Làm sao mà anh lại phát hiện ra cốc của cô đã trống rỗng? Chuyện này không đợi cô rối rắm lâu, người phục vụ mới vừa rời đi đã có người đến gọi anh và Chu Yến Tư.
Thẩm Triều Dữ đứng lên và bước hai bước, nhưng sau đó anh lại quay trở lại, đứng trước mặt cô và hơi nghiêng người. Thời Vũ không hiểu anh định làm gì, hai mắt bất giác mở to, lưng cũng thẳng tắp, hơi ngẩng đầu lên, có chút lắp bắp hỏi: "Sao, làm sao vậy?"
Thẩm Triều Dữ tựa hồ rất có hứng thú với phản ứng của cô, nhưng anh cũng không trêu chọc cô, anh chỉ nói: "Điện thoại."
Điện thoại?
Thời Vũ nhanh chóng lấy chiếc điện thoại trong túi của mình ra, mở khóa và đưa nó qua cho anh. Anh không ngờ cô lại dứt khoát như vậy, không hỏi gì đã trực tiếp đưa qua đây.
Thẩm Triều Dữ lại nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy điện thoại di động của cô, nhanh chóng nhấn vài cái vào màn hình, ngay sau đó điện thoại di động trong túi của anh vang lên.
Thời Vũ cứ như vậy mà ngẩng đầu nhìn anh, đỉnh đầu của Thẩm Triều Dữ có một chùm sáng chiếu xuống, vừa vặn bao phủ cả người anh trong ánh sáng.
Hầu hết mọi người tham gia buổi tiệc hôm nay đều mặc vest trang trọng, giống như chỉ sau một đêm mọi người đều trở thành người lớn, thành thục, giỏi giang, có năng lực và có thể đối phó với đủ loại người.
Chỉ có một mình Thẩm Triều Dữ là ăn mặc giản dị, lặng lẽ đứng và dường như không có hứng thú với những giao tiếp xã hội đó, nếu không có người quen đến gọi anh, cô nghĩ rằng có thể anh sẽ ngồi cùng cô cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Sau khi Thẩm Triều Dữ nhập số điện thoại của anh vào di động cô, thuận tiện thêm một cái tên, anh nhìn Thời Vũ, cầm điện thoại và lắc nó trước mắt cô: "Này Thời Vũ."
Thời Vũ xấu hổ cúi đầu xuống, lại nghe thấy anh nói: "Nếu có chuyện gì, hãy gọi điện thoại cho tớ."
"Vâng?" Thời Vũ còn chưa kịp hiểu ý đã ngẩng đầu lên, vô thức cầm lấy điện thoại mà anh trả lại.
Sau đó, cô thấy anh xoay người đi về phía bọn Chu Yến Tư.
Thời Vũ cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động vẫn còn đang mở, trong danh bạ có thêm một cái tên Thẩm Triều Dữ.
Khi bắt đầu buổi lễ trưởng thành, Tô Vụ lại thay một bộ váy xinh đẹp khác, cô được người dẫn chương trình mời cắt bánh cùng với bố mẹ mình trên sân khấu.
Thời Vũ lấy điện thoại di động ra và chụp rất nhiều ảnh đẹp cho Tô Vụ, sau khi trở về cô định chọn một vài bức ảnh và gửi cho cô sau buổi tiệc.
Trên san khấu, Tô Vụ đứng ở giữa,cô ấy chắp tay bắt đầu cầu nguyện, sau đó cả nhà ba người cùng nhau cầm dao bạc cắt đôi chiếc bánh kem tinh xảo và đẹp mắt dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Thời Vũ có chút hâm mộ.
Trước đây năm nào sinh nhật cô, ba mẹ cô cũng sẽ mua cho cô một chiếc bánh kem, nó không lớn lắm, và chỉ đủ cho ba người ăn.
Nhưng kể từ sau khi họ rời đi, cô chưa từng được ăn sinh nhật lần nào.
Cô hít một hơi thật sâu, lại liếc nhìn Thẩm Triều Dữ bên kia, mới rời khỏi chỗ ngồi. Lúc ra khỏi cửa, cô tình cờ đυ.ng phải một người phục vụ, sau khi hỏi vị trí nhà vệ sinh, cô chậm rãi đi về phía đó.
Người gọi Thẩm Triều Dữ và Chu Yến Tư đến nói chuyện là một người bạn đã lâu không gặp, trước đây họ có mối quan hệ khá tốt, nhưng sau khi gia đình chuyển đến Cẩm thành, họ rất ít khi gặp mặt nhau.
