Chương 48: Một chỗ dựa

Dắt xe đạp vào bãi giữ xe của bệnh viện, sau khi dựng chống, Song Ngư hơi rướn người lấy túi thức ăn vừa mua.

Mắt nhìn vào cái túi kia, vai vẫn còn đeo balo và mặc đồng phục đi học, Song Ngư vừa bước ra khỏi bãi xe đã phải ngẩng đầu nhìn bầu trời. Vừa tối vừa đen. Một tay mở ngửa đưa ra, rồi lại nắm lại.

Trời dạo này sao cứ mưa miết.

Tay đưa ra sau kéo mũ áo khoác lên trùm kín đầu, Song Ngư ôm lấy túi thức ăn rồi một mạch chạy ngay về phía bệnh viện. Vừa chạy vào mái hiên, cậu đã gập gối thở dốc, sau đó đứng thẳng dậy phủi bớt nước mưa dính khắp người.

“Hơ.. Hơ... Hắc xì!!”

Tay dụi mũi, mắt mơ màng lơ đễnh, Song Ngư che miệng ngáp ngắn ngáp dài.

Sau một hồi đứng chờ thang máy, cậu cảm thấy thật may mắn khi một mình đứng bên trong. Không đông người chen chúc, thực sự rất thoải mái.

Chỉ vừa mới nghiêng ngả đầu chợp mắt vài giây, âm thanh báo đến tầng vang lên lập tức khiến Song Ngư tỉnh táo lại ngay. Cậu đưa tay dụi mắt, ngáp thêm một cái rồi lững thững bước ra khỏi thang máy.

“Ủa Song Ngư?”

Bước chân hơi khựng lại, mắt nâu hổ phách cũng nhìn bâng quơ ra đằng sau. Cậu chớp vài cái, vẻ mặt cố trở nên tươi tỉnh, Song Ngư hơi cúi người.

“Buổi tối tốt lành, thưa bác sĩ!”

“Không cần khách sáo, chúng ta là người quen cả mà!”

Vị bác sĩ trung niên đôn hậu khẽ mỉm cười, trong khi tay vẫn còn cầm một tập hồ sơ.

Song Ngư cũng cười theo. Một nụ cười phớt qua nhẹ nhàng.

“Hôm nay con đến khá muộn nhỉ?”

Mắt nhìn vào đồng hồ đeo tay, vị bác sĩ lần nữa nhìn về phía Song Ngư. Cậu lúc này đưa tay gãi đầu, đôi đồng tử đảo vài vòng.

“Tại hôm nay phải làm thêm giờ một chút. Bác biết đấy, quán ăn hơi nhiều việc!”

“Con ngoan ngoãn và có hiếu thật đấy Song Ngư! Còn nhỏ mà đã biết làm thêm kiếm tiền rồi!”

Bàn tay dịu dàng xoa đầu cậu, cả nụ cười cũng hiền từ, không hiểu sao Song Ngư đột nhiên giật thót, dù cậu vẫn cố gượng cười.

Dù sao, đối với bác sĩ, cậu cũng không nói rõ việc làm thêm của mình là gì.

“Con lớn rồi mà bác sĩ.”

“À, đúng rồi! Có cái này bác muốn đưa cho con.”

Mắt Song Ngư ngạc nhiên chuyển từ vị bác sĩ đứng trước mặt mình về phía tập hồ sơ trong tay ông.

Bằng cách nào đó, cậu có dự cảm không tốt.

***

Dừng bước trước một phòng bệnh, đầu Song Ngư vẫn còn vang vảng những lời của bác sĩ vừa nãy. Bàn tay cầm tập hồ sơ ông vừa đưa bất giác siết chặt, cả răng cũng vô thức cắn mạnh lấy môi.

Tay vừa định gõ cửa đột nhiên khựng lại. Suy nghĩ một hồi, Song Ngư lấy balo đang đeo sau lưng xuống và bỏ tập hồ sơ kia vào.

“Cửa không khoá đâu!”

Bên trong vang lên tiếng nói ấm áp dịu dàng, Song Ngư khẽ mỉm cười trong khi tay nhẹ nhàng vặn nắm cửa.

“Vẫn chưa ngủ sao ạ, thưa mẫu hậu đại nhân?”

“Vì biết con sẽ tới, cho nên mẹ ngồi đợi con!”

Giữa căn phòng bệnh trắng toát, người phụ nữ ngồi dựa lưng trên chiếc giường to đơn giản. Cả người gần như chằng chịt dây nối y tế, cả dưới mũi cũng gắn ống nhỏ. Đôi mắt dịu dàng và ân cần, dù làn da có phàn nhợt nhạt và xanh xao, đó vẫn là một người phụ nữ rất đẹp.

