- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mưa Ở Phía Tây
- Chương 74
Mưa Ở Phía Tây
Chương 74
Dường như gió xuân thổi về chỉ trong một đêm, đi đường, từ xa nhìn lại, mặt cỏ ven đường đã phủ lên lớp áo xanh mơn mởn. “Tam nguyện xuân phong tự tiễn đao” quả thực là chuẩn xác. (Gió xuân tháng ba tựa như chiếc kéo?)
Ngồi ngây trong văn phòng một ngày, khi tan tầm, đột nhiên rất muốn được hít thở không khí bên ngoài, Quý Hân Nhiên quyết định đi bộ về nhà.
Đi được khoảng hai ba trăm mét, luôn có cảm giác có xe đang chậm rãi đi theo cô, không nhịn được quay đầu lại, là một chiếc xe bạc 307. Đây là chiếc xe cô đã từng rất quen thuộc, xe dừng bên cô, cửa sổ từ từ hạ xuống, quả nhiên là Đỗ Trường Luân: “Hân Nhiên, lên xe đi, anh đưa em đi”.
Cô lắc đầu: “Không cần, em muốn đi bộ một chút”.
Đỗ Trường Luân xuống xe, đi đến trước mặt cô, thấp giọng nói: “Nể tình anh đợi ở ngoài này hơn một tiếng mà nể mặt anh đi”.
Quý Hân Nhiên có chút buồn cười, rõ là tới tìm cô mà còn mất tự nhiên như vậy nhưng quả thật rất ít khi anh nói chuyện bằng ngữ khí như vậy.
Lên xe, cô hỏi luôn: “Anh tìm em có việc?”. Cô vẫn còn nhớ ánh mắt của anh ngày đó.
“Ừm, anh muốn mời em ăn cơm”.
“Gọi điện thoại là được, anh cần gì phải chờ lâu như vậy?”
“Gọi điện thoại anh sợ em không nghe”.
Đỗ Trường Luân nói rất thật. Quý Hân Nhiên không khỏi nhớ lại đêm giao thừa, sắc mặt hơi trầm xuống. Đỗ Trường Luân sao không biết cô đang nghĩ gì. “Tối đó, Lâm Tiểu Trữ và bên anh cùng đi phỏng vấn, cầm nhầm điện thoại của anh… anh và cô ấy chẳng có gì cả”.
Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy lòng trở nên nhẹ nhõm nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Anh quen ai là tự do của anh, liên quan gì đến em”.
Đỗ Trường Luân quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chân thành mà nóng bỏng: “Đương nhiên là có liên quan đến em”.
Quý Hân Nhiên cúi đầu, Đỗ Trường Luân như vậy thực sự khiến cô không thể kháng cự. Xe dừng lại, hoàn cảnh xung quanh quen thuộc khiến cô bừng tỉnh. Anh lại đưa cô về nhà cũ của bọn họ.
“Không phải nói đi ăn cơm sao?”, cô nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng vậy, mời em ăn cơm anh làm”. Đỗ Trường Luân rất chân thành.
“Anh vẫn còn ở đây?”
“Đương nhiên, đây là nhà anh”.
Quý Hân Nhiên đột nhiên có chút bất an, lòng cô rất nhớ nơi này, rất muốn lên xem nhưng cũng không biết vì sao lại có chút sợ?
Đỗ Trường Luân nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: “Hân Nhiên, hôm nay là sinh nhật anh”.
Quý Hân Nhiên cúi gằm mặt: “Xin lỗi, em chưa chuẩn bị gì cả”.
Cô đã quên, trước kia cô nghĩ ngày này sẽ chẳng còn liên quan gì đến mình nữa. Đỗ Trường Luân mỉm cười: “Em có thể đến đã là món quà quý nhất rồi” (Aaaa!!! Trả lại bạn Trường Luân xấu hổ ấp úng đi, học đâu cái kiểu ăn nói dẻo mỏ như này).
Mọi thứ trong nhà vẫn như cũ, mọi thứ, mọi thứ đều vẫn quen thuộc như vậy, như thể cô ra ngoài một chuyến rồi lại quay về nhà.
“Em ngồi đó chờ một chút, cơm tối sẽ có ngay thôi”.
Đỗ Trường Luân nói xong rồi đi vào phòng bếp, Quý Hân Nhiên ngồi xuống sofa, tiện tay ôm một chiếc gối ôm, hoa văn quen thuộc, mùi hương quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm.
Cô đứng ngoài cửa nhìn Đỗ Trường Luân đang bận rộn: “Có cần em giúp không?”
Đỗ Trường Luân quay đầu cười cười: “Không cần, anh xong ngay đây”.
Chiếc tạp dề hoa trên người anh có hơi nhỏ, đây là lúc trước cô mua theo cỡ của mình. Nhớ rõ lần đầu tiên mặc anh cũng từng kháng nghị: “Không được, không được, nhỏ như vậy, hoa văn cũng không ổn, mặc lên người thì thành trò hề mất”. Cô mặc kệ anh phản đối, cố ép anh mặc vào: “Ừm, hiệu quả không tồi, lúc nào em chụp ảnh cho anh, để anh thưởng thức hình tượng huy hoàng của mình…”
Mắt đột nhiên ươn ướt, cô xoay người. Đỗ Trường Luân quả nhiên rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã làm xong bốn món và một canh.
“Anh nhanh thật”. Quý Hân Nhiên không nhịn được nói.
“Nào, nếm thử xem sao?”.