Bạn anh đang nói về cuộc sống của mình sau khi đến Cẩm thành nhưng Thẩm Triều Dữ không hứng thú lắm, vì vậy anh quay đầu lại và liếc nhìn vị trí của Thời Vũ. Nơi đó đã trống rỗng, và anh không biết cô đã đi đâu.
Chu Yến Tư câu lấy bả vai anh, hiếu kỳ hỏi: "Đang nhìn đi đâu thế?"
Anh lấy lại tinh thần: "Không có gì."
Chu Yến Tư oh oh, sau đó thì nhớ đến cái gì liền nói: "Khi nào thì cậu về? Đi xe?"
"Tự trở về đi." Thẩm Triều Dữ không chút lưu tình mà từ chối Chu Yến Tư: "Không tiện đường."
Nhà của Chu Yến Tư và Thẩm Triều Dữ xác thật là không thuận đường, nhưng nó không mất quá nhiều thời gian để đi qua lại. Chu Yến Tư thở dài, cậu ta buồn bã nói: "Con người đúng là sẽ thay đổi. Người muốn đưa bạn về nhà, đông tây nam bắc đều thuận đường....."
Thẩm Triều Dữ cau mày: "Là cái gì?"
Chu Yến Tư khẽ nhún vai: "Là một câu cảm thán đang hot hiện nay trên internet mà thôi."
Thật là một mớ hỗn độn.
Thẩm Triều Dữ đang định nói điều gì đó, Chu Yến Tư lại hỏi: "Hôm nay khó khăn lắm ba chúng ta mới lại gặp nhau, hay là chúng ta lượn vài vòng?"
Mấy tuần nay ngày nào cậu cũng bơi trong biển câu hỏi của cuộc thi, giờ nhìn thấy bạn bè đều có mặt, tâm ngứa, muốn dụ bọn họ đến câu lạc bộ chơi vài vòng.
"Không đi."
Thẩm Triều Dữ không cần suy nghĩ đã từ chối, Chu Yến Tư khϊếp sợ nói: "Thẩm Triều Dữ, cậu đổi tính rồi à?"
Rõ ràng người đến câu lạc bộ nhiều nhất là cậu ta.
Cũng may người kia cũng mở miệng, nói ngày mai phải lên máy bay, hẹn sau kỳ nghỉ dài sẽ trở về. Chu Yến Tư lúc này mới tiếc nuối thở dài và không nói gì nữa.
Nhưng rất nhanh bọn họ lại nói sang chuyện khác, Thẩm Triều Dữ ở bên lơ đãng nghe, thỉnh thoảng anh quay đầu nhìn về phía vị trí kia, đã lâu rồi mà cô còn chưa quay lại.
*
Thời Vũ từ trong nhà vệ sinh đi ra, mọi người đều tề tựu hết ở hội trường,bên ngoài hành lang lúc này rất yên tĩnh, Thời Vũ cũng không vội, vừa đi cô vừa nhìn nơi này, khách sạn này là một khách sạn nổi tiếng ở Dung Thành, Thời Vũ chỉ được thấy qua quảng cáo, hôm nay được xem tận mắt, cô cảm thấy nó còn hoành tráng hơn cả trong tivi.
"Sao em lại đến đây?"
"Hôm nay còn không phải bởi vì sinh nhật con gái của anh hay sao, em đến chúc mừng là sai rồi?"
Giọng một nam một nữ từ chỗ ngoặt truyền đến, Thời Vũ dừng bước chân, không phải cô thích nghe lén chuyện người khác, mà là cô cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.
Giống như đã nghe ở đâu đó rồi.
Thời Vũ bước nhanh đến, ngay góc đường có một cây xanh trang trí rất lớn, cô đứng sau cây xanh đó rồi nhìn vào, nhìn thấy người đàn ông đang đối mặt với mình vô cùng rõ ràng.
Lúc này, người đàn ông đó đang ôm chặt một người phụ nữ mặc váy dài màu hồng, hai người đó đang ôm hôn nhau rồi thấp giọng nói gì đó mà cô nghe không rõ, nhất định là đang dỗ ngọt người ta.
Thời Vũ hoàn toàn sững sờ, cô nói tại sao giọng người đàn ông vừa rồi lại quen thuộc đến như vậy, bởi vì người đàn ông này mười phút trước đã cùng Tô Vụ và mẹ cô ấy cắt bánh kem trên sân khấu.
Ba của Tô Vụ như thế nào lại......
