Chương 100: Sai lầm của quá khứ và hiện tại (1)

Sức chịu đựng của con người là một trong những khái niệm vô cùng khó đoán. Có những người, có lúc, sức chịu đựng của họ cao đến mức đáng kinh ngạc, cũng có lúc lại thấp đến mức không thể kiểm soát nổi bản thân. Song Ngư là một trong số đó. Mặc dù trong một vài trường hợp cậu thật sự rất kiên nhẫn, nhưng về cơ bản, Song Ngư tuyệt đối không phải loại người giàu sức chịu đựng.

Siết chặt bàn tay đang đặt trên sàn nhà, đôi mắt căm phẫn tột độ của Song Ngư vẫn nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Mặc dù vậy, cậu biết cậu cần bình tĩnh lại, cậu phải bình tĩnh lại, hoặc những giây sắp tới cậu sẽ không thể nào kiểm soát nổi hành vi của chính mình nữa. Giống như ban nãy. Dù cho việc cậu không quan tâm là cậu có làm hại ông ta hay không khác với việc cậu đến giờ vẫn chưa tin được mình vừa suýt chết cô, thì cậu vẫn phải kiềm chế cảm xúc của mình lại.

"Dù cậu muốn hay không, chúng ta cần nói chuyện, Song Ngư."

Cách nói chuyện của ông ta khiến cậu buồn nôn. Cách ông ta nói như thể đang ra lệnh cho cậu khiến cậu phát bệnh.

"Tôi không biết là tôi cần đấy."

"Cậu nghe đây, Song Ngư, đúng là tôi rất đau đớn khi mẹ cậu mất, đúng là tôi cảm thấy rất khổ sở vì những chuyện đã xảy ra, nhưng không phải tất cả đều là lỗi của tôi! Vì vậy, đừng có mà đổ lỗi cho người khác."

Như một cách tránh để bản thân mất đi sự bình tĩnh hiếm hoi vừa lấy lại, Song Ngư đảo mắt nhìn về phía Sư Tử. Cô vẫn ngồi đó, khuôn mặt vẫn còn hơi xanh xao đang lấy lại lượng không khí vừa bị tước mất. Cô không nhìn về hướng này, không nhìn ông ta, không nhìn cậu, cô chỉ nhìn xuống mặt sàn, nhưng Song Ngư biết, vẫn có phần nào trong cô để tâm đến cuộc trò chuyện.

"Đổ lỗi chỉ dùng cho người vô tội. Ông thì không."

Song Ngư chống một tay xuống nền sàn, đẩy người đứng dậy, đồng thời phủi vài cái trên quần áo của mình, sau đó mới lạnh lẽo hướng mắt về phía người đàn ông kia, nhìn vào khuôn mặt chợt tái đi mà không rõ nguyên do.

"Ông bảo ông tới đây để nói chuyện với tôi, nhưng trên thực tế là tới để lấy lại thứ đó chứ gì. Vừa phát hiện ra đã chạy đến chỗ tôi ngay, xem ra tôi thực sự đã trở thành kẻ tội đồ số một trong mắt ông rồi nhỉ?"

"Tôi không biết cậu rốt cuộc đã nghe mẹ cậu nói những gì, nhưng cậu rõ ràng chưa suy-"

"Không giống như ông, tôi không phải một thằng ngu sẽ hành động mà không suy nghĩ kĩ càng. Đương nhiên, càng không chối bỏ những gì mà mình đã gây ra."

"Im mồm! Cậu thì hiểu cái gì chứ? Cậu chỉ là một thằng nhóc thôi! Tôi chẳng làm gì gia đình cậu hết!"

"Ông có thể mở miệng nói ra câu đó mà không cảm thấy ngượng sao?! Trong mắt ông, ông xem ba mẹ tôi là phế thải, chưa bao giờ nhớ đến những gì đã gây ra cho họ chứ gì?! Chẳng làm gì? Nếu phản bội người khác là chẳng làm gì, nếu đạp người khác vào hố đen tuyệt vọng để thoả mãn bản thân là chẳng làm gì, nếu phá hoại gia đình của người khác là chẳng làm gì, thì ừ, ông chẳng làm gì hết!"

Khác với sự bình tĩnh kéo dài khá lâu nãy giờ của mình, Song Ngư bắt đầu lớn tiếng, gần như quát thẳng vào ông Khương, kéo theo một phần sự giận dữ mà cậu cố kìm nén nãy giờ. Những lời này khiến bức tường vững chắc trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đứng tuổi nứt ra một khe nhỏ.

"Đừng có buộc tội tôi, nhóc con! Ba mẹ cậu mới là hai kẻ phản bội!"

