắm tay cô: “Đi thôi, chúng ta xuống núi ngắm hoa”.
Quý Hân Nhiên khẽ đánh tay anh: “Mặt càng ngày càng dầy”. Lòng cũng rất thích sự thoải mái này.
Tốc độ xuống núi rất nhanh, lập tức đã tới sườn núi. Ở đây người đông hơn nhiều, không ít người đang chụp ảnh trong rừng hoa.
Từng bông hoa đang nở, hương thơm ngào ngạt.
“Hoa đẹp quá, nào, anh chụp ảnh cho em”. Đỗ Trường Luân lấy máy ảnh ra khỏi balo.
Quý Hân Nhiên không ngờ anh còn mang theo máy ảnh. Cô không thích chụp ảnh cho nên hầu như đi đâu cũng không có thói quen mang theo máy ảnh.
Cô đứng bên rừng hạnh, để Đỗ Trường Luân chụp ảnh.
“He, đúng là “nhân diện hạnh hoa tương ánh hồng”
(1). Đỗ Trường Luân nhìn cô trêu ghẹo.
Cô cầm máy ảnh, nhân lúc Đỗ Trường Luân không để ý cũng chụp cho anh một bức.
“Sao lại chụp anh?”
“Anh nói xem, hoa đẹp như vậy, không chụp tiếc lắm”. Cô nhìn anh qua màn hình, “Đừng nhúc nhích, chụp thêm bức nữa”.
Vừa chụp xong, một cặp tình nhân trẻ đứng bên nhờ cô: “Nhờ chị chụp hộ chúng em một bức ảnh được không?”
Quý Hân Nhiên gật gật đầu nhận lấy máy ảnh của bọn họ.
“Một, hai, ba”, cô chụp cho bọn họ vài bức liền rồi trả máy ảnh cho bọn họ, “Đẹp lắm”.
“Cảm ơn chị, em chụp cho anh chị nhé”. Cô gái kia chủ động nói.
Quý Hân Nhiên thoáng sửng sốt, Đỗ Trường Luân lại thoải mái đồng ý: “Được”. Sau đó vươn tay ôm cô.
“Được rồi, cười nào”.
Chụp xong, cô gái đó đưa cho cô: “Có được không ạ?”
Cô vội nói: “Cảm ơn”
Đỗ Trường Luân cầm lấy máy ảnh nhìn chăm chú, trên màn hình nho nhỏ, hai người dựa vào nhau, tươi cười sáng lạn, phía sau là rừng hoa hạnh tuyệt đẹp.
“Đi thôi, nếu không về muộn mất”. Cô thúc giục anh.
Xuống núi, lại đi một đoạn đường khá xa mới đến chỗ để xe.
“Về nhà kiểu gì chân cũng phải đau mất mấy ngày”. Ngồi trên xe, cô vừa đấm chân vừa nói.
“Về nhà nghỉ ngơi cẩn thận, chắc 1,2 ngày là ổn thôi”.
“Cái này đúng là mệt mà vui”. Quý Hân Nhiên vui tươi hớn hở nói.
Xe đi được một đoạn, cô đột nhiên nhớ tới bức ảnh Đỗ Trường Luân đứng dưới gốc cây hạnh mà bật cười.
“Tự nhiên cười gì thế?”, Đỗ Trường Luân khó hiểu.
“Anh biết không, khi nãy anh đứng ở trong rừng hoa khiến em nghĩ đến một bài thơ”.
“Bài gì?”
“Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu. Trai trẻ phong lưu bước bước mau” Cô vẫn cười hì hì.
Đỗ Trường Luân cũng cười: “Sao lại liên tưởng vào một được?”. Thoáng ngừng lại, anh lại nói tiếp: “Sao không đọc tiếp đoạn sau, anh thích nghe đoạn sau”.
Quý Hân Nhiên lườm anh: “Linh tinh”, cô đương nhiên biết đoạn sau là: “Ước nguyện chung thân bên chàng ấy. Dẫu tình có nhạt cũng không sầu.”
(2)
Cô đột nhiên lại cười nói: “Lúc trước viết thư tình cho người ta em từng dùng bài thơ này”
Tim Đỗ Trường Luân như đập lệch nhịp: “Viết thư tình? Viết cho ai?”, giọng nói đã hơi lạc đi.
Ban đầu Quý Hân Nhiên còn chưa hiểu gì, thấy ngữ khí anh như vậy thì không nhịn được cười nói: “Viết hộ một người bạn của em”.
