Cuối tuần là trận tuyết rơi lớn nhất từ đầu đông đến giờ, tuyết bay múa đầy trời, trong khoảnh khắc đã nhuộm toàn bộ đất trời thành màu trắng xóa.
Lúc chiều cô định đến công ty môi giới, Trữ Băng ở nhà một mình cô rất lo nhưng lại không thể ở cả ngày với bà nên muốn đi thuê bảo mẫu.
Truyền hình địa phương luôn đưa tin cảnh báo về trận tuyết này, yêu cầu mọi người để ý khi ra đường. Cô không lái xe, lúc Trữ Băng gọi điện bảo lái xe đến đón cô cũng từ chối.
Bình thường, chỗ cô ở không dễ gọi taxi huống chi là thời tiết này, cô quyết định đi bộ, đi mãi hẳn sẽ gọi được xe. Lúc đi ngang qua trạm xe bus, phát hiện có rất nhiều người chờ xe. Thời tiết này trên đường ngoài taxi và xe bus ra thì rất ít xe cộ khác.
Tuyết vẫn rơi, đã nhiều năm rồi tuyết không rơi nhiều như vậy, trên đường ai nấy đều ăn mặc kín mít, hầu như chỉ còn đôi mắt là lộ ra ngoài.
Nhớ lại mùa đông năm đầu tiên, lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống, cả trường đại học như sôi trào, rất nhiều sinh viên miền nam lần đầu tiên thấy tuyết, ai nấy hưng phấn vui vẻ, chạy loạn trên tuyết trắng… tiếng ồn ào đến đêm khuya mới dứt.
Điều này khiến những người miền bắc như cô rất khó hiểu, chẳng phải chỉ là tuyết thôi sao, có cần khoa trương thế không?
Lý Ngụy Giai trong ký túc xá cũng là người miền nam, phê bình các cô: “Các cậu nhìn quen rồi nên mới không thấy cảnh đẹp”.
Mễ Kiều Dương cũng rất thích tuyết, anh sẽ nhân ngày tuyết rơi mà rủ mọi người đi đá bóng, anh từng nói, là vì thích tuyết nên mới đến trường phương bắc học.
“Vậy anh nên đi học ở Đông Bắc chứ? Thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu (ngàn dặn đóng băng, vạn dặm tuyết rơi)”. Nhớ lại lúc ấy tuyết cũng đang rơi, bọn họ đi thư viện, cô vừa đi vừa ăn kẹo hồ lô.
“Nhưng Đông Bắc không có biển, anh thích cả biển nữa. Biển lớn sẽ khiến lòng người trống trải, đàn ông nên giống như biển lớn, lòng mang thiên hạ…”
Cô đi qua hai tuyến phố, vất vả lắm mới gặp được chiếc taxi không người ngồi.
Lúc rời khỏi công ty môi giới thì cũng đã tối, nơi này khá gần khu nhà cô ở, nhớ lời chú Đức nói, cô quyết định về nhà một chuyến. Cuối tuần Đỗ Trường Luân cũng rất ít khi ở nhà, chắc cũng chỉ tối mới về.
Cô gọi điện cho mẹ bảo mình phải về nhà lấy chút đồ, tối không về, bảo mẹ cẩn thận.
Một tuần không về, nhà vẫn gọn gàng như cũ, đây đều nhờ thói quen của Đỗ Trường Luân, anh vĩnh viễn không phải loại đàn ông vợ đi vắng là làm nhà cửa bung bét lên.
Trong nhà rất ấm, cô cởϊ áσ khoác, cảm giác mệt muốn chết, mấy ngày ở nhà mẹ đều ngủ không ngon, thần kinh luôn căng lên.
Xem đồng hồ thấy còn sớm, đoán Đỗ Trường Luân cũng chưa về ngay nên vào phòng ngủ, định nằm nghỉ một lát.
Ai ngờ, nằm xuống được một lúc thì ngủ thϊếp đi, cũng không biết ngủ được bao lâu, tiếng chuông điện thoại khiến cô bừng tỉnh.
