Chương 22: Hoa Cẩm Tú cầu (3)

Chưa dừng lại ở đó, Nghĩa nói thêm:

– Cháu cũng sẽ lắp một hệ thống tưới nước tự động nhưng làm theo kiểu thủ công, khi muốn tưới nước cho hoa trong vườn chỉ cần vặn vòi trung tâm một cái là nước sẽ bung ra, như vậy rất tiết kiệm thời gian và công sức. Cô xem như vậy có được không hả.

Khỏi phải nói, chỉ Nghĩa miêu tả như vậy thôi là Cẩm Tú đã muốn ngay lập tức ngày mai có khu vườn này rồi. Vẫn chưa ngẩng mặt lên khỏi tờ giấy, không biết có phải cố tình muốn khoe cặp ngực không, Cẩm Tú chỉ gật gù nói thật nhanh:

– Được đấy, được đấy. Triển khai luôn đi cháu.

Rồi Cẩm Tú nhìn vào một khoảng đất khoanh tròn ở đằng sau chỗ xích đu, những chỗ khác đều có ghi chú trồng loại cây gì, duy chỉ có chỗ đấy là bỏ trống, cô chỉ tay vào chỗ đó rồi ngước mắt lên một chút nhìn Nghĩa rồi cụp ngay mắt xuống khi thấy Nghĩa hình như vừa rời mắt khỏi ngực áo mình:

– Thế chỗ này trồng gì? sao cô thấy cháu bỏ trống.

Nghĩa đứng dậy, cậu trở nên ấp úng, thực tâm là trong đầu cậu đã có ý định trồng loại hoa gì vào đây rồi, nhưng không dám ghi vào vì còn sợ cô chủ nhà không đồng ý:

– Cái này ………… cái cháu định ……………… nhưng nếu cô không đồng ý thì thôi.

Thấy thái độ thay đổi của Nghĩa, Cẩm Tú chợt đánh mắt lên nhìn, tự tính tò mò nổi dậy, Cẩm Tú cũng đứng dậy theo, Cẩm Tú thấy mình cao đến mang tai Nghĩa:

– Là cây gì?

– Là hoa ………………. Cẩm Tú cầu.

Nghe Nghĩa nhắc tên loài hoa này, trong đầu Cẩm Tú như vừa có một tiếng nổ. Đó là loại hoa mà cô thích nhất, thích từ hồi bé đến tận bây giờ vẫn chưa hết. Nhưng đã không trồng loại hoa này cả chục năm nay rồi. Cô bất ngờ khi nghe Nghĩa muốn trồng loại hoa này, rõ ràng trong đợt hội thoại buổi sáng hôm qua, Nghĩa cũng đã tinh tế nhận ra loại hoa mình thích, chợt thấy thẹn thùng như một cô gái mới lớn đứng trước chàng trai mình yêu, đôi má Cẩm Tú đỏ ửng lên, hai tay bám vào nhau bối rối, Cẩm Tú nói rất khẽ nhưng có vẻ khẩn trương muốn nghe câu trả lời:

– Tại sao lại là Cẩm Tú cầu?

Đến lượt Nghĩa ấp úng:

– Vì …………. Vì …………. hoa này rất đẹp. Cháu biết là …….. cô thích. Nhưng cháu không biết tại sao cô lại không trồng nó. Nhưng ………….. nhưng theo cháu thì ………… mình thích thì mình trồng thôi. Cái gì qua rồi ……….. thì để cho nó qua đi cô ạ.

Cẩm Tú không ngờ lời nói vừa rồi lại được phát ra từ một người thanh niên chỉ mới 18 tuổi, trong đó thể hiện sự tinh tế, sự quan sát và cả sự quan tâm nữa. Cẩm Tú thở dài, nhưng cái thở này như trút đi được nỗi ưu tư tự sự, cái thở dài để thấy mình nhẹ nhõm hơn. Nghĩa quay lưng lại nên không thấy một nụ cười mỉm vừa nở trên môi của Cẩm Tú, cậu chỉ nghe thấy giọng nói ngọt ngào như không phải nói với một thợ làm vườn như cậu:

– Nghĩa thích trồng gì thì Nghĩa trồng. Cô cho Nghĩa toàn quyền quyết định.