Anh kéo ghế cho cô, lấy trong tủ ra một chai rượu vang: “Uống chút rượu nhé”.
Quý Hân Nhiên gật gật đầu, sinh nhật, dù sao cũng nên ăn mừng một chút: “Sinh nhật vui vẻ”. Cô cụng ly với anh.
“Cảm ơn em”, Đỗ Trường Luân nhìn cô, “Anh còn sợ em sẽ không đến, lúc ở dưới lầu chờ, trong lòng quả thật là rất lo lắng”.
“Lúc đó anh tháo caravat đúng không?”
Thực ra từ lúc lên xe cô đã thấy anh hơi lạ, sau mới phát hiện anh không thắt caravat. Cô rất hiểu Đỗ Trường Luân, chỉ cần mặc vest thì anh sẽ luôn thắt caravat. Đỗ Trường Luân mỉm cười: “Ừm, thực ra, Hân Nhiên, so với lúc chính phủ triệu tập còn lo lắng hơn nhiều”.
Quý Hân Nhiên cũng không nhịn được mà cười: “Làm gì khoa trương đến mức đó”.
Anh lại làm đậu phụ ma bà: “Nào, ăn thử đi, xem có ngon bằng căng tin trường em không?”
Quý Hân Nhiên nếm thử một miếng: “Ừm, khỏi nói, thực sự không khác là mấy, anh học từ đâu?”.
“Anh học theo một vị sư phụ”.
Thực ra khi anh ở huyện miền Tây, có một lần đến một nhà hàng, tình cờ ăn được món này, cảm thấy không tệ nên cố nài nỉ xin học.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Có đôi khi thất thần, Quý Hân Nhiên có ảo giác, dường như chỉ là hai người tan tầm về nhà, cùng ngồi ăn cơm…
“Sinh nhật phải ăn mì trường thọ, để em nấu cho anh nhé?”.
Cô đứng đậy đi vào phòng bếp. Bật bếp, lấy mì… còn quen thuộc hơn so với bếp trong nhà mình. Thực ra, sau khi rời khỏi đây, cô hầu như không vào bếp. Đặt bát mì trước mặt Đỗ Trường Luân: “Ăn đi, sống trường thọ”.
Cơm nước xong xuôi, Quý Hân Nhiên rất tự nhiên đứng dậy đi rửa bát. Trước kia bọn họ còn bên nhau đều là như vậy, một người nấu cơm, một người rửa bát. Đỗ Trường Luân ngăn cô lại: “Ra phòng khách ngồi đi, để anh”.
Quý Hân Nhiên lấy lại tinh thần, giờ không như trước, giờ cô chỉ có thể là khách mà thôi.
Đỗ Trường Luân thu dọn xong đi ra, thấy Quý Hân Nhiên ngồi trên sofa, tay cầm điều khiển đang đổi kênh liên tục, dường như rất có hứng thú.
Anh đứng đó, cảnh tượng này thực sự quá quen thuộc, quá tự nhiên. Có một khắc, anh thực sự muốn mọi thứ dừng lại, để hình ảnh này đọng lại đó. Anh chậm rãi bước qua, ngồi bên cạnh cô: “Hân Nhiên, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không em?”
Quý Hân Nhiên đang trong trạng thái thả lỏng, phản ứng chậm mất vài nhịp, đến khi hiểu được anh nói gì thì tim đã đập loạn nhịp. Cô nhìn Đỗ Trường Luân, trên người anh có một vẻ đẹp trầm tĩnh, anh ngồi đó, không làm gì mà cũng đủ hấp dẫn người khác. Dưới ánh đèn, ánh mắt anh ôn hòa mà kiên định. Cô rất thích anh như vậy, vẫn đều thích. Chỉ là bây giờ trong lòng cô có rất nhiều điều chưa rõ ràng, mà hôn nhân thì không chỉ có tình cảm là đủ.
“Trường Luân, thực ra em là người rất bi quan, bởi vì luôn nghĩ đến những kết quả tệ nhất nên thường cố gắng tỏ vẻ lạc quan. Nhưng tình yêu vẫn luôn khiến em rất thất vọng, bản thân em, bạn bè em, cả cha mẹ em, thậm chí em từng hoài nghi, liệu rằng trên đời này có còn tình yêu?… Lúc đầu, em tự nhủ mình không cần quá hi vọng vào cuộc hôn nhân này, em đã nghĩ, không hi vọng thì sẽ chẳng có thất vọng nhưng cuối cùng vẫn khiến em cảm thấy rất đau…”
Đỗ Trường Luân thấy rõ sự giằng co của cô, anh nhẹ nhàng ôm cô: “Xin lỗi em, Hân Nhiên, là anh không tốt, không khiến em có cảm giác an toàn… Những ngày chúng ta bên nhau quá ngắn cũng quá nhanh khiến anh không kịp nhận ra trái tim mình… Hân Nhiên, chúng ta bắt đầu từ bạn bè được không?”.
Bắt đầu từ bạn bè cũng không phải là chuyện không tốt, cô gật gật đầu.
Đỗ Trường Luân đưa cô về nhà, lúc xuống xe, anh đột nhiên vươn người qua. Trong thoáng chốc, Quý Hân Nhiên có cảm giác bối rối, lo lắng. Anh chỉ khẽ thơm lên má cô: “Cảm ơn em, Hân Nhiên, đêm nay anh thực sự rất vui”.
Xe đã đi từ lâu mà mặt Quý Hân Nhiên vẫn nóng bừng, liệu có phải vì gió xuân đã về?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mưa Ở Phía Tây
- Chương 74