Nào, chúng ta cùng quay trở lại với thực tại, khung cảnh trong xóm Bãi, đoạn Nghĩa đứng như chết ở cổng nhà nhìn đoàn người chỗ ngã ba rẽ vào. Người Nghĩa chú ý và tập trung nhất đương nhiên là cô gái mặc váy tím thủy chung rồi, đó là Thủy Tiên. Thủy Tiên cũng vậy, cô khựng lại nhìn anh đắm đuối, ở khoảng cách khá xa khi hai người còn chưa nhìn rõ mặt nhau, nhưng quá đủ cho hơn một năm mong nhớ, bóng hình thôi cũng là quá đủ cho đôi kẻ yêu nhau không được ở gần nhau rồi.
Hơn một trăm con người ở trong sân, trong nhà im lặng vì tiếng thét lên của Nghĩa ở ngoài cổng:
– THỦY TIÊN!
Bà con xã viên lúc đầu còn tưởng anh chủ nhiệm hợp tác xã sướиɠ quá hóa khùng hét to tên hợp tác xã nữa chứ.
Ở xa vọng lại tiếng của Thủy Tiên lanh lảnh:
– ANH ƠI!
Rồi mỗi người một đầu con ngõ nhỏ chạy lại phía nhau, chạy như bay. Váy Thủy Tiên phấp phới bay lên trong những bước chạy.
Khi chỉ còn cách Nghĩa có ba bước chân, Thủy Tiên tung người bay lên phía trước. May mắn thay lúc đó Nghĩa dang tay ra đón. Cả thân người bà mẹ hai con mập mạp hơn xưa bay lên rơi vào vòng tay Nghĩa.
Cũng may Nghĩa nhà ta có sức khỏe phi thường nên không bị ngã ngửa ra phía đằng sau. Cậu đón được Thủy Tiên và quay liên tục vài vòng. Ở hai bên đầu ngõ, mọi người đều nhìn vào cảnh tượng này, cảnh tượng đôi trẻ sau bao nhiêu ngày xa cách mới lại được ở bên nhau.
Vừa quay vòng nhưng cả hai vẫn không ngừng nói chuyện:
– Anh nhớ em lắm Thủy Tiên ơi!
– Em cũng nhớ anh lắm, em yêu anh nhiều lắm. Em sợ xa anh lắm rồi.
Rồi cả hai cùng cười vang lên: Ha ha ha ha ha!
Hạnh phúc thực sự đã về trong lòng Nghĩa. Nếu không phải vì có rất nhiều người đang nhìn, có lẽ Nghĩa đã lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Thủy Tiên ra rồi ȶᏂασ cho thỏa lòng rồi.
– Đặt em xuống. Mọi người đang nhìn kìa.
– Kệ họ.
– Đặt xuống đi, em giới thiệu người mới cho anh. Đặt xuống đi.
Nghĩa đặt Thủy Tiên xuống mặt đất, người mới nào nhỉ? Đoàn người vừa vào Nghĩa đều biết hết cả mà.
Thủy Tiên dắt tay Nghĩa đi về phía mẹ Cẩm Tú, đoàn người này cũng tiến gần đến nơi. Đầu tiên cậu gật đầu chào người lớn tuổi nhất:
– Cháu chào bác, chào cô ạ.
Rồi gật đầu có ý chào Tuyết đang đi bên cạnh. Nhưng cái làm cậu chú ý nhất chính là chiếc xe đẩy trong tay cô Cẩm Tú, ánh mắt cậu hơi giật giật khi nhìn thấy hai đứa bé trai đang ngủ trong chiếc xe đôi, cảm giác thân quen bất giác ở trong lòng cậu, không dám khẳng định nhưng Nghĩa linh cảm như có một mối liên hệ nào đó giữa mình và hai đứa trẻ khoảng một tuổi dễ thương vô cùng này.
Đúng lúc đó thì Thủy Tiên cúi xuống nôi:
– Thiên Đức, Dịch Thiên! Dậy chào bố đi các con.
Nghĩa nhìn chăm chăm vào hai đứa bé, hai bé sinh đôi giống nhau như hai giọt nước từ từ mở mắt ra, nhìn cảnh vật xung quanh, hai cậu bé tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nghĩa ở ngay trên thành của chiếc nôi.
Nghĩa lắp bắp hỏi:
– Con …. Con …. Anh …. Hả?
Thủy Tiên đập bộp phát vào vai Nghĩa, giờ gái đẻ có khác, đanh đá ghê:
– Không con anh thì con ai? Nhìn mà không nhận ra à?
Đúng lúc đó thì chị Nhài chạy tới, cô gật đầu chào mọi người rồi xà xuống nôi bẹo má hai đứa trẻ:
– Ui! Thương quá, hai thằng này, mới không gặp mấy ngày mà lớn quá.
Nghĩa lạ à nha, cậu nhìn chị Nhài:
– Chị …. Chị ….. biết chuyện này?