Nghĩa nghe xong thì quay lại nhìn cô với khuôn mặt rạng rỡ, vậy là toàn bộ ý tưởng về vườn hoa đề được cô chấp nhận. Hai đôi mắt chạm vào nhau trong giây lát rồi cụp xuống luôn.

– Vậy ngày mai bắt đầu luôn nhé. Phải làm gì đâu tiên nào?

Cái này cũng nằm trong kế hoạch của Nghĩa rồi, cậu nói luôn:

– Vâng ạ, trước tiên là phải mua vật liệu về để làm đường đi, giàn hoa leo và đường nước tưới cây. Sau đó thì mua cây về trồng là xong ạ.

Cô Tú lấy trong cái túi xách của mình treo ở trên xe máy ra một cái bút và một quyển sổ, chắc là quyển sổ cô vẫn hay ghi hàng hóa ở chợ, ghi xong cô đưa mảnh giấy cho Nghĩa:

– Sáng mai cháu ra địa chỉ này lấy tất cả những đồ dùng mà cháu cần, bảo người ta chở về đây cho mình. Tiền cô sẽ trả sau, đây là người quen của cô. Còn hoa và cây ăn quả thì khi nào cô sẽ đưa cháu lên Hoàng Hoa Thám, cháu tha hồ chọn, ở đấy loại cây gì cũng có. Còn đây là chìa khóa cổng, nếu mai cháu đến cô không có nhà thì cứ mở cổng ra làm thôi.

Nghĩa hấp háy đôi môi:

– Vâng ạ! Mai cháu sẽ làm luôn.

—————-

Buổi sáng ngày hôm sau.

Trước khi đi đến cửa hàng vật liệu theo tờ giấy mà cô Cẩm Tú ghi cho hôm qua, Nghĩa ghé qua chỗ chợ lao động để báo cho anh Ba một tiếng vì có hẹn là sáng nay mình ra làm, nếu không qua sợ anh lại nghĩ là mình nói không đúng. Trên đường đi, cậu cứ nghĩ mãi đến chuyện đêm hôm qua, chả là ở phòng của chị Mận, anh chị lại ȶᏂασ nhau và Nghĩa lại chứng kiến từ đầu đến cuối. Đêm hôm qua, anh Cung không nằm trên giống đêm hôm kia nữa mà chị Mận để anh nằm ngửa rồi ngồi lên c̠ôи ŧɧịt̠ của anh dập xuống. Mới 3 lần chứng kiến anh chị tí mắm tí mẻ mà kiến thức về tìиɧ ɖu͙© của Nghĩa đã phong phú hơn rất nhiều, nhưng đó cũng mới chỉ là kiến thức về mặt lý thuyết thôi, còn thực hành thì cậu vẫn là một tờ giấy có dòng đầu tiên là hôn môi.

Mà nghĩ cũng lạ, thấy chị Mận trong chuyện tìиɧ ɖu͙© rất phóng khoáng, vừa ȶᏂασ còn vừa nói chuyện, chửi bới rồi la hét um lên. Ngay cả có mặt của mình lúc ăn cơm tối hôm qua cũng thế, chị cứ ăn mặc hở hang làm thỉnh thoảng mình còn nhìn thấy rõ mồn một bầu vυ" chị. Hôm qua chị còn hẹn là tối nay đi làm về sớm rồi cùng chị nấu cơm, chị sẽ qua chợ mua ít mực tươi về sào cho 2 anh em.

Ra đến chợ người, cũng may anh Ba chưa nhận được việc, vẫn đang hóng khách thuê người. Nhìn thấy Nghĩa đến, anh Ba nói trước:

– Nghĩa hả, sao nay ra muộn thế, ra chậm là không có việc ngon đâu.

Thấy anh quan tâm đến mình, Nghĩa tự nghĩ bản thân mình thật may mắn, mới lên Hà Nội làm mà đã tìm được 1 việc ngon, ổn định, lại còn gặp người “đồng nghiệp” tốt bụng:

– Vâng ạ, em qua đây để báo anh là hôm nay em không làm ở đây ạ.

Anh Ba ngạc nhiên:

– Thế hả, tìm được việc gì rồi à?

Nghĩa cũng chẳng giấu anh làm gì:

– Vâng, anh có nhớ buổi đầu tiên em ra đây đứng rồi gặp anh không?