Cô nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể âm thầm lén lút chụp ảnh bọn họ, sau đó trốn sang một bên.
Cô không dám đến đó bây giờ.
Cũng không ngờ mình chỉ vô tình ra ngoài đi vệ sinh thôi, không ngờ lại đυ.ng phải... một màn như vậy.
Thời Vũ cắn môi dưới, cúi đầu nhìn lại ảnh trong album, điện thoại mới có độ phân giải rất cao, ảnh chụp cũng rất rõ ràng.
Cô nhìn hai người ôm nhau trong ảnh, càng cắn chặt môi.
Lúc này, điện thoại cô đột nhiên rung lên, trên thanh thông báo hiển thị WeChat có tin nhắn mới. Tiếng ding dong khiến cô giật nảy mình, sợ hai người họ nghe thấy, cô vội vàng chạy lại vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi vào nhà vệ sinh, cô mở WeChat, tin nhắn vừa rồi là lời mời kết bạn.Thời Vũ khó hiểu không biết ai lại gửi cho cô, cô nhấp vào và nhìn thấy.
Thẩm Triều Dữ.
Gần như 1s suy nghĩ, cô vội vàng ấn đồng ý, bên kia giống như cũng đang đợi, nhanh chóng gửi tin nhắn qua.
【Szy: Ảnh chụp. 】
Thời Vũ vội vàng muốn quay lại, nhưng vẫn nán lại trong nhà vệ sinh một lúc mới đi ra, cô bước từng bước nặng nề về phía trước, tựa như muốn mở loa để cả khách sạn có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Bất quá, khi cô đi đến đó, hai người họ căn bản đã biến mất không còn thấy bóng dáng. Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, vội vã quay trở lại hội trường.
Trở lại hội trường, còn chưa đi đến đã nghe Chu Yến Tư nhiệt tình gọi tên cô, ý bảo cô nhanh chóng đi qua đó.
Khi Thời Vũ nhìn sang, Thẩm Triều Dữ đang lặng lẽ đứng bên cạnh Chu Yến Tư, cũng nâng mí mắt nhìn cô chằm chằm. Mà bên cạnh anh lúc này, Tô Vụ cũng đang ở đó cong cong mắt mỉm cười nhìn cô vẫy vẫy tay.
Thời Vũ không khỏi mím môi, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy bên ngoài hành lang, cố gắng đè nén suy nghĩ của mình, bước nhanh đi tới,ôn hoà cười cười.
Cô vốn định tìm một nơi để đứng theo ý mình, nhưng Chu Yến Tư và bạn của cậu ta lại kéo cô đứng cạnh Tô Vụ và Thẩm Triều Dữ. Và bởi vì Tô Vụ đang mặc một chiếc váy công chúa, Thời Vũ đến và đứng sát gần anh hơn, lúc này, cô cảm thấy hô hấp mình toàn là hương vị khó tả trên người Thẩm Triều Dữ.
Làm cho cô có chút cứng ngắc không dám động đậy.
Thẩm Triều Dữ cúi đầu liếc nhìn cô, thấy cô tựa hồ có chút khẩn trương, vì vậy anh hơi nghiêng người về phía cô, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương."
Lúc này hội trường cực kỳ ồn ào, nhưng đôi tai của cô dường như tự động chặn những âm thanh ồn ào đó, và giọng nói của anh là giọng nói duy nhất mà cô có thể nghe thấy.
Cô không kìm được, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn anh: "Tớ...tớ không khẩn trương."
Thẩm Triều Dữ khẽ gật đầu và đứng thẳng dậy.
Thời Vũ cũng quay đầu lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn máy quay.
Nhϊếp ảnh gia không biết đã chụp bao nhiêu tấm, khi cô cảm thấy nụ cười trên mặt mình sắp gượng gạo và đơ cứng, cuối cùng anh ta cũng hét lên ok rồi.
Cô đưa tay lên xoa xoa mặt, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ rất nhỏ.
Chuyện này..
Cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn, Thẩm Triều Dữ và Chu Yến Tư đang trò chuyện ở bên cạnh, thật kỳ lạ, chẳng lẽ là ảo giác?
Vấn đề này không làm cô bận nghĩ quá lâu, bởi vì Tô Vụ đã câu lấy cổ cô, muốn cùng cô nói chuyện.
Cô vội vàng nói: "Đừng ôm tớ, sẽ nhăn mất ấy."
