Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 33: Ganh tỵ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu hỏi từ khi sinh ra cho đến bây giờ, người mà Song Tử ghét cay ghét đắng nhất là ai, cô nhất định sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay tên của Lâm Thiên Bình.

Không chỉ ghét, cô thậm chí thù anh ta.

Ngay từ lúc Song Tử vừa mới biết nhận thức, người cô quý trọng và ngưỡng mộ hơn cả chính là anh họ Thiên Yết. Khác với những người lúc nào cũng đặt nặng việc thừa kế và việc gia tộc của nhà họ Triệu, chỉ có mỗi Thiên Yết tạo cho cô cảm giác yên bình. Đầy quyết đoán và kiên định, vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng, cậu luôn là hình mẫu lý tưởng mà cô muốn hướng đến.

Dù là anh họ, nhưng Song Tử yêu Thiên Yết cực kì, yêu hơn bất kì ai. Đương nhiên, đó chỉ là tình anh em, quá lắm thì vượt trên một chút.

Tuy nhiên, cô lại không tài nào ưa nổi cái người là bạn thân chí cốt chẳng rõ từ bao giờ của Thiên Yết. So với cậu, Thiên Bình rõ ràng là khác hẳn một trời một vực. Một tên lúc nào lúc nào cũng tỏ ra ngu ngu giả tạo, lúc nào cũng trưng ra bộ mặt cười nham nhở vô tội đi lừa tình cưa cẩm con gái nhà lành, lại còn ăn chơi lêu lỏng như một thằng đầu đường xó chợ.

Chưa hết, Thiên Bình còn là kẻ “chia cắt” giữa cô và Thiên Yết. Hễ cô muốn cùng anh họ nói chuyện, anh ta chắc chắn sẽ xen vào.

Chướng mắt.

Dù vậy, Song Tử cũng biết rất rõ, cô ghét anh ta nhiều nhất là vì điều gì.

Sự tự do.

Thiên Bình có thể thoải mái làm mọi điều anh ta muốn. Cô thì không.

Thiên Bình có thể đi chơi thoả thích từ xa đến gần với bất kì ai. Cô thì không.

Thiên Bình có thể giao du tiếp xúc và kết bạn với nhiều người. Cô thì không.

Không một ai quản thúc cuộc sống của anh ta. Cô thì có.

Không một ai có thể bắt ép anh ta làm điều mà anh ta không thích. Cô thì có.

Thiên Bình có tự do, điều mà Song Tử gần như cả đời không bao giờ đạt được.

Ngay từ khi bắt đầu tồn tại, cô chính là một con chim bị nhốt trong l*иg, còn Thiên Bình chính là cơn gió tự do bay đi khắp nơi.

Thật khó chịu khi phải thừa nhận,

Rằng cô ganh tỵ với anh ta.

Nhưng tạm gác chuyện đó sang bên, nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại bây giờ, Song Tử lại càng khó chịu hơn. Cô cầm lấy quả bóng chuyền trong tầm với và tức giận quẳng mạnh về phía trước.

“Úi!!”

Khuôn mặt đẹp trai của Thiên Bình vì lơ là cảnh giác mà hứng trọn quả bóng. Cậu theo đà ngã hẳn ra sau, đầu đập mạnh vào cột bóng rổ đau điếng.

Nhìn Thiên Bình hai tay ôm chầm lấy sau đầu nhăn nhúm mặt mày, Song Tử vẫn chẳng thoải mái tâm trạng hơn chút nào.

“Em bị cái gì vậy hả? Khuôn mặt đáng giá của tôi, nó mà hỏng thì tôi bắt đền em đấy!”

Đền? Đền cái gì? Bảo cô đền?

Anh ta đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Cô chưa phá nát là may rồi chứ ở đó mà đền với chả không đền.

Vớ vẩn!

“Anh nên biết ơn vì tôi chưa cầm dao bầm anh ra thành trăm mảnh đi, đồ khốn!”