Chị Nhài chẳng thèm nhìn Nghĩa, cứ nựng hai đứa trẻ:
– Bác biết từ lâu rồi, từ lúc hai đứa mới chào đời cơ. Bà nội cũng biết và lên thăm cháu mấy lần rồi. Chỉ có cái thằng bố là không biết thôi.
À thì ra mấy lần mẹ đòi lên Hà Nội, nói là thăm chị Nhài, hóa ra là mẹ lên thăm cháu nội. Tất cả mọi người đều biết, chỉ có Nghĩa là không biết mà thôi.
Chưa phải là lúc để Nghĩa điều tra ngọn nguồn sự việc, bởi còn có sự hiện diện của những người khách mà Nghĩa vô cùng trân quý, cậu lườm Thủy Tiên một cái như có ý trách không nói cho mình, rồi đứng thẳng dậy nói chuyện với bác Tập:
– Bác Tập, cô Hồng. Để cháu giới thiệu.
Nghĩa chỉ sang dì của Tuyết, Nghĩa gọi là cô:
– Cháu giới thiệu với bác đây cô Hằng, là khách hàng đầu tiên của hợp tác xã. Còn đây là Tuyết, là cháu của cô Hằng và là bạn của cháu.
Cô Hồng không thể nín nổi cười, cô quay sang nói với con gái:
– Tuyết, giờ còn có người giới thiệu con cho mẹ kìa!!!!!!!!!
Tuyết cũng ôm bụng cười, chỉ có Nghĩa là như một thằng khùng điên, há hốc mồm:
– Hả, cái gì? Hai người là mẹ – con.
Bác Tập mủm mỉm cười:
– Tuyết, con gái chú, Hằng, em vợ chú.
Nghĩa lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, thì ra mọi người đồng loạt giấu Nghĩa mối quan hệ suốt bấy nhiêu năm qua.
– Mọi người liên thủ giấu cháu.
Rồi tất cả cùng cười.
Đúng lúc đó thì một người đi bộ ra sau, đó là chú Khôi chủ tịch xã, hình như chú nhận ra người mà mình đã từng gặp ở các cuộc họp trên phòng nông nghiệp huyện, chú đứng thẳng người lên rồi chìa tay ra bắt về phía Tuyết:
– Xin chào cô cán bộ sở nông nghiệp.
Nếu theo cấp bậc trong cơ quan hành chính, ở một góc nào đó, cán bộ sở nông nghiệp Tuyết “tiểu thư” còn là cấp trên của chú Khôi.
Tuyết giơ tay ra bắt, phong thái hết sức xã giao:
– Chú Khôi, không cần phải khách sáo như vậy?
Chú Khôi đứng thẳng người dậy, có vẻ như mình sơ xuất một cái gì đó:
– Sao cán bộ về địa phương không báo cho ủy ban một tiếng để chúng tôi tổ chức đón tiếp cho chu đáo.
Tuyết cười:
– Cháu về thăm bạn cháu, là Nghĩa đấy.
Chú Khôi đưa tay lên xoa xoa đầu mình, giờ thì chú đã hiểu, tại sao cái dự án thí điểm trồng nông nghiệp sạch là rơi vào đích danh xã mình, chứ không phải là bao nhiêu xã ven sông khác.
– Thì ra là thế?
Nghĩa thêm một bất ngờ nữa về Tuyết, không ngờ bạn lại là cán bộ sở nông nghiệp mà cậu và chú Khôi vẫn hay nhắc tới. Nghĩa thêm hiểu về sự hy sinh thầm lặng của Tuyết dành cho mình, Nghĩa biết, chuyện Tuyết quyết định về Hưng Yên làm thay vì chọn làm ở một công ty nước ngoài trên Hà Nội có phần nào đó là vì mình. Nghĩa gật đầu nhìn Tuyết thay cho lời cảm ơn.
– Cậu …. Cậu …. Còn chuyện gì giấu tớ thì nói hết luôn đi.
Tuyết chỉ lè lưỡi lêu lêu mà không nói gì.
Còn trăm ngàn điều muốn nói, nhưng thời gian không còn nhiều vì buổi lễ sắp bắt đầu, Nghĩa thay bà mẹ vợ tương lai đẩy xe nôi vào bên trong sân, Thủy Tiên đi sóng đôi bên cạnh, tay cô bám vào tay Nghĩa. Trông họ thật đẹp đôi. Nghĩa ghé đầu sang nói nhỏ với Thủy Tiên, không để ai nghe thấy:
– Tí nữa xong việc anh em chết với anh.
Thủy Tiên hí hí nhí nhảnh:
– Em sẵn sàng chết vì anh rồi đây này.
Cả hai đều hiểu từ “chết” ở đây là gì mà.
Và buổi lễ bắt đầu.
—————-
3 tháng sau.