Nhìn tập hồ sơ quan trọng bị chính chủ nhân của nó trong một phút nóng giận mà quẳng đi, sau đó lại nhìn về phía ông Khương dường như sắp không khống chế được chính mình nữa, dù cho bản thân đang vô cùng giận dữ bởi câu nói vô trách nhiệm của ông ta, một phần trong cậu lại cảm thấy thích thú. Ông ta luôn tỏ ra bất cần, lạnh lùng, nhưng cơ bản vẫn chỉ là một kẻ ruột để ngoài da, chỉ cần vài câu của cậu đã bị làm cho kích động.

Đùa gì chứ, đừng có tỏ ra như thể mình đang bị buộc tội vô lý!

"Từ khi mới chỉ là một thằng nhóc mười tuổi vô lo vô nghĩ, trong mắt tôi đã chỉ có mỗi hình bóng của mẹ cậu rồi, và ba cậu là người bạn thân mà tôi trân trọng nhất. Đến tận bây giờ tôi vẫn yêu cô ấy vô cùng, vẫn quý cậu ta vô cùng! Tôi sẽ không bao giờ phản bội họ hết, cậu hiểu không?!"

Thế mà cóđấy. Song Ngư bất mãn tự nhủ.

Đôi lúc Song Ngư nghĩ, cuộc đời của mẹ cậu so với tiểu thuyết hay phim truyền hình có khi còn kịch tính hơn. Mẹ cậu là con gái của một phạm nhân chung thân được đưa vào cô nhi viện ngay sau khi phán quyết từ toà án dành cho ba bà đưa ra, ba cậu là một đứa trẻ lang thang được bộ phận phòng chống tệ nạn mang về sau nhiều lần bỏ trốn cự tuyệt, còn ông ta là một thằng nhóc được chuyển đến từ một cô nhi viện quá tải. Bọn họ lớn lên cùng nhau, đùm bọc lẫn nhau trong một viện cô nhi địa ngục, nơi có thể vì thiếu thốn kinh phí điều hành mà bỏ đói, đánh đập hay lạm dụng trẻ con như thể đó là chuyện hết sức bình thường, nơi mà những điều đó đã ảnh hưởng tiêu cực đến những đứa trẻ khiến chúng có thể bắt nạt kẻ yếu hơn để thoả mãn bản thân. Như mẹ cậu từng nói, nơi đó chính xác là địa ngục trần gian.

Năm mẹ Song Ngư lên mười, ông Khương mười ba tuổi, được gia đình nhà họ Khương nhận lại sau bao nhiêu năm thất lạc, trong khi ba cậu - mười hai tuổi - cùng lúc được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng giàu có nhưng hiếm muộn.

"Tôi đã cầu xin gia đình mình nhận nuôi cả cô ấy, vì tôi biết, cuộc sống địa ngục ở đó sẽ tệ hơn cả cái chết nếu chỉ có một mình. Tôi không muốn bỏ lại cô ấy ở lại đó! Bởi vì cậu ta không thể mang theo cô ấy, thế nên tôi là người duy nhất. Tôi sẽ làm mọi thứ vì cô ấy, tôi có thể đánh đổi mọi thứ cho cô ấy!"

"Đừng có làm trò nữa. Để tôi nói cho hay, ông bảo ông có thể đánh đổi tất cả vì mẹ tôi, có thể vì mẹ tôi mà làm mọi thứ, nhưng tất cả những gì ông làm còn không thể so sánh một góc so với những hy sinh của mẹ tôi! Tôi thắc mắc lắm đấy, sao một tên hèn như ông có thể mạnh miệng như thế được nhỉ?"

"Sao cậu-"

"Vậy nói tôi nghe, ông có biết việc ông bảo bọn họ nhận nuôi mẹ tôi, thực chất chỉ là chuyển bà từ địa ngục này sang địa ngục khác hay không?"

Trước mắt Song Ngư, cậu nhìn thấy đôi mắt đồng màu với mình hơi mở to rồi lại nhíu lại một cách khó hiểu. Ông Khương lắc lắc đầu, một lần nữa dùng ánh mắt khó tin nhìn cậu. Nén xuống sự giận dữ buồn nôn của mình, Song Ngư cười khẩy một cái.

"Thấy chưa, ông có biết gì đâu. Ông tưởng cái gia đình quyền thế cao sang đó của ông được ban phước quá mức sự nhân từ tốt bụng như đứa con gái ngu ngốc của ông sao? Nếu là thế thật thì xem ra bọn họ diễn tốt chết đi được! Vì cú sốc do chuyện của ông ngoại nên mẹ tôi mất đi giọng nói, và những người trong gia đình ông đem chuyện đó ra chế giễu bà. Ông nghĩ mẹ tôi sức khoẻ yếu kém đến mức bị bệnh liên miên sao?! Ông có bao giờ đặt câu hỏi tại sao trên người mẹ tôi khi ấy lại có nhiều vết sẹo như vậy, lại thường xuyên bị thương như vậy chưa? Ông bảo ông hiểu mẹ tôi, vậy mà cả những lời nói dối của bà khi ấy ông cũng không mảy may nghi ngờ! Khốn kiếp! Đừng có đứng ở đây kể công với tôi!!"