Tay xoa xoa cái mũi tội nghiệp của mình, Thiên Bình mắt nhắm mắt mở nhìn đâu đâu.

“Có phải lỗi của tôi đâu.”

“Là lỗi của anh hết đấy, tên chết tiệt!”

Lần này là một miếng xốp bảo hộ dùng trong môn nhảy qua xà.

Nơi mà Thiên Bình và Song Tử bất đắc dĩ phải ở cùng nhau lúc này chính là kho chứa dụng cụ nằm sâu trong phòng thể chất của trường.

Người vào đây trước là Thiên Bình. Chuyện cậu trốn tiết đã là cơm bữa rồi, không ngủ thì cũng đi vòng vòng đâu đâu. Cũng tại hôm nay trời mưa nên Thiên Bình đành chạy vào phòng dụng cụ mà đánh một giấc.

Người vào đây tiếp theo cũng như sau cùng là Song Tử. Cô đang trên đường về lớp giờ tan học sau khi được giáo viên gọi lên có chút chuyện, không ngờ lại tình cờ bị thầy thể dục nhờ mang hộ đồ cất vào phòng dụng cụ. Song Tử đương nhiên không từ chối. Chẳng may là cô lại bị mấy đứa con gái hâm mộ cuồng nhiệt cái tên nào đó khoá cửa nhốt lại.

Vậy thì là lỗi của ai nhỉ? Song Tử không quan tâm, đối với cô thì dù trực tiếp hay gián tiếp cũng đều là lỗi của Thiên Bình. Cô đúng là xui xẻo mấy kiếp mới dính mãi vào cậu ta.

Căn phòng dụng cụ khá rộng, Thiên Bình và Song Tử chia nhau mỗi người ngồi một góc, chẳng ai đυ.ng chạm đến ai, cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ có ánh sáng trong phòng là dần tối lại vì cơn mưa ngày một nặng hạt ngoài kia. Bình thường rất ít ai đến phòng dụng cụ, chưa kể khi trời dần tối đi thế này.

Cả Thiên Bình và Song Tử đều không mang theo điện thoại. Cậu không bao giờ mang nó theo lúc trốn tiết, nhỡ chẳng may đang ngủ lại bị đánh thức thì bực lắm. Về phần Song Tử, điện thoại cô đương nhiên yên vị trong cái cặp để ở lớp học rồi.

“Chán quá~!”

Thiên Bình há to miệng ngáp một cái, cậu đưa tay dụi dụi đôi mắt ngấn nước của mình.

Thằng Thiên Yết dù thấy cặp cậu ở lớp, tốt bụng thì mang về, không thì cứ quẳng ở đó như không, thể nào cũng nghĩ cậu trốn học đi chơi. Thật vô vọng khi nghĩ rằng cái-thằng-bạn-thân đó sẽ chạy đi tìm cậu.

Song Tử thường không về cùng Kim Ngưu dù cả hai dạo gần đây cũng được xếp vào hai chữ “bạn thân“. Cô luôn cùng Nhân Mã đi về và luôn là Nhân Mã chạy lên tầng đón chị gái.

Dù sao, cô cơ bản cũng không được phép tự về cùng bạn.

Nghĩ đến đây mày Song Tử lại nhíu chặt. Cô phải ở đây với anh ta đến bao giờ!?

“Em nói gì vui vui đi, không thì tôi ngủ gục mất đó~”

Mắt Song Tử lập tức chuyển sang trạng thái vô hồn, tay vẫn còn cầm chặt quả bóng rổ và có thể ném thẳng vào mặt Thiên Bình bất cứ lúc nào.

“Bình tĩnh nha! Đừng manh động!!”

“Anh có đang hẹn hò không?”

Sao cô lại tốt bụng mà đáp ứng yêu cầu của anh ta thế nhỉ? Lại còn một câu hỏi vớ va vớ vẩn chẳng liên quan.