Lúc này, bà đang cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cậu con trai vừa bước vào.

Đây chính là mẹ của Song Ngư, người thân cậu yêu quý nhất.

Cũng là người thân duy nhất của cậu.

“Mẹ không nên thức khuya quá, sẽ không tốt đâu! À, con có mua món mẹ thích nhất nè!”

“Bảo mẹ ngủ sớm, con còn mua thức ăn làm gì?”

Ngẫm lại lời của mẹ, Song Ngư mới nhận ra điểm sai sót. Đúng rồi ha, cậu mua làm gì nhỉ?

“Dù sao, mẹ cứ ăn đi đã!”

Đứa con trai này lúc nào cũng chu đáo như vậy.

“Lúc nào cũng gây phiền phức cho con, mẹ xin lỗi nhé! Con không cần mua gì cho mẹ đâu, cứ giữ tiền đấy!”

Bàn tay đang đổ cháo ra tô của Song Ngư không hề dừng lại, chỉ có ánh mắt trong một thoáng hơi dao động.

“Mẹ lại thế nữa rồi! Chính vì mẹ cứ nói thế, con mới buồn đó!”

Nhìn tô cháo được con trai bưng và ngồi xuống cạnh giường mình, bà Lưu hơi mỉm cười.

“Mẹ ăn rồi nghỉ ngơi nhé! Để con đút cho mẹ!”

Hành động của Song Ngư, trước sau đều rất ân cần. Cậu so với bình thường, rõ ràng khác hẳn một trời một vực.

“Bé Mưa này-”

“Mẹ, con lớn rồi mà! Với lại,“

Đôi mắt màu hổ phách nhìn mẹ mình của Song Ngư có gì đó rất khó giải thích, giống như nụ cười thoáng buồn xuất hiện trên gương mặt cậu lúc này.

“Mẹ đừng gọi con bằng cái tên đó nữa có được không ạ?”

Song Ngư bây giờ chỉ là Song Ngư, cậu và bé Mưa lúc đó đã trở thành hai con người hoàn toàn khác nhau từ lâu lắm rồi.

“Mẹ hiểu. Vậy Tiểu Ngư, mẹ muốn hỏi con điều này! Hãy vì mẹ mà thành thật trả lời, được không con?”

Dù trong lòng có chút thắc mắc, Song Ngư vẫn gật nhẹ. Miệng cậu đã bận thổi cháo đút cho bà Lưu.

“Con bây giờ, là Song Ngư hay Ngư Vũ?”

Cả người Song Ngư được dịp giật nảy lên, đến mức tô cháo trong tay nếu không cầm chắc có lẽ đã rơi xuống sàn vỡ mất rồi.

“Sao... mẹ lại hỏi như vậy?”

Đặt tô cháo sang đầu tủ nhỏ bên cạnh, Song Ngư cố không nhìn mẹ mình. Bất giác, răng cậu cắn mạnh lấy môi, cả mặt cũng cúi gầm để cho tóc mái che gần hết.

“Tóc của con vẫn còn dính màu nhuộm kìa!”

Theo phản xạ, Song Ngư lập tức đưa tay sờ lên tóc mình, thậm chí vò liên tục. Tận một lúc sau, khi nhìn thấy ánh mắt bình thản của mẹ, cậu mới nhận ra mình bị lừa.

“Con-”

“Con đã hứa với mẹ mà, Song Ngư?”

Cậu nên nói gì bây giờ?

“Con đã hứa sẽ không bao giờ trở thành Ngư Vũ nữa. Mẹ không muốn làm khó con, nhưng mẹ cũng không muốn Song Ngư vì mẹ làm những công việc như vậy!”

Mắt Song Ngư khẽ nhắm lại, rồi lại mở ngay ra khi bà Lưu chợt nắm lấy tay cậu.

Đúng lúc này, mẹ cậu đột nhiên lên cơn ho liên tục. Song Ngư đứng phắt dậy ngay, tay lập tức vuốt nhẹ lưng bà.

“Con xin lỗi, con sẽ không vậy nữa! Mẹ bình tĩnh lại đi mà!”

Song Ngư sợ. Rất sợ. Sợ mẹ sẽ bỏ cậu mà đi...

“Mẹ không sao, con đừng lo lắng quá! Mẹ vẫn ổn mà!”

Không! Mẹ không ổn chút nào! Xin mẹ, làm ơn, đừng dối con.