Trước những lời buộc tội của Song Ngư, tất cả những gì ông Khương có thể làm là đứng đực ra, trân trân nhìn về điểm vô hình nào đó bằng ánh mắt nghi hoặc kinh hãi. Trong những kí ức mà ông nhớ được, ngôi nhà sang trọng ấy chưa từng vắng bóng tiếng cười, tình thương và sự dịu dàng ấm áp. Họ thương ông, họ thương người phụ nữ ấy như con cháu ruột thịt, thương đến mức ông gần như phải ganh tỵ. Chính những điều đó đã khiến ông vô tình quên mất, hoặc cố tình không để ý tới, những biểu cảm gượng gạo trên gương mặt đã quên mất phần nào cảm xúc, những ánh mắt rất đỗi kỳ lạ của người hầu, những lần người đó phải nằm liệt giường vì những trận sốt cao không rõ nguyên nhân hay những vết thương mà người đó luôn bảo là do mình bất cẩn vấp ngã.

"Có thể ông khác với ba mẹ tôi, khi vừa sinh ra đã là người quyền quý, nhưng ông đã từng lớn lên ở một viện cô nhi, đã từng sống trong một địa ngục trần gian, thậm chí còn lâu hơn cả họ, vậy mà ông lúc nào cũng chỉ biết dùng đôi mắt màu hồng tốt đẹp nhìn thế giới này! Ông nghĩ ông và Ngư Nhân khác nhau ư? Tôi thấy các người giống nhau như đúc! Toàn một lũ thánh mẫu thánh phụ! Nếu ông nghĩ những kẻ lúc nào cũng cười nói dịu dàng nhất định là người tốt thì ông nhầm rồi!! Nhầm to rồi!"

Mỗi khi nghĩ đến những nỗi đau mà mẹ mình phải chịu đựng trong suốt cuộc đời vốn đã rất nhiều bất hạnh của bà, Song Ngư lại thấy lòng mình quặn lại đau đớn, hơi thở trước khi kịp nhận ra đã gấp gáp khó khăn, đến mức cậu phải dùng tay ôm hờ lấy cổ mình.

"Cậu nói d-"

"Đừng có làm tôi buồn nôn bằng vở diễn nhân vật chính não tàn của ông."

"Nếu vậy thì cô ta chỉ cần nói với tôi thôi! Lúc đó cô ta đã nói được rồi! Hắn ta đã giúp cô ta có thể nói lại được rồi kia mà. Cô ta vốn là không muốn! Cứ cho là gia đình tôi bạc đãi cô ta đi, thì vẫn là cô ta phản bội tôi!"

"Chết tiệt!"

Đối với Song Ngư mà nói, mẹ là một trong hai người thân quan trọng nhất trên đời của cậu, là người cậu sẵn sàng hy sinh mọi thứ bất kể điều gì, là người mà cậu mãi mãi không bao giờ cho phép bất cứ một ai nói xấu bà. Bà đã vì cậu mà hy sinh quá nhiều, bao gồm cả sinh mạng của mình. Thế mà bây giờ, kẻ đứng đối diện cậu chính là kẻ đã khiến mẹ cậu ngập chìm trong đau khổ tột độ, lại liên tục buộc tội mẹ cậu là kẻ phản bội. Đừng nói đến đánh cho ông ta một trận, cậu thực sự càng lúc càng muốn gϊếŧ chết ông ta!

"Một thằng nhóc con như cậu làm sao hiểu được! Tôi đã cố gắng rất nhiều để chứng minh cho mọi người thấy không cần đến một hôn nhân chính trị, tôi vẫn có thể đưa tập đoàn phát triển vượt bậc! Tôi đã làm mọi thứ để có thể quang minh chính đại cho cô ấy một danh phận xứng đáng! Nhưng ngay khi tôi định cầu hôn cô ta, cô ta đạp đổ mọi công sức của tôi, cô ta chối bỏ tất cả mọi thứ tôi phấn đấu từ trước đến giờ, cô ta bảo mình đã yêu người khác. Tôi đã cầu xin cô ta rất nhiều, chỉ mong cô ta có thể ở lại, tôi sẽ thay đổi tốt hơn, tôi sẽ làm mọi thứ, nhưng cô ta vẫn đi! Cậu làm sao biết được khi phát hiện ra người phụ nữ mình yêu bỏ mình để đến với thằng bạn thân nhất của mình nó đau đớn đến mức độ nào hả?!"

