Đối diện với cô đúng là chàng trai của mùa noel năm ấy.
Thật không thể ngờ mà!
Rứt ruột bỏ đi. Cách xa gần mười ngàn kilomet. Ở xứ xở hoa tulip này, cô thế mà gặp lại người tình xưa. Trong đôi mắt cô đong đầy niềm vui lấp lánh. Giọt sầu nhớ mong vỡ òa lăn trên đôi gò má. Cô nhào tới ôm anh. Vùi khuôn mặt vào ngực người ta, tham lam hít hà mùi tháng Ba ong xây mật ngọt. Khóc như những ngày mưa ngâu.
Ngực anh vẫn rộng mà ấm như thuở nào!
Cô ôm siết lấy anh, sụt sịt tỉ tê: “Trần Khải à! Anh có biết là em nhớ anh lắm không? Nhớ nhiều đến mức em không dám nghĩ vì em sợ mình sẽ điên!”
Người được ôm, đôi mắt lộ vẻ miễn cưỡng. Từ trên đỉnh đầu cô, anh thủng thẳng buông lời: “Bà thím à, bà nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là trai bao của thím!”
Cái gì? Bà thím á?
Chắc anh giận đây mà!
“Anh gọi em là gì cũng được. Miễn sao không phải là người lạ.” Cô rúc rúc cái đầu thêm vào ngực anh.
Cô muốn dây dưa. Muốn níu giữ mối tình đầu. Mối tình mà cô của tuổi mười tám đã vứt bỏ ra đi.
Còn người mà cô nhẫn tâm đá một phát trở thành người tình cũ lại không hề đoái hoài thương tiếc. Anh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Rất tiếc thưa bà nội, con không có sở thích nhận bừa!” Nói xong, anh đưa tay mạnh mẽ đẩy người vô duyên ra.
Cô không tin mình nhận nhầm nên cứ trố mắt nhìn sững vào anh. Còn anh thì nhìn vạt áo khoác ướt nhèm trước ngực tỏ ra không hài lòng. Anh khẽ nhếch bên mép, trừng đôi mắt không nhiệt độ vào cô: “Tiền giặc là năm trăm Euro!”
Nếu ai đó hỏi cô rằng: Dấu ấn khó phai khi cô gặp lại mối tình đầu là gì?
Cô sẽ dõng dạc trả lời: Đau lòng mất trắng năm tờ một trăm Euro!
Đã vậy thấy cô mãi đứng như trời tròng, anh còn mạnh tay giật luôn chiếc balô, lục tìm chiếc ví rồi tự nhiên rút lấy ra năm tờ Euro có mệnh giá một trăm phe phẩy trước mặt cô rồi nói: “Đủ nha bà ngoại!”
Cô về nhà với vẻ mặt buồn hiu. Thấy người nhà như không thấy.
“Như Ý, con bị sao vậy?”
“…” Cô lầm lũi trở về phòng bỏ mặc thằng nhóc có đôi mắt sư tử giống cha ngơ ngác nhìn theo.
“Như Ý à?” Mẹ cô lịch sự gõ cửa phòng.
“…”
“Có…”
Một bàn tay đặt lên vai bà trấn an: “Mẹ đừng lo lắng, để con!”
“Vĩnh Kỳ, con vào đi! Không biết con bé bị cái gì mà đến con trai kim cương của nó, nó cũng chẳng thèm nhìn.”
Vĩnh Kỳ đặt cốc nước ép trên chiếc bàn nhỏ. Anh ngồi xuống mép giường đưa tay lay nhẹ bờ vai đang không ngừng run rẩy của cô.
“Như Ý, bạn ở lớp bắt nạt em à?”
Không biết cô có nghe nhầm không? Mà giọng nói của Vĩnh Kỳ hôm nay sao giống anh đến lạ. Cô gượng người ngồi dậy rồi ôm lấy cổ Vĩnh Kỳ khóc như đứa trẻ bị ấm ức: “Hôm nay, em gặp lại anh ấy. Nhưng…nhưng…” Cô khóc nấc lên.
Trái tim của Vĩnh Kỳ như ai đó vừa nắm tách ra làm đôi.
Đau.
Cái đau của người yêu đơn phương không phải ai cũng thấu hiểu. Đặc biệt là người biết yêu từ năm lớp Một như anh. Anh yêu cô bé có cái tên Như Ý. Cái tên mà mỗi lần gọi lên đều cho anh cảm giác được toại nguyện mọi thứ. Anh yêu cô bé có đôi mắt to thông minh ngay từ năm sáu tuổi. Đằng đẵng suốt mười hai năm làm cái đuôi lẽo đẽo bên cô. Cứ ngỡ sẽ được như ý giống cái tên người trong lòng. Ai ngờ mới cách biệt, lúc trở về cô đã có bạn tình chung.
Là anh có duyên mà không có phận. Là anh tự mình đa tình. Anh không có tư cách oán trách hay hờn giận cô. Có chăng cũng chỉ là sự tủi thân dành cho người tình đơn phương.
Thấy cô khóc thảm thương khi quay về gặp anh. Thấy cô đau lòng vì người khác. Đáng lẽ ra anh giận. Kì lạ thay, anh lại vui. Nghe có vẻ nghịch đời. Nhưng sự thật là vậy. Bởi nước mắt của Như Ý đã chứng tỏ cô đã buông bỏ người ta.
Đây là điềm tốt. Là cơ hội ngàn năm có một để trói buộc cô ở bên mình. Nói anh si tình cũng được. Mà nói anh ngốc nghếch cũng được. Miễn sao Như Ý ở trong tầm mắt của anh.
Anh những tưởng đưa cô qua đây, ở đất nước nằm ở tây bắc Châu Âu này, cô sẽ quên dần đi người tình cũ, quên đi gã trai có mái tóc màu bạch kim gì đó đã làm cô khổ sở, làm cô trở thành mẹ ở tuổi mười chín.
Và sẽ toàn tâm toàn ý cùng anh bước vào lễ đường, đem hết phần sinh mệnh còn lại gả cho anh. Anh không những hi vọng mà còn nuôi hi vọng vào lời cô nói: “Nếu trong vòng ba năm, em không gặp lại anh ấy, em sẽ làm cô dâu của anh!”
Thời gian ba năm gần hết. Chỉ còn đợi qua hết mùa noel này nữa thôi. Anh sẽ chính thức gọi cô một tiếng ‘vợ’.
Ấy vậy mà…anh vừa nghe tin máu chó! Thật khó mà tin.
“Em nói…em gặp lại ai cơ?” Anh mong là tai mình điếc.
Nhưng không! Anh nghe rất rõ ràng tiếng Như Ý vừa khóc vừa trả lời cho dù nó không liền mạch: “Em…gặp…anh…Khải…! Nhưng…anh…ấy…lại bảo: Em nhận nhầm người rồi!” Cô khóc to hơn.
Trái tim căng trướng của Vĩnh Kỳ dần chùng lại. Anh thở hắt ra một hơi rồi vỗ vỗ vào lưng cô: “Có thể anh ta nói đúng: Em nhận nhầm người rồi!”
“Nhầm là nhầm thế nào? Anh ấy có hóa ra tro em vẫn nhận ra!”
“Như vậy anh ta càng không thể không nhận ra em!” Đã gắn bó sâu đậm đến thế cơ mà? Tro cốt còn nhận ra huống hồ một con người bằng xương bằng thịt?
Nghe anh nói vậy, Như Ý chợt gạt hết nước mắt. Cô quyết tâm: “Em không tin mình nhầm!”