“Cũng muộn rồi, con về trước mẹ nhé! Hôm sau con lại đến thăm mẹ!”

Sau khi đỡ bà nằm xuống giường và đắp chăn cẩn thận, Song Ngư cũng đeo balo rời khỏi phòng ngay. Cánh cửa phòng bệnh được cậu đóng lại một cách nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, dù đã bước ra ngoài, Song Ngư vẫn chưa rời đi. Thay vào đó, cậu vẫn cứ đứng lì một chỗ, mắt cứ nhìn trân trân vào điểm vô hình nào đó trên cánh cửa.

Bàn tay Song Ngư vô thức siết chặt khi nghĩ đến tập hồ sơ kia.

“Con xin lỗi.”

Chỉ riêng chuyện này, con không thể nghe lời mẹ được.

Từ bỏ Ngư Vũ trong chính con, con thật sự không làm được.

Xin lỗi mẹ. Làm ơn hãy tha thứ cho đứa con trai bất hiếu này của mẹ!

Đúng lúc này, điện thoại trong túi chợt rung lên. Vì Song Ngư thường đặt chế độ im lặng, nên không có bất kì âm thanh nào lọt ra ngoài.

Nhìn chằm chằm vào số và tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Song Ngư hơi nhắm lại, thở hắt ra.

“A lô, Ngư Nhân. Anh nghe đây! Có gì không em?”

Dù giọng nói vẫn điềm đạm đầy ngọt ngào khi cùng Ngư Nhân nói chuyện, ánh mắt và nụ cười của Song Ngư lại lạnh nhạt đến lạ.

Phải rồi, Lưu Song Ngư chính là Ngư Vũ. Đây là điều cậu đã lựa chọn, cũng là điều cậu không bao giờ được phép quên.

Một thằng nhóc vô lo vô nghĩ. Một thằng nhóc với nụ cười vui vẻ đầy ngây ngô. Thằng nhóc đó, cùng với cậu của hơn mười năm trước,

Cùng với quá khứ của Lưu Song Ngư, đã chết rồi.

***

Âm thanh vừa vang lên lúc này chính là sự lạnh lẽo và chua chát của một cái tát, sau đó là tiếng động như ai đó vừa ngã mạnh xuống sàn nhà.

“Tệ hại! Mẹ lúc nào cũng luyện tập cho con, và con trả lại mẹ bằng cái phần thi kinh khủng đó đó hả?!!”

Sư Tử tay vẫn còn ôm lấy bên má mình, đôi mắt màu nâu cafe nhìn trân trân một khoảng không vô định nào đó trước mặt. Mặc cho tiếng mắng chửi bên tai, cô một chút cũng không hề phản ứng.

“Con xin lỗi, là con không tốt.”

Bà Lâm hai mắt nheo chặt, khuôn mặt tuyệt đẹp trở nên giận dữ.

“Con đang nghĩ cái gì vậy hả?! Mẹ đã bảo con cứ chơi cho đúng, cho tốt, chứ không hề bảo con chơi theo cảm tính!!”

Sư Tử trong cuộc thi đó đã giành giải nhất với số điểm tuyệt đối, ban giám khảo lẫn khán giả đều hết lời khen ngợi, đến cả một lời góp ý chê bai cũng chẳng có. Rất hoàn hảo.

Tuy nhiên, trong mắt bà Lâm, phần trình diễn đó lại cực kì tồi tệ!

“Con xin lỗi.”

Không một lời cãi lại, không một lời giải thích biện minh, tất cả những gì Sư Tử làm là ngồi một chỗ như thế và luôn miệng nói xin lỗi.

Dù vậy, điều đó chỉ khiến cơn tức giận trong mẹ cô càng tăng thêm. Hai bàn tay siết chặt vào nhau, bà một bước bước tới cạnh Sư Tử, bóp mạnh lấy cằm ép cô nhìn mình, rồi giận dữ đưa tay tát thêm hai cái vào bên má cô, sau đó lại thô bạo túm lấy mái tóc của con gái vừa ngã xuống sàn.

“Mẹ luôn bảo con phải cố hết sức mình, con tại sao luôn làm mẹ thất vọng?! Tiểu Sư, mau trả lời!!”

Răng cắn chặt lấy môi, cả mắt cũng nhắm tịt lại, chỉ cố để không phát ra bất kì tiếng kêu nào. Đến cả một giọt nước mắt cũng không hề có.