Song Ngư càng lúc càng không hiểu, người đang đứng trước mặt cậu rốt cuộc đã thực sự trưởng thành hay chưa. Ông ta quá ngu ngốc. Ông ta bảo ông ta lớn lên cùng mẹ, thế mà lại dễ dàng bị bà lừa chỉ bằng vài ba câu đơn giản mà rõ ràng chắc chắn không giống với tính cách của bà? Đừng có chọc cười cậu!

"Lúc đầu, tôi đúng là rất đau khổ, nhưng tôi chịu được. Tôi nghĩ cô ấy thay lòng vì cảm thấy cậu ta hiểu cô ấy hơn, vì từ khi còn nhỏ, hai người bọn họ đã rất gắn bó với nhau rồi, thế giới riêng của bọn họ tôi không tài nào hiểu nổi. Nhưng chết tiệt, khi tôi nghe tin rằng họ có con, tôi đã gần như phát điên! Có con? Khi đó cô ta vẫn còn ở bên tôi, vẫn còn nồng thắm với tôi, vẫn còn yêu tôi cơ mà! Đó còn không phải là sự phản bội hay sao hả?!!"

Nhìn người đàn ông đã gần như mất đi hoàn toàn sự tỉnh táo vốn có của mình, nhìn sự phẫn nộ sâu trong đáy mắt màu nâu hổ phách của ông ta, nhìn vẻ mặt đau đớn khổ sở của ông ta, tất cả đều không đủ để khiến Song Ngư cảm thấy thoả mãn. Cậu bất giác siết chặt bàn tay của mình lại, chặt đến mức run lên.

"Nói cứ như thể ông là người vô tội vậy, thật là buồn nôn! Để tôi nhắc cho ông nhớ, đếm ngược thời gian sinh của Ngư Nhân, thì đứa con gái cưng bảo bối của ông đáng lẽ ra cũng đâu thể có mặt trên đời, đó là nếu ông thực sự chung thuỷ như lời ông nói. Con nhóc đó chỉ sinh sau tôi ba tháng thôi, chưa kể hình như ông còn nói cho đến tận bây giờ ông vẫn rất yêu mẹ tôi."

Biểu cảm trên gương mặt ông Khương lúc này đột nhiên cứng đờ, cứ như thể vừa bị hàng vạn mũi tên bắn xuyên qua lớp phòng thủ vốn đã không còn vững chắc như ban đầu. Ông hít sâu một hơi, môi bất giác run lên bần bật.

"Ch-chuyện đó, đó chỉ là tai n-"

"Cũng may là bà ta chết rồi, không thì đừng mong tôi cho phép bà ta sống yên ổn."

Bà ta ở đây, hiển nhiên là mẹ của Khương Ngư Nhân, người đã mất sau vài tuần hạ sinh con gái.

"Tôi đã nói rồi, đó chỉ là tai nạn thôi, không ai có lỗi cả! Cô ấy không có lỗi, càng chưa bao giờ làm gì gia đình cậu cả, Song Ngư!"

Trái ngược với ánh mắt kinh hãi đến khó tin của ông Khương, ánh mắt như thể đang tự hỏi về những dã tâm thực sự của tên nhóc đứng trước mặt mình, đôi mắt của Song Ngư vẫn bình thản một cách lạnh lẽo kể cả khi vừa thốt ra câu nói vừa rồi. Cậu không phóng đại, cũng không nói quá lên, đã có nhiều lúc, cậu gần như điên tiết bởi vì bà ta chết quá sớm, quá nhẹ nhàng, quá thanh thản. Người như bà ta, tuyệt đối không xứng.

Song Ngư chợt đưa mắt nhìn về phía Sư Tử, người lúc này đang hướng mắt nhìn ra bên ngoài phòng khách, nhìn chằm chằm vào bức tường ngay bên cạnh lối vào. Khi nhìn theo cùng hướng đó với cô, cậu biết cô giống cậu, đã nhận ra từ lâu rồi. Khoé miệng Song Ngư hơi nhếch lên, sau đó mới bình thản quay trở lại với người đàn ông trước mặt.

"Lúc đó là vì chúng tôi quá say nên mới không kiểm soát được hành vi của bản thân, chỉ có vậy thôi."

"Rõ ràng ông chỉ trưởng thành về mặt thể xác thôi. Ông nghĩ người vợ hứa hôn môn đăng hộ đối của ông cũng là một thiên thần hạ thế với trái tim trong sáng nhân hậu như đứa con gái mà bà ta sinh ra sao? Vớ vẩn! Nếu thực sự là tai nạn, ông nghĩ mẹ tôi sẽ đau khổ đến mức đó hả?! Tôi nói cho ông biết, bà ta là người đã cùng cái gia đình giả tạo thối nát của ông công kích mẹ tôi, khốn nạn, thậm chí còn dám lấy cuộc đời của ông ngoại tôi để uy hϊếp bà ấy! Bọn họ hăm doạ sẽ dùng quyền lực để tăng mức án của ông tôi lên tử hình, nếu mẹ tôi dám không nghe lời! Chết tiệt! Bọn chúng đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà trong khi bà ấy đang bụng mang dạ chửa mà không có một xu dính túi! Ông bảo ông yêu bà ấy, vậy tôi hỏi ông, dỏng tai lên mà nghe cho rõ, vậy khi mẹ tôi đau khổ tột cùng, khi mẹ tôi cần ông nhất, ông ở đâu?! Ở đâu hả?!!"