Điện thoại ở phòng khách là điện thoại theo chuỗi mạng cơ quan chính phủ, bình thường rất ít người gọi, thậm chí cô còn chẳng nói số cho ai, gọi đến đều là tìm Đỗ Trường Luân.
Cô đứng dậy định đi nhận, vừa đến cửa phòng thì đã nghe tiếng Đỗ Trường Luân, cửa chỉ khép hờ, tiếng anh rất rõ: “Thị trưởng Trần …à, cháu vừa về nhà…”
Thì ra anh đã về.
Cô vừa định bước ra ngoài nhưng lại vội dừng bước.
“Cháu hiểu, thị trưởng Trần, giờ là giai đoạn nhạy cảm, cháu biết nên làm gì…”
Không thể trách cô đa tâm, cô không thể không đem “thời điểm nhạy cảm” mà Đỗ Trường Luân nói mà liên hệ với chuyện Quý Kiến Đông được, bây giờ có cái gì mẫn cảm hơn thế?
Mà lời kế tiếp của Đỗ Trường Luân càng khiến cô tin bọn họ đang nói chuyện này.
“Chú yên tâm, cô ấy là người hiểu lý lẽ, sẽ không so đo chuyện này… vâng, được, giờ cháu qua đây”.
Tiếng đóng cửa vang lên cô mới lấy lại tinh thần.
Cô vô lực mà ngồi bệt xuống sàn, cô vẫn chỉ nghĩ Đỗ Trường Luân liệu có giúp được hay không nhưng cô chưa từng nghĩ, anh có chịu giúp hay không?
Chú Đức đã nói, chuyện này phía trên muốn điều tra, mà Đỗ Trường Luân cũng không phải không biết tính nghiêm trọng của việc này, sao anh có thể xuất đầu lộ diện? Làm không khéo là tự hủy tiền đồ của chính mình.
Lời vừa rồi của anh đã nói rõ lập trường của anh rồi, mình lại còn ngu ngốc ở đây chờ để cầu cạnh anh?
Lúc Đỗ Trường Luân về đã muộn, thấy Quý Hân Nhiên thì có hơi giật mình.
“Tuyết lớn vậy sao em lại về?”.
“Nhớ anh”, Quý Hân Nhiên nửa nằm trên giường, miễn cưỡng nói.
Đỗ Trường Luân cúi xuống khẽ vuốt mặt cô, “Gầy đi”
Sự xót xa trong giọng anh khiến lòng Quý Hân Nhiên dâng lên cơn ghen tỵ, trong mắt có chút ươn ướt.
Cô nghĩ, gần đây mình làm sao thế này, không có tiền đồ như vậy.
Đột nhiên cô vươn tay ôm cổ anh, ngay sau đó, môi cô áp lên môi anh.
Động tác này của cô quá đột ngột, cả người Đỗ Trường Luân ngã nhào lên người cô, theo bản năng anh định giãy ra nhưng cô lại càng ôm chặt hơn, môi cô nóng bỏng mà cuồng nhiệt như muốn cắn nuốt anh vậy…
Đây không phải là Quý Hân Nhiên anh quen thuộc, những lúc như vậy cô thường ngại ngùng như nụ hoa chờ nở nhưng giờ… cũng chẳng để anh nghĩ nhiều, cô bắt đầu xé quần áo anh.
Nhìn đến quần áo cô mặc thì anh hoàn toàn thất bại.
Cô lại dám mặc bộ áo ngủ trong suốt, Đỗ Trường Luân cảm thấy như đêm nay mọi thứ đều khiến anh choáng váng…
Quý Hân Nhiên cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy, bộ áo ngủ này là quà đi nghỉ trăng mật của Triệu Nghệ Hiểu cho cô. Lúc ấy Triệu Nghệ Hiểu còn rỉ tai cô: “Mình cũng mua một bộ, hehe, rất bất ngờ”.