– Có, sao, có chuyện gì?

– Cái cô hôm đấy thuê em làm vườn ấy, giờ cô ấy thuê em trồng cây ở cái vườn ấy, rồi cô ấy bảo là chăm sóc cây luôn, mỗi tháng cô ấy trả cố định 2 triệu anh ạ.

Anh Ba lục lại trí nhớ của mình, anh nhớ mang máng cái người khách đi xe Spacy, ăn mặc sang trọng và có khuôn mặt rất xinh đẹp, anh mừng rỡ thay cho thằng em:

– Tươm rồi nhé. Chắc nhà chủ giầu lắm hả. Có việc đấy ổn định là tốt rồi, nhưng chú em định không làm ở đây nữa à, chỉ làm mỗi ở đấy thì lương thấp đấy, không đủ sống ở Hà Nội đâu.

– Vâng anh ạ, chủ nhà chắc là giầu, cái nhà to lắm anh ạ. Nhưng em vẫn làm ở đây, mất mấy ngày đầu trồng cây là tốn nhiều thời gian thôi, còn sau chăm sóc thì mình rảnh lúc nào thì làm lúc đấy, mỗi ngày độ 1 tiếng là được. Thôi em đi đây, chắc khoảng 2 – 3 hôm là em trồng xong, em lại ra đây.

Thấy Nghĩa toan bước đi, anh Ba gọi giật lại:

– Từ từ đã Nghĩa ơi, chiều nay có việc của khách quen. Nhẹ nhàng mà công cao lắm, cần 2 người. Chú có tranh thủ đi cùng anh được không? Mối này đều việc lắm, anh gọi người khác thì lần sau chú mất phần.

Nghĩa ngẫm nghĩ một lúc rồi tính toán trong đầu, rồi cậu gật gù:

– Vâng, thế em làm vườn buổi sáng thôi, còn chiều thì anh cho em đi cùng được không? Mà việc gì thế anh?

– Xếp gạch. Làm khoảng buổi chiều thôi, công 1 trăm.

– Vâng ạ, đầu giờ chiều em qua rồi anh chở em đi nhé.

– Ừ, thôi chú đi đi.

Nghĩa rảo bước quay đi.

————

Hỏi thăm một hồi thì Nghĩa cũng đến được cửa hàng ghi trên tờ giấy, vì đã có cô Tú điện trước nên rất nhanh chóng Nghĩa đã đặt hàng đủ các loại vật liệu cần thiết. Từ xi măng, cát, gạch, ống sắt, ống nước, che nứa, cuốc xẻng, vòi nước .v.v. nói chung là đủ cả. Tất nhiên 1 cửa hàng không có đủ các loại vật liệu ấy, nhưng vì đã có sự nói trước nên những vật liệu nào mà cửa hàng không bán thì chủ cửa hàng gọi hộ những cửa hàng khác. Rồi Nghĩa theo xe chở đồ về nhà cô Tú luôn.

Cậu hì hục bắt tay luôn vào công việc. Dự định làm những việc vất vả này chắc phải mất 3 ngày mới xong. Nhưng vì đã hẹn với anh Ba buổi chiều đi bốc gạch rồi nên cậu chỉ làm liền đến 1 giờ chiều thì nghỉ tay, một nửa đường đi theo như bản vẽ đã hình thành, sáng mai lại tiếp tục công việc.

Đúng hẹn, Nghĩa ra chợ lao động đã thấy anh Ba ngồi đợi, hai anh em ngồi trên xe đạp của của anh Ba đi qua cầu Long Biên rồi đi thêm một đoạn nữa là đến một bãi tập kết vật liệu xây dựng. 1 chiếc xe tải ben chở đầy gạch đã đợi sẵn ở đấy.

Rất nhanh chóng anh Ba và Nghĩa vào việc luôn mà không cần trình bày nhiều, như anh Ba đã nói lúc sáng, việc này là của khách quen. Gạch bốc từ trên xe xuống phải xếp thành từng kiêu, mỗi kiêu gạch có 20 hàng gạch, mỗi hàng gạch có 10 viên, tổng cộng mỗi kiêu gạch có 200 viên. Anh Ba chỉ cho Nghĩa cách xếp kiêu gạch sao cho đúng, Nghĩa nhanh chóng nhận biết được.