“Mẹ đã tha thứ cho con! Mẹ đã cho phép con cùng Tiểu Kết kết bạn!! Đáp lại mẹ, đáp lại kì vọng của mẹ, con đã làm được những gì chứ hả?!!”

Bàn tay của bà Lâm giận dữ quẳng mạnh mái tóc cùng Sư Tử mà bà đang túm lấy, khiến cô vì mất đà mà ngã vào bức tường gần đó, đầu đập mạnh đến nỗi phát ra tiếng động.

“Vô dụng!”

Nhưng cơn giận của bà Lâm dường như vẫn chưa giảm đi, khi bà lúc này không ngừng dùng chân đá mạnh vào con gái mình còn đang nằm co quắp dưới sàn. Ánh mắt lạnh lùng thường ngày của bà thấp thoáng sự đau khổ.

“Tại sao vậy hả?! Tao đã tha thứ cho tội lỗi của mày!! Tao đã tha thứ dù mày khiến cho gia đình tao tan nát, khiến cho tao mất đi Tiểu Thiên!! Vậy thì tại sao, mày lại không thể thay thế thằng bé? Hả?! Đồ vô dụng!!!”

Bà Lâm chợt ngồi xuống, hai bàn tay tức giận siết chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của Sư Tử. Mặc cho con gái đang thở khó khăn và dùng những ngón tay nhỏ nhắn bất lực chạm vào tay mình, đôi mắt bà Lâm vẫn sáng lên tia thù hận.

“Tại sao tao lại sinh mày ra làm gì cơ chứ? Mày đúng là một đứa vô dụng!! Mày chết đi có phải tốt hơn nhiều không hả?!!”

Sư Tử trước sau đều im lặng nằm một chỗ mặc cho mẹ mình hành hạ ra sao, mặc cho cơ thể nhỏ nhắn của cô mệt mỏi đến mức muốn lịm đi, mặc cho cả những lời cay độc kia đang đâm vào tim cô đau đớn thế nào.

Bởi vì mẹ của cô còn đau đớn hơn cô bây giờ gấp trăm gấp nghìn lần.

Sư Tử cũng biết, người mẹ mình nhắc đến là ai, cũng là người mẹ yêu thương hơn ai hết. Người duy nhất thực hiện được ước mơ của mẹ, lại bị chính tay cô phá hoại.

Đây là những gì mình phải chịu cho tội lỗi mình đã gây ra.

Mọi thứ.. đều do mình...

Bà Lâm chợt dừng lại, đôi bàn tay đang siết cổ Sư Tử nới lỏng dần rồi buông hẳn ra. Cả người lui ra sau vài bước, bà thoáng chốc đã ngồi xổm dưới sàn. Hai bàn tay bà, một cách run rẩy ôm chặt lấy đầu, những giọt nước mắt theo đó liên tục chảy xuống khuôn mặt tuyệt mỹ kia.

“Con ở đâu vậy Tiểu Thiên? Về đi con, mẹ xin con đấy! Đừng bỏ mẹ. Đừng hận mẹ! Làm ơn, Thiên Bình...”

Đôi mắt nâu cafe trân trân nhìn người phụ nữ kia, dù cổ khô khốc đến không thở được, dù đầu đau như búa bổ, đau đến chóng mặt hoa mắt, Sư Tử vẫn dùng một tay khó khăn chống lên sàn nhà đỡ người dậy. Lững thững từng bước đi đến bên mẹ mình, cô ngồi xuống cạnh và ôm lấy cả người bà đang run lên không ngừng.

“Mẹ ơi, cho con xin lỗi...”

Là tại mình.

Đôi mắt còn nhắm lại của bà Lâm chợt mở ra, bỗng chốc quay phắt sang đứa con gái đang ôm lấy mình. Đôi mắt chỉ vài giây trước còn tràn ngập tức giận và thù hận chợt trở nên đau khổ và đầy sợ hãi.

Trước khi Sư Tử kịp nhận ra, cô đã bị mẹ mình ôm chầm lấy. Ôm chặt.

“Mẹ xin lỗi! Xin lỗi con, Tiểu Sư! Mẹ không cố ý, mẹ nói thật... Mẹ không hề muốn làm con đau. Mẹ thề! Xin con, Tiểu Sư! Mẹ tha thứ cho con tất cả, tất cả mọi thứ! Đừng rời khỏi mẹ, đừng bỏ mẹ như anh hai con, được chứ? Mẹ xin con, Sư Tử!!”

Trên khuôn mặt Sư Tử lúc này hiện một nụ cười ấm áp, vòng tay ôm lấy mẹ càng chặt hơn.