Nếu không có Sư Tử nắm chặt tay giữ lại, Song Ngư cũng không biết liệu cậu sẽ vừa mới làm gì ông ta. Chỉ cần nhìn cái bản mặt ngơ ngác vô tội không biết gì của ông ta đã quá đủ để khiến cậu buồn nôn đến sôi máu. Dù sao Song Ngư cũng thừa biết, sự bình tĩnh cuối cùng đã sắp rời bỏ cậu rồi.

Nhưng ngoài Sư Tử, còn có một người khác vừa xông ra nữa. Một người mà khác với cô, không những không có khả năng ngăn cản cậu, mà còn khiến cậu thêm phần khó chịu hơn.

Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta thôi.

"Đủ rồi! Đủ lắm rồi!"

Khương Ngư Nhân đứng chắn ngay giữa ba mình và Song Ngư, hai tay giơ rộng quay người về phía cậu. Trên gương mặt xinh xắn lúc này đã ướt đẫm nước mắt vẫn chưa hề ngừng chảy xuống hai bên má, đôi mắt run rẩy nhìn Song Ngư, trong khi đầu cứ lắc lắc qua lại.

"Ngư Nhân? Con làm gì ở đây?!"

"Anh à, dừng lại đi! Em đã làm những gì anh muốn rồi, anh muốn thứ đó, em cũng đã lấy cho anh rồi gì! Những việc mà anh làm còn chưa đủ hay sao? Đừng đυ.ng đến gia đình em nữa có được không? Đừng có làm tổn thương ba em nữa!!"

Mặc kệ những lời khẩn thiết gần như cầu xin của Ngư Nhân, Song Ngư chuyển mắt nhìn sang Khương chủ tịch vẫn đang đứng phía sau con gái. Ông ta nhìn Ngư Nhân, đôi mắt bỗng chốc trở nên bàng hoàng mờ đυ.c, từng bước lùi dần rồi dựa hẳn vào bức tường phía sau. Nhìn biểu cảm của hai ba con nhà họ Khương, Song Ngư cười hắt ra một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.

"Cảm giác bị phản bội bởi đứa con gái duy nhất như thế nào hả? Ông có nghĩ đến là tôi làm, nhưng đâu dám nghĩ là do đứa con cưng của mình tiếp tay đâu phải không? Ông đang thất vọng, đang kinh hãi, hay đang giận dữ vậy? Con gái thiên thần bảo bối với trái tim thánh thiện của ông đã dâng hồ sơ mật của gia đình mình cho kẻ đang muốn trả thù các người nhất vì tưởng làm như vậy có thể chấm dứt mọi hận thù, ông nên cảm thấy tự hào về đứa con thánh mẫu của mình đi chứ."

Ngay khi vừa tiếp cận Khương Ngư Nhân, ngay khi vừa đưa ra lời "nhờ vả", không biết bao nhiêu lần, Song Ngư đã không ngừng mường tượng ra viễn cảnh này. Với tính cách dễ đoán của Ngư Nhân, cậu biết con nhỏ đó sẽ chấp nhận, và nó thực sự chấp nhận với một khuôn mặt sắp khóc và liên tục bảo cậu dừng lại. Cậu không hứa, vì thế cậu không thực hiện. Dù sao, Song Ngư chưa bao giờ nói mình là người tốt, càng không nhu nhược não tàn đến mức tốt bụng với kẻ thù của mình.

Hiện thực xem ra vẫn thoả mãn hơn nhiều so với tưởng tượng.

Đến lúc này, Ngư Nhân mới biết mình vừa nói ra điều gì, nhưng dù cho cô có dùng hai tay bịt chặt miệng thì cũng đã không kịp nữa rồi. Cô ngơ ngác nhìn về phía Song Ngư, nhìn cả Sư Tử đang bình thản quan sát mọi chuyện. Cô biết những ánh mắt đó. Bọn họ biết, ngaytừđầu, bọn họ đã biết cô đang ở ngoài đó. Sư Tử không lên tiếng dù biết cô đang nghe, còn Song Ngư thì không ngừng công kích cô bằng những chuyện quá khứ đau đớn mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến về gia đình dù lạnh nhạt nhưng hạnh phúc của mình. Bọn họ biết, nhưng vẫn mặc kệ, thậm chí còn không thương tiếc liên tục làm tổn thương cô.