Thiên Bình vẫn giữ nguyên trạng thái bình thản trên khuôn mặt đẹp trai của mình, rồi chợt bật cười.

“Em hỏi lạ, tôi lúc nào mà chẳng hẹn hò! Hiện tại là cô chị khối mười hai ý, tên thì tôi không nhớ~!”

Đó không chỉ là một sở thích, đó là cách Thiên Bình gϊếŧ thời gian. Bởi vì chỉ cần rảnh rỗi một chút, cậu lại suy nghĩ đến những chuyện không đâu, dù chính cậu cũng không hề muốn nghĩ tới.

Song Tử nhướng mày, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ lộ rõ. Dù cho mấy cô gái đó chưa chắc có mấy người thật lòng yêu Thiên Bình, cô cũng không ngờ cậu ta có thể thản nhiên đùa cợt với tình cảm người khác như vậy.

Đến tên còn không nhớ, vậy mà bảo đang hẹn hò? Thiên Bình rốt cuộc là loại người thế nào, cô thật không hiểu nổi.

Đột nhiên Song Tử cảm thấy vừa mừng vừa thương cho anh họ mình, cũng thật may khi Thiên Yết không bị Thiên Bình “lay nhiễm” căn bệnh khốn kiếp này.

Nếu không, cô nhất định băm anh ta thành trăm mảnh cũng chưa thoả giận!

“Đừng có nhìn tôi như vậy chứ! Chẳng phải em chính là người hỏi còn gì~”

Bĩu môi tỏ vẻ phản đối, Thiên Bình cực kì bất mãn. Tuy nhiên, đôi mắt cậu lại chứa đầy sự thích thú.

Triệu Song Tử cô là người duy nhất nhìn cậu bằng ánh mắt đó.

Một lần nữa, không gian lại rơi vào im lặng.

Thật sự thì, không khí có phần căng thẳng trong phòng dụng cụ hiện giờ không khiến Thiên Bình quá khó chịu cho lắm. Cậu cho đó là bình thường, cũng chẳng hề có ý định lên tiếng để mở đầu bất kì cuộc trò chuyện.

Bởi vì bên trong con người linh hoạt nhiệt tình đó, Thiên Bình trầm tĩnh đến vô cảm.

Và ngược lại, thật buồn cười, người khó chịu lại là Song Tử. Cô luôn tuân theo chủ nghĩa im lặng, vậy mà sự im lặng hiện tại cô lại không tài nào chịu được.

Phải chăng thần kinh Song Tử có vấn đề?

“Anh đã bao giờ bị ai đó đặt vào khuôn khổ cho tương lai của anh chưa?”

Vẫn là gương mặt bình thản đó, vẫn là đôi mắt màu nâu cafe trầm tĩnh không một gợn sóng đó. Thiên Bình gật đầu, cậu không hề nhìn vào mắt Song Tử hay thậm chí, nhìn vào cô.

“Có.”

Đôi đồng tử tinh anh nhanh nhẹn của Song Tử thoáng tia ngạc nhiên. Cô còn tưởng bản thân đã nghe nhầm.

Cái con người mà chính cô luôn ganh tỵ về sự tự do, cái con người mà cô không tài nào ưa nổi vẻ tự tung tự tại của anh ta, Song Tử làm sao tin được rằng chính Thiên Bình cũng bị đặt vào khuôn khổ của tương lai.

“Đã từng.”

Đã từng?

Cô tò mò, nhưng không thể hỏi thêm bất kì điều gì nữa.

Thay vào đó, cô lại nói về chính mình.

“Tôi chưa bao giờ thấy điều đó là mệt mỏi, cũng chưa bao giờ ý kiến về bất cứ thứ gì.”

Song Tử dựa đầu vào cột bóng rổ bên cạnh, mắt khẽ nhắm hờ lại.

“Nhưng tôi không thấy vui, chưa từng. Tôi thậm chí không có ước mơ hay mục tiêu để phấn đấu.”