Cô có thể nghe ra sự ái muội qua lời Triệu Nghệ Hiểu, lúc về mở ra xem xong vội nhét vào đáy tủ, đánh chết cô cũng không mặc loại áo ngủ này.
Nhưng là hôm nay, ma xui quỷ khiến cô lại mặc nó.
Quý Hân Nhiên cảm thấy mọi cảm xúc trong người như muốn trào ra, miệng, tay cô để lại đủ loại dấu vết trên người anh…
Dây dưa qua lại, dường như hao hết khí lực… chỉ muốn cứ thế mà ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Đỗ Trường Luân rất chu đáo mà nhẹ nhàng mát xa eo cho cô: “Em sao vậy Hân Nhiên?”
“Anh cảm thấy không tốt?”, cô quay lưng về phía anh.
“Không phải”, sự thật là quá tốt nên khiến anh có cảm giác như hư ảo.
“Hân Nhiên, anh có chuyện muốn nói với em.. tuần sau anh phải đi công tác”
“Ừm, biết rồi”, Quý Hân Nhiên nghĩ, cũng tốt, cuối cùng cũng có lý do để nói lại với chú Đức.
“Hân Nhiên, anh biết bây giờ không nên đi nhưng… hạng mục đầu tư này lúc trước là do anh làm… hạng mục lớn như vậy, thị trưởng Trần sợ vạn nhất có gì sơ xuất… nên vẫn để anh qua”.
Thực ra lòng Đỗ Trường Luân cũng hiểu, sự trùng hợp này quá rõ ràng, chỉ e là thị trưởng Trần cố ý để anh đi công tác vào thời điểm này, nhưng anh lại không thể không đi.
Quý Kiến Đông gặp chuyện bất ngờ, ngay hôm sau thị trưởng Trần đã tìm anh: “Yên tâm, nhạc phụ đại nhân của cậu không gặp chuyện gì lớn, có người còn sợ ông ấy xảy ra chuyện hơn cậu nhiều, vạn lần đừng tự rối loạn ngay đầu trận tuyến”.
Anh hiểu ý của ông, cũng biết người ông ấy ám chỉ là phó thị trưởng Lưu.
Phó thị trưởng Lưu và thị trường Trần trước kia đều tranh giành chức thị trưởng, cuối cùng thị trưởng Trần thắng, phó thị trưởng Lưu vẫn rất hậm hực.
Mấy năm nay, hai người vẫn là bằng mặt không bằng lòng, ông ta là người địa phương, lúc trước cũng làm qua nhiều chức vụ, có mối quan hệ mật thiết với nhiều ban ngành, bọn họ kết thành một phái có thế lực khá lớn. Đơn cử là vài năm nay ông ta làm nhiều chuyện không hay nhưng thị trưởng Trần vẫn không dám quá đυ.ng chạm. Việc tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy của thị trường Trần gặp đủ chuyện khó khăn, người sáng suốt vừa nhìn đều biết là ông ta giở trò sau lưng.
Hiện tại có cơ hội như vậy, thị trưởng Trần đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng là vì liên lụy đến cả Quý Kiến Đông, ông sợ Đỗ Trường Luân thiếu kiên nhẫn mà làm hỏng cả một mâm cỗ ngon.
“Em yên tâm, Hân Nhiên, cha không sao!”, có một số chuyện anh không thể nói rõ với cô nhưng anh cũng biết, phó thị trưởng đã bắt đầu hoạt động.
“Viện phó Triệu của Viện kiểm sát có quan hệ rất tốt với anh, anh đã hỏi qua, ở trong không có ai làm khó cha, anh cho em số điện thoại của ông ấy, nếu có chuyện em có thể đi tìm ông ấy”.
Quý Hân Nhiên cũng không để ý lời này cho lắm, cô nghĩ, anh cần gì phải dỗ dành em? Cho dù anh nói thẳng cho em là anh không muốn để ý chuyện này thì em làm được gì? So với tiền đồ của anh đương nhiên em không quan trọng, huống chi đây vốn chỉ là cuộc hôn nhân “có mục đích”…