Ngư Nhân nên căm ghét, nên giận, hay nên đau khổ đây? Cô không biết, bởi vì lúc này đối với bọn họ, cô chỉ cảm thấy sợhãimà thôi.

"Ba ơi, con không... Ba, làm ơn nghe con với! Con chỉ muốn mọi chuyện chấm dứt thôi, con không hề biết mọi thứ lại đau đớn đến thế này. Con không biết. Ba ơi, con xin lỗi..."

"Không hề biết? Đúng là ngu si hưởng thái bình. Mọi chuyện sẽ không chấm dứt chỉ vì muốn, Ngư Nhân. Nó không đơn giản như mấy trò giận dỗi vớ vẩn của cô! Không ai rảnh rỗi đi thoả mãn ước muốn của cô đâu, tôi càng không. Đừng mơ tưởng nữa."

"Anh còn muốn cái gì nữa mới hài lòng? Hả, Song Ngư?! Anh trả lời đi! Anh hành hạ gia đình này chưa đủ nữa hay sao?! Anh muốn thế nào thì mới chịu dừng lại đây?!!"

Ông chú của cô vì bị phanh phui mọi thứ mà đang sống một cuộc sống không bằng cái chết, hằng ngày đối diện với việc ngay cả riêng tư cũng không còn, loạn trí đến mức không giữ được mình tỉnh táo. Chuyện làm ăn của gia đình cô vì khủng hoảng mà sa sút không ngừng, ba của cô, người thân của cô vì vậy mà điên cuồng cứu vớt, thậm chí còn phải dựa lưng vào các tập đoàn hợp tác khác. Ba của cô, vì những lời công kích đó mà ngay cả sự bình tĩnh còn không giữ lại được, đến giờ vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kinh hãi như thể đang nhìn người xa lạ. Đã làm những chuyện như thế rồi, anh ta vẫn chưa thể buông tha cho gia đình cô sao? Cô cầu xin, làm ơn dừng lại đi.

"Đủ? Đủ so với cái gì? Nếu là so với nỗi đau của gia đình tôi, thì ừ, thiên thần thánh mẫu à, chưa đủ đâu. Còn lâu mới đủ!"

Ngư Nhân không thể nhận ra được nữa. Người đang đứng trước mặt cô lúc này, người với đôi mắt chứa đầy dã tâm lạnh lùng tưởng chừng thậm chí gϊếŧ người cũng không thèm quan tâm, với người dịu dàng ấm áp luôn động viên mỉm cười với cô. Hai người bọn họ, thực sự là một hay sao.

"C-Cứ cho là tôi sai, là tôi đã không ở bên cô ấy vào những lúc cô ấy cần, là tôi đã ngủ với người khác mà không phải cô ấy, là tôi đã cưới người khác mà không phải cô ấy, nhưng cũng là do bản thân cô ta tự chuốc lấy thôi! Chẳng phải vì gia đình tôi phát hiện cô ta có thai với người khác nên mới tống cô ta đi sao?! Rồi hắn cũng sẽ rước cô ta về thôi, hai kẻ đó phản bội tôi để có được hạnh phúc! Dù có thế nào cũng không thay đổi được việc cô ta đang mang thai đứa con của bạn thân của cả hai trong khi vẫn đang quen tôi!"

Nhìn ánh mắt căm phẫn ghét bỏ mà ông Khương dành cho mình, Song Ngư cười khẩy một tiếng. Ông ta nhận sai bằng cách đổ hết tội lỗi cho ba mẹ cậu? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Cho đến tận bây giờ ông ta vẫn không hiểu cái gì cả.

"Đến cả cháu chỉ là người ngoài mà cũng nhìn ra được, cô Lưu không phải loại người sẽ phản bội lại lòng tin của người mà cô ấy yêu thương. Cô ấy sẵn sàng hy sinh mọi thứ mà cô ấy có, chỉ để người khác được hạnh phúc."

Giọng nói đều đều bình tĩnh phát ra từ người duy nhất trong căn phòng này nãy giờ vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng. Sư Tử một tay chống xuống sàn đứng dậy, đôi mắt lặng lẽ nhìn xung quanh một vòng, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của Ngư Nhân và ông Khương, nhìn vào đôi mắt điềm nhiên của Song Ngư.

"Cô là ai hả? Cô chỉ là người ngoài thôi, đi chỗ khác chơi, ranh con! Đừng có xen vào!"

Xem ra Khương chủ tịch đã thực sự đánh mất toàn bộ sự bình tĩnh của mình rồi, bây giờ ngay cả vẻ ngoài lịch thiệp ban nãy ông còn không còn, thay vào đó, chỉ còn lại sự tiều tuỵ đau đớn không ngừng hiện hữu trên khuôn mặt đứng tuổi.

"Nhưng người ngoài như cháu lại hiểu, lại biết được, cô ấy chấp nhận bỏ đi, ngoài việc là vì người ba đang chấp hành án tù, nhưng phần lớn, là để bảo vệ đứa con của cô ấy."