Một chân co lại trong khi chân còn lại đá lung tung khắp nơi, Thiên Bình mắt nhìn bâng quơ xuống nền đất phòng dụng cụ.

“Em biết không, tôi lại thấy ganh tỵ với em.”

Song Tử vẫn điềm tĩnh như vậy, chỉ có đôi mắt đang nhắm là mở ra.

Ganh tỵ? Với cô?

“Bởi vì em vẫn còn 'được' đặt vào khuôn khổ, chứng tỏ vẫn có người cần đến em.”

Cần đền cô sao? Song Tử đã bao giờ nghĩ tới điều này hay chưa nhỉ?

Cô nghĩ là không.

“Đôi khi không có ước mơ lại tốt, còn tôi thì đến ước mơ cũng chẳng còn.”

Đôi mắt màu nâu cafe của Thiên Bình như sáng rực giữa không gian tối của phòng dụng cụ, giống như nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện của cậu.

“Đã không thể thực hiện được nữa rồi. Vĩnh viễn không thể.”

Trong mắt của Song Tử, dưới ánh sáng hiếm hoi rọi vào từ cửa sổ nhỏ trên kia, cả ánh nhìn lẫn nụ cười của cậu, tất cả đều mang một sắc buồn không rõ.

“Em đã bao giờ bị vứt bỏ chưa, hệt như một món đồ không còn giá trị?”

Tại sao lại hỏi cô những điều này? Song Tử không hiểu được.

Cô ghét nụ cười dịu dàng đầy buồn bã kia.

Mà rốt cuộc, hai người họ đang nói về điều gì vậy nhỉ.

“Song Tử! Song Tử cậu có ở trong đó không!? Trả lời tớ đi!!”

“Song Tử, em có nghe thấy không?”

Tiếng đập cửa kèm theo những tiếng gọi hớt hải kéo tiềm thức của Song Tử trở về hiện tại.

Là giọng của Sư Tử và Kim Ngưu mà.

“Tớ ở đây,“

Mắt Song Tử hơi nhìn sang Thiên Bình, đảo mấy vòng rồi chẹp miệng.

“Có cả Thiên Bình nữa!”

“Được rồi, bọn chị mở cửa ngay đây!!”

Bọn chị? Rốt cuộc có bao nhiêu người ngoài đó vậy? Nghĩ đến đây, Song Tử chợt nhướng mày.

Âm thanh lách cách của tiếng mở cửa vang lên lần lượt, cô có thể nghe thấy tiếng mở ra của ổ khoá và dây xích.

Song Tử mà biết đứa nào đứng sau, cô nhất định... Mà khoan, cô nghĩ cô biết đấy chứ.

Đúng là con nhỏ rỗi hơi mà!

Ở trong tối một thời gian, dù không đủ lâu nhưng vẫn đủ cho mắt của Song Tử và Thiên Bình làm quen với nó. Cánh cửa vừa mở ra kéo theo ánh sáng bên ngoài vào, trong nhất thời khiến hai người họ nheo chặt mắt vì chói.

“Chị lo cho em cực kì! Cực kì lo cho Song Tử luôn ý!!”

Song Tử còn chưa kịp định thần đã bị Kim Ngưu nhảy bổ đến ôm chặt đến mức sắp nghẹt thở.

Ban nãy vì có vài chuyện muốn gặp Song Tử nên Kim Ngưu chủ động chạy xuống lớp chờ Nhân Mã luôn. Đợi mãi cũng chẳng thấy ai nơi mới gọi thử, biết điện thoại vẫn còn trong lớp mới bắt đầu đi tìm.

Song Ngư đã về từ thuở khai sinh lập địa nào mà cụ thể là hết giờ học buổi sáng, cậu đương nhiên không ở đây. Nếu không, kể cả khi Song Ngư không muốn, Nhân Mã cũng túm cổ cậu kéo đi như đúng rồi.