“Con sẽ không bỏ mẹ đâu, con... hứa đó.”

Dù vậy, những giọt nước từ khoé mắt lại thấm ướt khuôn mặt cô từ bao giờ.

***

Song Ngư dắt xe đạp đi chầm chậm trên con đường dẫn về nhà mình. Cậu thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời tối tăm trên kia, mắt hệt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Chợt thò tay vào túi mình, Song Ngư lấy ra bàn tay đang cầm một xấp tiền lớn.

Là của Ngư Nhân đưa cho cậu, cùng với những gì cậu kiếm được hôm nay nhờ việc làm thêm của mình.

Vẫn chưa đủ.

Bàn tay bất giác siết chặt lại, Song Ngư lại bỏ lại xấp tiền kia vào túi mình.

...

“Đây là hồ sơ chứa tình trạng gần đây nhất của mẹ con. Xin lỗi nếu điều này khiến con phiền lòng, nhưng bác nghĩ sẽ phải tiến hành phẫu thuật trong thời gian sớm nhất.”

...

Nhiều hơn! Mình cần nhiều hơn nữa!

Đột nhiên, Song Ngư cả người khẽ run lên, hai tay lập tức chà xát và ôm lấy vai mình theo phản xạ.

Thời tiết đang dần bước vào mùa đông rồi. Dù chịu lạnh tốt, cũng không có nghĩa rằng cậu thích nó, chỉ là đôi lúc mà thôi.

“Cậu ấy bây giờ, không biết đang làm gì nhỉ?”

Chỉ là nhất thời suy nghĩ đến, Song Ngư chỉ thắc mắc một chút.

Cậu tự dưng thấy nhớ cô quá đi.

“Sư... Tử? Sư Tử?”

Đúng là trong vài giây thoáng qua, cậu đã ước mình gặp cô bây giờ, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ thành sự thật. Khi đang dắt xe qua chỗ công viên, Song Ngư chợt nhìn thấy Sư Tử đang chậm rãi bước ra. Mắt cô và mắt cậu vì lý do này mà chạm phải nhau.

Trong vài giây, Song Ngư cảm thấy thật may vì mình đã đeo kính vì sợ gió thổi vào cay mắt, hay cả đầu tóc cậu vì chạy xe mà rối bù cả lên. Mặc dù Sư Tử lúc này rõ ràng còn không để tâm chút gì đến việc đó.

Hai tay vẫn còn cầm chặt tay lái giữ chiếc xe đạp đứng vững, nhưng đôi đồng tử của Song Ngư hoàn toàn hướng về cô gái đứng trước mặt mình. Nó bỗng chốc mở to.

“Này! Cậu bị làm sao vậy hả?!”

Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ thiếu sức sống đến lạ lẫm của Sư Tử bây giờ, nhìn những phần da lộ ra ngoài đầy các vết thương lớn nhỏ, nhìn cả vết máu đang chảy xuống một bên trán, Song Ngư lập tức giật mình, trong lòng theo đó vừa giận vừa lo sợ. Chưa kể cậu nhớ rất rõ, cô chịu lạnh rất kém, làm sao có thể mặc phong phanh như vậy. Song Ngư cắn chặt lấy môi mình.

“Cậu-”

Bỏ tay khỏi xe đạp mặc cho nó ngã xuống đất, Song Ngư vừa toan chạy đến bên Sư Tử thì cô đã nhào tới ôm chầm lấy cậu, vùi mặt mình vào ngực áo cậu.

Ban đầu còn có chút kinh ngạc, một phần vì cơ thể lạnh ngắt kia, nhưng sau lại thôi. Thay vì lên tiếng hỏi cho rõ ràng mọi thứ, Song Ngư thậm chí không những im lặng ôm lấy cô, cậu còn nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc rối của Sư Tử.

Không chỉ mỗi mình Sư Tử muốn tìm kiếm chỗ dựa cho cô lúc này, chính bản thân Song Ngư cũng cảm thấy rối bời không thôi. Ngay cả cậu, ngay cả Song Ngư cũng cần một ai đó ở cạnh cậu bây giờ.

Dù không rõ chuyện gì đang diễn ra, cũng không rõ cô tại sao lại ở ngoài đường thế này dù trời đã tối, Song Ngư chỉ biết, rằng cơ thể bé nhỏ trong lòng cậu như không ngừng run rẩy, hay thứ nước nóng hổi nào đó đang dần thấm ướt cả ngực áo cậu.

Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, bé Nắng?

Và, cả với tớ nữa.

Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra, với chúng ta vậy...?