Tô Vụ lẩm bẩm nói: "Một chiếc váy thôi mà, không sao đâu"
Nhưng cô ấy cũng buông lỏng tay ra rồi nói: "Lát nữa vẫn là nên để Triều Dữ đưa cậu về, ngày mai đến trường chúng ta lại nói."
Thời Vũ gật đầu,nói được.
Thật ra cô cũng đang có ý này, bởi vì cô còn chưa cân nhắc kỹ lưỡng chuyện này, vạn nhất lỡ như cô nói sai...... Hôm nay lại là một ngày vui như vậy, cô cũng không muốn nhìn thấy Tô Vụ khổ sở.
Tô Vụ lại cong cong mắt, nhìn về phía Thẩm Triều Dữ bên cạnh, nghiêm túc dặn dò anh một phen, không bao lâu, ba mẹ Tô Vụ kéo Tô Vụ đi về phía bên kia, nhìn dáng vẻ là muốn giới thiệu Tô Vụ với một vài trưởng bối khác.
Thời Vũ nhìn ba Tô cười hoà ái kéo tay mẹ Tô, vẫn là không nhịn được cúi đầu cau mày. Cuối cùng thật sự không chịu nổi, xoay đầu muốn chủ động một lần.
Cô hỏi: "Thẩm Triều Dữ, khi nào thì chúng ta trở về?"
Thẩm Triều Dữ đang nói chuyện với Chu Yến Tư,sau khi nghe cô nói, anh nói: "Hiện tại đi."
Thời Vũ gật gật đầu: "Được."
Chu Yến Tư cũng nói: "Tớ cũng về với ba mẹ,ban nãy họ cũng gửi tin nhắn lại đây nói nhanh lên."
Thẩm Triều Dữ nói tốt, chuẩn bị kéo Thời Vũ rời khỏi hội trường, lại bị Chu Yến Tư kéo lại.
Cô có chút khó hiểu nhìn cậu, Chu Yến Tư đem điện thoại mình ra lắc lắc hỏi: "Thời Vũ, chúng ta thêm WeChat được không?"
Thời Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng cô cũng nhanh lấy điện thoại di động ra và quét mã với cậu, sau khi thêm WeChat, Chu Yến Tư nói: "Hẹn gặp lại ở trường vào ngày mai."
Thẩm Triều Dữ ừ một tiếng, ánh mắt lại dừng ở trên người Thời Vũ: "Đi thôi."
Nói xong, anh xoay người, Thời Vũ vội vàng bước theo sau, hai người lần lượt rời khỏi địa điểm, bên ngoài bãi đậu xe đã có khá nhiều xe rời đi.
Ánh mắt cô dừng ở bóng lưng anh mãi không đi, suy nghĩ vẫn luôn ở trạng thái bay xa.
Thẩm Triều Dữ tìm một vị trí, cầm điện thoại gọi cho tài xế sau đó hơi quay đầu nhìn người từ nãy giờ vẫn luôn đi phía sau mình.
"Thời Vũ."
"Hả?" Thời Vũ đi tới, cùng anh đứng song song, cô giương mắt nhìn anh, chờ anh nói chuyện.
Thẩm Triều Dữ bỏ tay vào túi quần, anh cúi đầu hỏi: "Có phải cậu có chuyện gì muốn nói không?"
"À?"
Thời Vũ hơi sững sờ, hình như cô không có gì để nói với anh cả.
Thẩm Triều Dữ mím môi, từ sau khi cô ra ngoài trở về, anh chú ý cô hình như có tâm sự gì đó, rất mất tự nhiên.
Thời Vũ lúc này mới phản ứng lại, cô giật mình, không biết tại sao anh lại biết rõ cô đến vậy, nhưng chuyện này liên quan đến Tô Vụ.
Cô do dự vài giây, ôn tồn nói: "Chuyện này, là bí mật của tớ."
Nói xong lại cảm thấy vô cùng có lỗi mà nhìn về phía Thẩm Triều Dữ.
Anh chỉ gật đầu: "Xin lỗi, tớ chỉ thuận miệng hỏi một chút, hy vọng không có gây phiền toái cho cậu."
Thời Vũ lắc đầu, ánh mắt cô vẫn luôn dừng lại ở trên mặt Thẩm Triều Dữ, anh thật sự không có nửa phần không vui, nhưng lại có một cái khác, tựa hồ như anh đang ảo não điều gì đó.
Thời Vũ nhìn dáng vẻ này của anh, sợi dây trong đầu cô đột nhiên căng ra, thật giống như, thật giống như -- có cái gì đó đang lặng yên thay đổi giữa họ.