Lúc Quý Hân Nhiên về nhà cũng đã rất muộn, Trữ Băng đã đi ngủ. Cô khẽ thở phào, bình thường dù ở ngoài bận rộn, mệt mỏi cỡ nào, về nhà thấy mẹ cũng vẫn phải tỏ vẻ thoải mái vì không muốn mẹ lo lắng.
Khu phố mua sắm khai trương đúng theo dự kiến nhưng sau đó công việc vẫn còn rất nhiều, đêm nay cô và Trần Bỉnh Đức mở tiệc chiêu đãi một số lãnh đạo ngân hàng và bên cục thuế với danh nghĩa: gần gũi, hiểu biết lẫn nhau. Những buổi xã giao như vậy từng là những thứ cô chán ghét nhất nhưng lâu dần cũng thành quen.
Quay về phòng, ngồi trên ghế sofa, đầu có hơi đau nhức, tiện tay mớ Tivi, đài truyền hình đang phát sóng tin buổi chiều, một cái tên quen thuộc khiến cô không khỏi nhìn thẳng vào màn hình: “phó thị trưởng Đỗ Trường Luân mở hội nghị về an toàn lao động…”
Cô biết anh đã quay lại, hiện giờ là phó thị trưởng trẻ tuổi nhất trong thành phố.
Trên màn hình, anh vẫn trầm ổn, nho nhã như ngày nào, dường như không có gì thay đổi mà cô chỉ trong hai năm, e là đã hoàn toàn thay đổi.
Thở dài, cô tắt Tivi.
Sáng sớm đi làm, Mễ Kiều Dương lại chờ cô ở dưới công ty. Sau chuyện lần đó, đã lâu rồi hai người không gặp. Cả hai cùng đi vào văn phòng.
“Hân Nhiên, hôm đó… xin lỗi em.” Mễ Kiều Dương thấp giọng nói.
Quý Hân Nhiên nhìn anh: “Kiều Dương, em không giận anh, ai cũng có lúc cảm xúc không tốt ngay cả em và mẹ còn có lúc giận dỗi”. Cô cố ý coi chuyện hôm đó là không có gì, chỉ coi như giữa bạn bè có lúc không vui mà thôi.
Sao Mễ Kiều Dương lại không hiểu dụng ý của cô, không nhịn được thở dài nhưng vẫn nói: “Anh còn tưởng em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa”.
“Sao có thể? Sao em dám không để ý đến thần tài được?”. Cô cười nói: “Em còn chờ tiền từ bên xí nghiệp thuốc của anh đây”.
“Hôm nay anh đến cũng là vì chuyện này”. Thực ra Mễ Kiều Dương có chuyện cần tìm cô thật. “Hai giáo sư hợp tác về mảng chuyên môn đến đây, anh muốn em đi gặp bọn họ một chút”.
“Được, cái này là nên, lúc nào đây?”
“Tối nay đi, em có lịch gì chưa?”
Quý Hân Nhiên xem lịch làm việc: “Có một buổi xã giao nhỏ nhưng có thể để người khác đi cũng được, vậy tối nay đi”.
“Được”, Mễ Kiều Dương gật gật đầu, “Nhà hàng Tân Hải, anh đặt chỗ trước”.
Đỗ Trường Luân ra ngoài nghe điện thoại, hôm nay anh không phải là nhân vật chính, tiện ra ngoài hít thở không khí. Cuối hành lang có một nơi để nghỉ ngơi, lúc đến gần thì phát hiện bên cửa sổ có một người đang gọi điện thoại. Giọng nói quen thuộc va vào tim anh… là Quý Hân Nhiên.
Từ vị trí của anh vừa khéo có thể nhìn thấy rõ cô, sắc mặt cô ửng hồng, hẳn là uống rượu. Cô đã thay đổi rất nhiều. Trước kia cô có vẻ nhẹ nhàng, thoải mái của một người trí thức, đơn giản như cô em nhà hàng xóm nhưng bây giờ, cô mặc trang phục cầu kỳ, tóc búi sau gáy, khi nói chuyện, ngữ khí, cử chỉ đều lộ rõ sự tao nhã, thong dong của những người kinh doanh.
Trong lúc trầm tư thì cô đã gọi điện thoại xong, xoay người, hiển nhiên cô cũng không nghĩ sẽ gặp anh ở đây. Thoáng ngây người, hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói:
–
Chào phó thị trưởng Đỗ!
Đỗ Trường Luân im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú. Cô gọi anh như vậy, hoàn toàn đã coi anh thành người xa lạ.
Quý Hân Nhiên cũng không nói gì thêm. Từ khi biết anh sẽ trở về, Quý Hân Nhiên sớm biết, dựa vào công việc của hai người, sớm muộn gì cũng gặp lại. Cô vẫn tự nhắc nhở mình: ly hôn rồi, người này đã chẳng còn liên quan gì đến mình, có gặp lại cũng chỉ là vì công việc.
Nhưng tình hình trước mắt khiến cô rất hoảng, thực ra cô cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng cô hiểu hơn ai hết mình sẽ chẳng kiên trì được lâu. Cô rất hiểu Đỗ Trường Luân, ít khi anh bộc lộ cảm xúc qua ánh mắt, mình sao có thể là đối thủ của anh, cứ thế này chỉ e là sẽ càng thảm hại.
