Chương 39: Không cần mẹ con em nữa sao (p2)

Sau khi ngủ một ngày một đêm Cố Dương Phong cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy trong căn phòng nghỉ tại phòng làm việc của mình, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là khuôn mặt gầy gò của cô đang nằm cạnh anh.Nếu như đây là một giấc mơ thì Cố Dương Phong mong bản thân

mãi mãi không muốn tỉnh lại, anh đưa tay sờ khuôn mặt đó thực sự quá chân thực đến đau lòng

chỉ đến khi người con gái đó mở mắt nhìn anh thì Cố Dương Phong mời

biết đây không phải



mà đẩy cô xa ra mình vội vàng đừng dậy rời đi. Cánh tay anh vừa chạm vào nắm đấm của cánh của cửa thì n

- " Anh không cần mẹ con em nữa sao " giọng của cô run

, nước mắt trào ra đã không gặp anh 17 ngày 5 tiếng 30 phút và 40 giây vậy mà chỉ nhận được một cái đẩy xa cách của anh

Sống lưng Cố Dương Phong truyền đến một hơi lanh buốt, anh quay lại nhìn khuôn mặt đầy nước mắt cô, khuôn mặt giống như lúc cô rời xa anh cách đây 5 năm, 5 năm trước anh đã lỡ làng một bước không lẽ 5 năm sau cũng lại phạm cùng một sai lầm như thế.

- " Thiên Bình, tôi

đã không đến tìm em để em có........." ( rời xa tôi) Cố Dương Phong chưa kịp nói hết câu đã bị cơ thể nhỏ từ trên giường lao thẳng vào lòng mình

- "Đừng rơi xa em nữa có được không "



Giọng cô hơi run lên sợ bản thân sẽ bị anh

từ chối

Đáp trả câu hỏi của cô, Cố Dương Phong vòng tay ôm lấy vòng eo cô cúi xuống hôn lấy đôi môi của cô, kéo cô trở lại giường

dùng cơ thể mình đè lên người cô đặt nụ hôn lên cổ và ngực trắng nõn nà của cô, bàn tay lờn của anh luồn vào chiếc trong váy công sở vuốt ve đùi cô

- " Dương Phong,đừng.."

- " Thiên Bình...... có thể cùng tôi một lần không, tôi sợ bản thân mình đang mơ "

- "

có thể nhẹ một chút được không "

- " ukm " trên miệng liên cong lên cười nhẹ dịu dàng hôn cô

Cố Dương Phong

nhẹ nhàng cởi bỏ tất cả mọi thứ trên người Thiên Bình để nộ cơ thể đấy đà

cùng bụng bầu mời nhô, anh cúi xuống hôn lên bụng bầu

của cô

- " Dương Phong" giọng cô nhẹ nhàng gọi tên anh

- "

Thiên Bình, tôi yêu em có thể ở bên cạnh tôi mãi mãi được không " anh thì thầm vào tai cô

Thiên Bình vòng tay ôm lấy cổ anh cảm nhận vật thể của anh đi vào cơ thể mình nước mắt

trào ra, 8 năm cô đã đợi suốt 8 năm trời

chỉ để nghe câu nó này từ

miệng người đàn ông trước mặt mình nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy thời gian đó rất đáng không phải người ta thường nói nhưng thứ càng khó có được thì càng quý trọng sao.

- " tôi làm em đau sao " Cố Dương Phong lo lắng nhìn cô

- " ư." Cô lắc đầu đưa đôi mắt còn động lại giọt nước mắt nhìn anh "

không có,Dương Phong em rất hạnh phúc "

- " ngoan đừng khóc em làm tôi sợ đó " anh cúi xuống hút lấy gọt nước mắt của cô

- " ukm.......ư...... Dương Phong

.........ư........ từ từ............một chút........ư...........ư.......... Dương Phong "

khuôn mặt cô đỏ ửng nhìn anh "

em yêu anh " cô vươn người lên chủ động hôn lấy đôi môi anh

Cả cơ thể anh bị câu nói cứng cơ để cô

khuất động trong miệng mình mà không chủ động phóng ra trong cô, anh

vòng tay ôm lấy cơ thế cô đổi tư thế

nằm lên giường để cô nằm trên ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô

- "

khó chịu không "

- "........"

Cô dùng đầu lắc nhẹ rồi cọ cọ vào ngực anh mà

chìm vào giấc ngủ.

Thiên Bình vừa mở mắt liền nhìn khuôn mặt ai

đó đang say đắm nhìn mình

- " Dương Phong "Thiên Bình vòng tay ôm lấy eo của anh áp mặt mình vào ngực anh dịu dàng gọi

- " ukm " Dương Phong cũng nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô

- "

em muốn gặp con "

- " bây giờ chưa được "

- "........." Thiên Bình trong lòng nặng trĩu khuôn mặt có chút buồn khổ mọt vào mắt người bên cạnh

- " Thiên Bình, không phải tôi không cho em gặp con chỉ là nửa tháng trước tôi mang chúng giử cho Tiểu Hắc, mà hắn ta buồn chán lên ôm bọn trẻ chạy lên du thuyền

đi chơi nửa tháng nữa mới về "

- " ukm, Dương Phong chúng ta ở bên như thế này sẽ không sao chứ"

- " em không muốn "

- "Đương nhiên là em muốn ở cạnh anh vơi con nhưng........."

- "Chỉ cần em muốn còn chuyện khác cứ để tôi lo được không "

- "Ukm "