Ngư Nhân chưa bao giờ có thể hiểu được Lâm Sư Tử, dù chỉ một chút. Đôi lúc cô tưởng cô hiểu, để rồi cô chợt nhận ra, cô không hiểu gì cả, không thể hiểu bất cứ điều gì. Cô không hiểu tại sao Sư Tử có thể ở bên Xà Phu, tại sao Sư Tử lại ở đây, tại sao cậu ta có thể mặc kệ cô đau đớn tổn thương chứ không thèm lên tiếng rằng cậu ta biết cô ở ngoài đó, và tại sao cậu ta đến bây giờ vẫn có thể giữ được khuôn mặt lạnh nhạt bình thản như vậy. Vì cậu ta là người ngoài sao? Thế thì tại sao cậu ta lại biết được những chuyện mà ngay cả người trong cuộc còn mù tịt?

Hai người bọn họ, tại sao lại có thể giống nhau đến như thế? Thế giới của Song Ngư và Sư Tử quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ đối với cô.

"Vì bảo vệ một đứa con hoang mà phản bội tôi? Nực cười."

Sư Tử dời mắt nhìn sang Song Ngư, nhưng xem ra biểu cảm của cậu ta dành cho câu nói lăng mạ vừa rồi cũng không khắc nghiệt cho lắm, hoặc ít nhất là cậu ta không hề biểu lộ ra bên ngoài.

"Chủ tịch, sao ngài lại chắc chắn rằng đứa bé là con của chú Lưu, trong khi so với chú ấy, ngài mới là người ở bên cô ấy lâu hơn?"

Song Ngư giật nảy mình, đôi mắt lập tức quay phắt sang Sư Tử. Cảm giác bất an nãy giờ của cậu bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Bởi vì cô ta nói như thế. Tôi đã hỏi cô ta có khi nào là con của tôi hay không, nhưng cô ta nhất quyết bảo không phải! Cô ta có nói cô ta không yêu tôi, nói không thể nào đứa bé lại là con tôi, rằng cô ta ghét tôi!"

"Khốn nạn, mẹ tôi yêu ông đến chết đi sống lại!"

"Nhảm nhí! Cô ta lừa tôi thì có! Thời điểm đó gia đình tôi có hơi khủng hoảng, cô ta vì sợ nên mới bỏ tôi để đến với ba cậu! Bởi vì tôi đã hết sạch giá trị lợi dụng đối với cô ta! Từ bỏ cái danh đứa con nuôi thấp kém nhà họ Khương để trở thành đệ nhất phu nhân nhà họ Lưu, tuyệt vời quá rồi còn gì!"

"Đồ đê tiện!!"

Hết buộc tội mẹ cậu phản bội, bây giờ còn dám nói bà là kẻ tham phú phụ bần? Đừng có giỡn mặt với cậu! Chết tiệt, cậu càng lúc càng không chịu được! Khốn kiếp!

"Người chưa bao giờ suy xét rõ ràng mọi chuyện là ngài, chủ tịch."

"Đủ rồi, con nhóc kia! Cô chỉ là người ngoài thôi, không hiểu hả?! Nên im đi!!"

"Ngài quên rồi chủ tịch! Ngài có từng đếm ngược thời gian mang thai của cô Lưu chưa? Ngài thật sự chưa bao giờ nhận ra rằng trong thời điểm đó, chú Lưu vốn không hề có mặt ở gần cô ấy hay sao? Chú ấy khi đó đang ở nước ngoài, trong suốt cả hơn một năm. Người không hiểu gì là ngài, không phải cháu."

"Dừng lại, Sư. Đừng có nói nữa!"

Song Ngư thật sự cảm thấy bất an đến tột độ. Cậu bắt đầu khó thở, khó thở hơn cả ban nãy, ngay cả hô hấp lúc này cũng đột nhiên trở thành một việc hết sức khó khăn.

Cậu biết cô định làm gì.

Chỉ riêng chuyện này, làm ơn đừng nói ra, Sư. Chỉ riêng chuyện này thôi, làm ơn.

Trong khi đó, ông Khương vẫn chưa thể tiếp thu vào toàn bộ những lời nói của một cô bé ngoài cuộc. Vẻ mặt của ông thay đổi liên tục, tái đi không ngừng, đôi mắt cứ đảo tới đảo lui cùng nhịp thở bắt đầu trở nên dồn dập. Vuốt ngược mấy sợi tóc loà xoà trước trán, người đàn ông liên tục lắc đầu chậm rãi, ánh mắt càng lúc càng trở nên khó tin, thậm chí là bật cười. Tại sao những lời của con bé đó lại trùng khớp với những ký ức trong đầu ông, những nghi ngờ đã từng hiện hữu trong tâm trí ông đến như vậy? Ông không tài nào hiểu nổi.