“Sao em còn làm những chuyện này?”. Lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm, lúc đi học, em viết văn rất tốt, thường xuyên bị bạn bè năn nỉ nhờ viết văn, viết thư hộ”.
“Viết văn còn hiểu được nhưng thư tình… chứng tỏ bạn bè rất tin tưởng em.
“Nhân duyên của em tốt lắm, quan hệ với nam hay nữ đều tốt, có lẽ em thuộc vào hàng phát triển chậm, trong mắt mọi người chỉ là đứa trẻ. Lên cấp hai, các bạn nữ đã bắt đầu bàn tán đến nam sinh mình thích mà em chẳng có cảm giác gì, rất ngơ”. Cô không ngốc, rất thông minh, chỉ là phương diện đó không có năng khiếu.
“Nghĩ gì mà lại dùng bài thơ này?”, Đỗ Trường Luân cảm thấy rất hứng thú.
“Đó là năm đầu cấp hai, lớp em có một cô bạn cùng mọi người đi chơi xuân, cô ấy thích một cậu nam sinh khóa trên. Cầm đến cho em một tấm ảnh, chính là ảnh tập thể khi đi chơi, chỉ vào một cậu nam sinh rồi nói cho em, chính là người đó, nhờ em viết một phong thư tỏ tình, điều kiện là viết xong phải mời em ăn kem ly”.
“Chỉ một ly kem đã thu phục được em?”. Đỗ Trường Luân nén cười.
“Ừm, thỉnh thoảng hai túi thịt bò khô cũng được”. Quý Hân Nhiên nói rất thật.
“Lúc đó em rất thích nghiền ngẫm từng chữ một. Về nhà, em lấy tập thơ Đường ra, lập tức giở trúng trang thơ này, vừa khéo ảnh chụp cũng là ở trong rừng hạnh, vì thế quyết định dùng bài thơ này. Giờ nghĩ lại, đúng là chẳng ra làm sao”. Cô cũng bật cười: “Nhưng mà lúc ấy em viết xong, đưa cho cô bạn kia xem, người ta còn cứ khen em viết hay cơ”.
“Sau đó thì sao, có theo đuổi được người ta không?”
“Còn nói nữa, anh chàng kia là điển hình của loại người nhát gan, chẳng hiểu sao lại để cô giáo phát hiện, kết quả lại khai ra bạn của em, thư lại chuyển về tay cô giáo chủ nhiệm của bọn em. Cô giáo gọi bạn kia ra mắng cho một trận, thiếu mỗi đưa lên ban giám hiệu”. Cô bực bội nói.
Đỗ Trường Luân cười ha ha.
“Chủ nhiệm lớp em mắng bạn ấy thế nào giờ em vẫn nhớ: “Còn nhỏ tư tưởng đã không trong sáng… có thấy tự xấu hổ không?”. May mà cô bạn đó rất tốt, không nói ra là em viết, nếu không chắc cũng bị liệt vào hàng nữ sinh có vấn đề”.
“Ai, lúc đi học, có nữ sinh viết thư cho anh không?”. Cô xoay người hỏi Đỗ Trường Luân.
Đỗ Trường Luân cười cười: “Có, nhưng mà anh không biết có phải bọn họ cũng đi nhờ người viết hộ không”.
“Vậy anh xử lý sao? Có hồi âm không?”
“Không đâu”
“Thế anh có viết thư tình cho ai không?”, cô bổ sung: “Không được nói dối”.
Đỗ Trường Luân nghĩ rất nghiêm túc: “Có!”
“Cho ai?”, thuận miệng hỏi xong cô lại hối hận: “Cái này không cần trả lời, em biết rồi”. Cô rầu rĩ nói: “Ngoài người đó ra thì còn có thể là ai?”
Đỗ Trường Luân không có giải thích gì: “Đúng, em biết”. Anh còn nói rất thật.
(1) Đây là từ câu thơ trong bài “Đề đô thành Nam Trang”, câu gốc là “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng” còn bạn Trường Luân chế thành “hạnh hoa”. Xem chi tiết tại
TruyenHD(2) Đây là bài thơ “Tư đế hương” của Vi Trang:
Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu
Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu? Túc phong lưu!
Thϊếp nghĩ tương thân giá dư, nhất sinh hưu
Túng sử bị vô tình khí…
Bất năng tu!
Trên có sử dụng bản dịch thơ của hieusol – Tàng Thư Viện:
“Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu
Trai trẻ phong lưu bước bước mau
Ước nguyện chung thân bên chàng ấy
Dẫu tình có nhạt cũng không sầu.”