“Hân Nhiên, em không sao chứ?”.
Giọng Mễ Kiều Dương đột nhiên vang lên, giờ khắc này quả đúng là cứu sống cô một mạng. Mễ Kiều Dương vừa nói vừa đi về phía này.
Nhìn thấy Đỗ Trường Luân đứng đó, hiển nhiên anh cũng giật mình nhưng rất nhanh đã lại lấy lại vẻ bình thản: “Chào anh, phó thị trưởng Đỗ!”
Đỗ Trường Luân gật gật đầu, “Chào giám đốc Mễ”.
“Chúng ta vào thôi, đừng để khách chờ lâu”. Mễ Kiều Dương giải vây cho cô.
Đỗ Trường Luân nhìn theo bóng hai người rời đi, đứng lặng hồi lâu. Có một số chuyện, có lẽ đã thật sự thay đổi.
Quý Hân Nhiên quay lại bàn tiệc, cũng chẳng còn sự hưng phấn như khi nãy, cô miễn cưỡng lấy tinh thần nhưng vẫn có những lúc thất thần. Mễ Kiều Dương thấy thế thì nói: “Chủ tịch Quý, cô không khỏe thì về trước đi. Giáo sư Lý và giáo sư Vương đều là người quen, sẽ không để ý đâu”, quay đầu hỏi hai người kia, “Đúng không hai vị?”. Hai người đó nghĩ Quý Hân Nhiên không khỏe thật nên vội nói: “Chủ tịch Quý không khỏe mà vẫn đến đây, thật ngại quá, cô mau về nghỉ đi, chúng tôi và Mễ Kiều Dương đều là bạn bè lâu năm, có cậu ấy ở đây là được rồi”.
Qúy Hân Nhiên nhân cơ hội rời đi.
Cô không về nhà ngày, bảo lái xe đưa cô đến một khu phố trung tâm rồi về, sau đó cô bắt xe đến quán bar. Tiếng nhạc chát chúa trong quán bar lại khiến cô có cảm giác thoải mái, cô ngồi một góc, bắt đầu uống rượu. Người ăn mặc chỉnh tề như cô ngồi trong quán bar trông thật chói mắt, chỉ thoáng chống bên bàn đã mọc ra một gã trai: “Tiểu thư, không ngại ngồi cùng chứ?”
“Cút!”. Cô chẳng buồn ngẩng đầu lên, đối phương ngượng ngùng rời đi.
Thực ra cô không có thói quen mượn rượu giải sầu, những nơi như quán bar bình thường cũng rất ít khi đến, mỗi lần đến một mình hầu như lại đều có liên quan đến người đó.
Trước mắt cô như hiện lên ánh mắt sâu thẳm mà không chút gợn sóng của anh. Cô cảm thấy mình như con côn trùng trong nước, cho dù có cánh cũng chẳng thể bay lên.
Cô rất muốn say đến bất tỉnh nhân sự, không phải suy nghĩ gì nữa nhưng lý trí lại nhắc nhở cô: Đừng có không có tiền đồ như vậy.
Cuối cùng cô vẫn phục tùng lý trí.
Ra khỏi quán bar, vẫy taxi: “Đến khu Cẩm Tú”
Xe đi rất xa cô mới ý thức được mình muốn đi đâu, đó là nhà cũ của cô.
Xe dừng lại ở dưới lầu nhưng cô không hề muốn xuống. “Tiểu thư, đến rồi!”, lái xe nghĩ cô say nên không nhịn được mà nhắc nhở cô.
“Cứ ở đây đi”. Thấy lái xe khó hiểu cô nói, “Tôi sẽ trả thêm tiền”, lái xe không lên tiếng, tắt máy.
Ngồi trong xe có thể trông thấy chiếc cửa sổ đó, vẫn tối om như cũ, cũng như những lần trước cô đến. Trong lòng cô có cảm giác mất mát. Nhưng nghĩ lại, có lẽ anh đã chẳng còn ở đây, giờ không như trước, sao anh lại ở chỗ này? Nếu giờ cửa sổ sáng đèn thì có lẽ đã là nhà của người khác.
Dừng thật lâu, cuối cùng cô nói với lái xe: “Đi thôi”.
Về đến nhà đã rất muộn, mẹ còn chưa ngủ: “Sao uống nhiều vậy con?”, bà ngửi được mùi rượu trên người cô.
“Để mẹ pha nước đường cho con”, Trữ Băng xót ruột thở dài
“Không cần đâu mẹ, con nằm nghỉ một lát là được”. Cô vừa nói vừa đi về phòng.
“Mễ Kiều Dương gọi về mấy lần, có vẻ rất vội, con gọi lại cho nó đi”. Trữ Băng nói với cô
“Con biết rồi”. Điện thoại cô đã tắt, chắc không gọi được nên mới gọi về nhà.
Cô nhắn tin cho anh, “Em về nhà rồi”, sau đó lại khóa máy. Đêm nay cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.