Chương 5: Con chó cuối ngõ

* " Bạch Thỏ em tên là gì vậy "

* "Liễu Thiên Bình " cô vừa ăn vừa trả lời

* " bao nhiêu tuổi "

* " 22 tuổi, anh tên là

gì "

* "Mạc Dương Phong, hơn em 3 tuổi "

* "Hahahaha.......hahaha" anh vừa

đứt lời tiếng cười của cô liền vang vọng cả căn phòng

* "Em cười cái gì" anh chau mày khó hiểu

* "Ha ha ha đúng là cười chết tôi mà, anh là Dương Phong sao không thể nào, ngay đến con chó cuối ngõ cũng biết Dương Phong là tản băng ngàn năm không tan là tiểu đại vương ở đường Lan Hoa ( nghĩa là bảo kê) gϊếŧ người trong nháy mắt "

Nhìn bộ dạng cười ra nước mắt của cô anh lấy ví từ túi quần ra tìm thẻ căm cước đưa trước mặt cô, nụ cười cô lập tức bị dập tắt chuyển sang sơ hãi ấp úm

* "Anh........anh.....là........"

* " chính là người đến con chó cuối ngõ cũng biết "

Anh vừa dứt lời đôi đĩa trong tay cô liền rơi xuống đất "cạch " tròn mắt nhìn anh, sau đó đưa tay sờ bụng bầu 5 tháng của mình, rốt cuộc thì cô đã đắc tội vời thần linh nào không biết biết nữa.

* " Ăn no chưa " anh nhìn mặt cô thì chép miệng cười nhẹ,

* "........" Cô nhẹ gật đầu

* "Đi thôi " anh thản nhiên nói

* "Đi..........đâu "

* "Đi thăm con chó cuối ngõ em nói "

mặt cô liền tái nhạt đi

anh liền cằm tay cô trong lòng liền cảm thấy vui vẻ lạ thường " đi tôi mua váy bầu cho em "

Sau khi thanh toán xong anh liền kéo cô

đến vài cửa hàng dành cho bà bầu chọn cho cô vài bộ váy bầu đơn giản chất liệu thoải mãi. Cô đứng trong phòng thử đổ thay đồ anh chọn mặc thử cả khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn trắng bạch vẫn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã chọc phải thần linh nào để đẩy cô đến tản băng này nữa

đúng lúc đó cánh của phòng mở ra bước vào thấy cô chỉ mắc mỗi nội y đứng đơ ra vòng tay ôm lấy cái bụng sắp vượt ngực của cô gối mặt

lên vai cô nhẹ nhàng hỏi

* " tôi đáng sợ vậy sao " cô nhìn mặt anh qua gương gật đầu liền lắc đầu

,anh quay sang hôn nhẹ lên má cô cúi xuống nhắm mắt hít hương thơm nhẹ nhàng trên người cô cảm nhận sự tan chảy của bản thân

* "Vừa không "

* "Vừa "

* "Dễ chịu không "

* "Có "

* " vậy thì lấy hết, mau mặc quần áo vào tôi đưa em về nhà "

Anh buôn cô ra đi ra ngoài, một lúc sau

cô cũng bước ra cằm mấy bộ quần áo anh chọn đưa cho nhân viên. Anh cùng cô bước ra khỏi quán đi thẳng về khu chung cư các trung tâm không xa

, căn hộ của anh ở tầng 25

anh mở cửa đi vào cô cũng đi theo. Căn hộ đương nhiên là to gấp 10 lần khu nhà ô chuột của cô

có một phòng bếp,một phòng khách, hai phòng ngủ đối điện nhau đều khép kín, một thư phòng nhỏ. Anh chỉ vào một phòng ngủ

nói

* " em sẽ ở phòng đó,phòng đối diện là của tôi, đương nhiên nếu cảm thấy khó ngủ tôi có thể cho em ngủ nhờ, còn nữa không bao giờ được vào thư phòng của tôi còn tất cả em đều có thể tự do ra vào " anh vừa nói vừa mang đồ vào phòng cho cô

* " sao lại

muốn tôi về đây ở vời anh "

* "Không phải nói rồi sao vì em cằm đồ của tôi "

* " vời anh đừa bé chỉ là món đồ thôi sao " trong lòng cô bắt đầu rối bời

* "Đúng vậy" anh thản nhiên đáp

nhưng nếu thực sự coi đứa bé chỉ là món đồ thì anh đâu nhất định phải mang cô về đây chăm sóc nhưng không hiểu sao anh lại thừa nhận điều cô nói

có lẽ anh cũng không hiểu chính mình chỉ cảm thấy nếu không mang cô về nhất định sẽ hối hận

* "

tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi " cô hít lấy một hơi lạnh sống lừng rồi nói

Anh định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt cô không tốt lên thôi bước ra ngoài cô lập tức đóng cửa lại, ngồi lên giường sờ bụng mình không biết vì sao nước mắt trào ra

đừa bé này là thứ vô cùng đáng giá vời cô nhưng đối vời anh nó chỉ là đồ vật thôi sao, mặc dù biết điều đó nhưng sau khi từ miệng anh phát ra lại cảm thấy vô cùng đau đớn, biết bản thân và anh không hề có tính cảm, đứa bé chỉ là ngoài ý muốn anh có thể không cần đến tìm cô hoặc bắt cô phá thai sao lại mang cô về đây làm. Rốt cuộc cô vẫn không thể nghĩ thông được ngả lưng xuống giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Ngoài phòng khách anh ngồi trên ghế sofa nhìn cửa phòng cô liền thở dài hình như đã nói sai điều gì đó lên giải thích vời cô sau vậy