Sư Tử đứng chỗ Song Tử cùng Bạch Dương vui vẻ cười nói liên tục, lại còn thỉnh thoảng lẩm bẩm nguyền rủa cái đứa nhốt Song Tử ở đây. Dù vậy, đôi mắt màu cafe của cô vẫn vô thức nhìn về một phía, và quay đi ngay sau đó.

“Con nhỏ đó quá quắt lắm rồi, đến tớ cũng muốn cho cô ta một bài học!”

“Bạch Dương, Bảo Bình tỷ tỷ này đi với em!”

Nhìn Bảo Bình và Bạch Dương hăng hái tay nắm thành quyền, Xử Nữ chẹp miệng chán nản, trong khi Cự Giải vẫn giữ nguyên cái điệu cười trừ ngớ ngẩn của mình.

Hai cái người này thân thiết từ bao giờ sao cô không biết vậy ta?

“Nhìn gì mà nhìn người ta chăm chú thấy ớn vậy ba!”

Tay thản nhiên gõ đầu Nhân Mã cái bốp, Ma Kết chẳng hề mang trong mình chút cảm giác tội lỗi nào, kể cả khi cậu chàng nào đó đang tay ôm đầu làm mặt đáng thương.

“Miễn bố cóc nhìn mày thôi! Nhiều chuyện như đàn bà...”

Nói nhỏ thì nói nhỏ, nhưng nói xấu thì thường bị nghe, trường hợp này cũng vậy.

“Hửm~ Mày gan nhể?”

Cái giọng cao vυ"t kéo dài này khiến Nhân Mã ớn lạnh cả sống lưng.

“Mà, sao cả 'đàn anh xấu xa' cũng ở đây vậy?”

Một trong những điều cần lưu ý, Xử Nữ nhớ rất dai và thù rất dai, điều này áp dụng với cả những trò đùa.

“Im đi! Cậu không cần cạy khoé tớ!”

Thiên Yết tay cầm balo của Thiên Bình thẳng tay quẳng về phía cậu bạn thân. Thân là hội trưởng hội học sinh, lấy được chìa khoá từ phòng giáo vụ cũng là nhờ cậu.

Còn tại sao lại ở đây đó hả? Thiên Yết thuộc luôn từng địa điểm Thiên Bình trốn tới ngủ trong từng thời tiết khác nhau luôn rồi, dù nó chẳng đáng để tự hào cho lắm.

Làm mất thời gian của cậu, Thiên Yết đúng là có một thằng bạn thân trời đánh. Lại còn ở cùng em họ cậu, cũng may nếu không, dám làm gì con bé thì đừng hòng cậu tha cho!

“Tụi mình về thôi, muộn rồi đó!”

Cái giọng thân thiện hoạt bát này thuộc về Cự Giải, cái người đang vui vẻ vẫy vẫy hai ống tay áo khoác dài thòng cùng với “đồng bào” là Sư Tử - cái đứa lúc nào cũng mặc áo khoác to hơn cơ thể mình.

“Hai đứa dở hơi!”

Nhận xét của Xử Nữ luôn đúng, trong trường hợp này lại càng đúng.

Trong lúc mọi người vui vẻ cười đùa, mắt Song Tử lại vô thức nhìn về phía Thiên Bình đang cùng anh họ cô nói chuyện.

Song Tử tinh ý có thừa, cô nhanh chóng nhận ra ánh mắt cậu lúc này đang nhìn về đâu. Nhìn sang nhỏ bạn mình đang đứng cạnh Cự Giải, cô nhíu mày nghi hoặc, dù thực chất cũng không hề bận tâm nhiều cho lắm.

Cô nghĩ vậy.

Chợt nhớ đến những lời ban nãy của Thiên Bình, Song Tử có thể cảm thấy chúng vẫn còn vang vảng trong đầu mình.

Thật khó chịu.
« Chương TrướcChương Tiếp »