"Cô nói dối. Cô tưởng tôi chưa từng để ý tới sao? Và-"

"Vậy những khi đó, khi ngài hỏi, cô Lưu trả lời như thế nào?"

"Thôi đi! Dừng lại, Sư! Tôi bảo cậu dừng lại, có nghe không?!"

"Đương nhiên là cô ta..."

Lần này, lời nói của ông bị ngắt bởi chính chủ nhân của nó trước cả khi kịp thoát ra hoàn toàn khỏi miệng.

Cô ấy im lặng. Khi ông hỏi câu đó, cô ấy không trả lời, cô ấy lảng tránh sang chuyện khác, cô ấy kích động ông bằng những thứ khác.

Tại sao ông lại không nhớ? Tại sao ông lại không mảy may nghi ngờ hành động mập mờ lảng tránh của cô ấy? Tại sao.

Rốt cuộc, chuyện gì đang thực sự diễn ra vậy.

"Xem ra ngài đã hiểu ra rồi, chủ tịch."

"Không..."

"Là sao vậy? Ba ơi, cậu ta đang nói cái gì vậy? Cậu đang nói cái gì vậy, Sư Tử? Tôi không hiểu gì hết, tôi không hiểu..."

"Sự thật là vậy đấy, Ngư Nhân. Đừng cố chối bỏ những gì mà cậu đã hiểu."

Sư Tử biết sự thật mà cô vừa và sắp tiết lộ đau đớn và đáng sợ đến mức độ nào, cũng biết được những người xung quanh mình lúc này đang khổ sở đến mức độ nào. Cô không nói là mình không quan tâm, nhưng cô chỉ là người ngoài cuộc, và cô phải thực hiện lời hứa của mình với cô ấy.

"Hứa với cô, bé Nắng. Khi thời điểm thích hợp đến, đưa cái này cho Ngư, và hãy làm điều đúng đắn nhất, chính là nói ra sự thật. Cô đã từng nghĩ giấu nhẹm mọi thứ đi mới là điều đúng, nhưng điều đúng đó lại khiến đứa con trai cô yêu thương đi sai đường mất rồi. Cô cầu xin con, hãy hứa với cô đi! Dùchosựthậtđauđớn, dùchosựthậtkhiếntấtcảtuyệtvọng, hãy nóiratấtcảmọithứ. Tấtcảđềuphảitựthathứchochínhmình. Hứavớicô, connhé."

Dù sao, Sư Tử cũng đã lỡ hứa mất rồi.

"Thế đấy, những gì mọi người đang nghĩ chính xác là sự thật của mọi chuyện đấy. Chủ tịch, Ngư là con của ngài."

"Tôi bảo đủ rồi, Sư!! Mục đích của cậu rốt cuộc là gì chứ hả?!"

Ngay khi Song Ngư vừa bước đến và túm ngược cổ áo của Sư Tử lên cũng là lúc mọi thứ bắt đầu vỡ tan như bong bóng xà phòng, tất cả những lớp phòng thủ của những con người đau khổ chính thức vỡ nát. Ông Khương hoàn toàn không đứng vững nỗi nữa, sự thật trước mắt như hàng vạn mũi tên cắm phập vào tim ông, cùng lúc rút cạn toàn bộ sinh lực ít ỏi còn lại của ông, đẩy ông ngay vào hố đen tuyệt vọng.

"Tại sao lại làm như vậy...? Tôi đã cầu xin cậu! Chỉ riêng chuyện này, đừng nói ra cơ mà..."

Bàn tay túm lấy cổ áo của Sư Tử buông lỏng dần. Khuôn mặt Song Ngư nhăn lại với vẻ khổ sở, vừa lắc đầu vừa mệt mỏi quỳ sụp xuống sàn. Cậu níu lấy cổ mình, khó khăn hô hấp bằng những hơi thở dồn dập không dứt.

Trong khi đó, Ngư Nhân đã khuỵu xuống từ bao giờ. Đôi mắt trong veo lúc này nhuốm đầy màu sắc kinh hoàng và sợ hãi, hai tay cứ liên tục vò mái tóc đến rối bù, đôi môi nhỏ run lên bần bật không ngừng. Chỉ vài giờ trước, cô đâu có đau đớn đến thế này. Chỉ vài giờ trước, cô vẫn còn vui vẻ nói chuyện cùng với Bạch Dương kia mà. Chỉ vài giờ trước, mọi thứ đâu có kinh khủng đến thế này.

Tại sao mọi chuyện cứ phải quá rắc rối và đau thương đến như vậy trong cuộc đời vốn chưa bao giờ bằng phẳng này cơ chứ? Cô không chịu nổi nữa đâu. Quá sức chịu đựng của cô rồi. Làm ơn dừng lại đi.

Làm ơn, dừng lại...