Cả xóm Bãi nghỉ một ngày làm bởi cùng lúc có hai đám cưới diễn ra, đều là con của cô Tươi của cả.
Nhài trong bộ váy cưới mầu trắng tinh khôi, trên tay cầm hoa cưới, đi bên cạnh cô là chú rể Tiến mặc bộ vest đen lịch lãm, bưng váy cho cô dâu là hai cô con gái xinh như ngọc như ngà, một đứa là Chích Bông, một đứa là Pha Lê. Pha Lê vừa mới về với mẹ được hơn 2 tháng nay. Con bé như tìm lại được sức sống, tìm lại được nụ cười sau khi lưu lạc tận bên Canada mấy năm. Ông bà chủ nhà hàng mà Nhài làm việc khi xưa và đã rắp tâm hãm hại Nhài đã phải chịu bản án thích đáng của pháp luật. Nhài đã tìm lại được con, cô và anh Tiến gần như ngay lập tức tính chuyện tổ chức đám cưới. Và hôm nay, họ đồng tổ chức của với cặp đôi Nghĩa – Thủy Tiên.
Chiếc xe đón dâu vừa rời khỏi vùng đất bãi thì mọi người xúm lại thay biển “Lễ vu quy” thành biển “Lễ thành hôn”, bởi theo giờ đẹp cũng sắp đến giờ xe đón dâu về tới nơi rồi.
Tiếng pháo giấy nổ tung trời khi Nghĩa sóng đôi cùng Thủy Tiên bước vào trong rạp, theo đoàn đi đón dâu có đầy đủ các thành phần, các bậc cao niên lão đại là người trong gia tộc, ngoài ra bạn bè Nghĩa cũng đông đủ không thiếu một ai. Tuyết “tiểu thư” và gia đình cô ấy, vợ chồng Trang Toàn, vợ chồng anh chị Cung – Mận và nhiều bạn bè khác nữa.
Tiếng nhạc sập sình, tiếng anh chàng MC đám cưới đậm chất Hưng Yên, tiếng vỗ tay tán thưởng của bà con xóm Bãi. Tất cả đều mừng cho Nghĩa, cho Thủy Tiên, đôi trai tài gái sắc trải qua biết bao nhiêu chuyện gian nan thử thách mới đến được bên nhau. Ở bên cạnh cô dâu, chú rể, còn có hai chàng hoàng tử giống nhau như hai giọt nước, đó là con của họ.
Người hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay, có lẽ là cô Tươi, thấy hai con trưởng thành, yên bề gia thất, lại lấy được người mình yêu thương, giờ cô đã là bà nội – bà ngoại của 4 đứa cháu. Trong sâu thẳm, cô còn hạnh phúc hơn nữa bởi sau ngày hôm nay, cô và chú Lãm sẽ tính chuyện về ở bên nhau rồi. Đợt này Nghĩa cứ động viên “hay là mẹ cưới cùng chúng con luôn”, nhưng cô từ chối. Hạnh phúc của mẹ luôn luôn phải đặt sau các con.
—————-
10 năm sau.
Có dịp
Cu Zũng tôi phải về thành phố Hưng Yên công tác, tôi không chọn con đường quốc lộ 5 rồi rẽ vào quốc lộ 39B để đi mà chọn cho mình con đường đê ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Khi chỉ còn cách thành phố khoảng chục cây số, tôi dừng lại nghỉ chân ở trên đê, tôi nhìn xuống dòng sông Hồng thơ mộng, một tấm biển quảng cáo lớn làm tôi chú ý. Trên đó ghi: “Công ty Cổ phần nông nghiệp sạch Thủy Tiên” và có rất nhiều ảnh quảng cáo các loại sản phẩm nông nghiệp sạch nữa.
Tôi nhìn xuống vùng đất bãi, từng khoảng đồng mầu xanh mướt ngăn nắp chia thành khu vực, mỗi khu trồng một loại cây khác nhau, trải dài cả một vùng rộng lớn mà tầm mắt của tôi không thấy hết được. Nước từ hệ thống tưới tiêu tự động bay vụt lên trời cao rồi rơi xuống giống như là mưa nhân tạo, đẹp vô cùng.
Vùng đất bãi trù phú thể hiện bằng rất nhiều ngôi nhà hai tầng, ba tầng mọc cứ cách một đoạn lại có một chiếc. Tôi chẳng nhìn thấy một ngôi nhà lợp mái gianh, lợp mái pro nào cả.
Tôi không biết rằng, ở nơi đây xưa kia nghèo lắm, nhưng giờ mọi thứ đã thay da đổi thịt, lột xác hoàn toàn. Bởi có một chàng trai như thế, chàng trai nghèo mang trong mình hoài bão thay đổi quê hương, thay đổi số phận, chàng trai phụ trách lớp học bên sông năm nào giờ đã trưởng thảnh rồi đấy.
— Hết truyện —