Chương 10: Bí Mật Sự Thật - Mưa Máu Phần 1

Mưa Máu

Bà Hoa cực kỳ choáng váng, sau khi nghe xong những lời của ả ma nữ mà bà cho đó chỉ là những lời ngụy biện kèm theo đó là sự giả dối, che lấp đi bản chất xấu xa của ma nữ. Ả ma nữ cười lên như điên dại, bà ta nói trong giọng điệu của một người cố gắng giải thích sự việc:

Ả Ma Nữ - Ta biết chắc rằng ngươi sẽ không bao giờ tin, nhưng ngươi phải làm quen dần với nó đi, đó là sự thật.

Bà Hoa tức giận, trực tiếp tát một cái đau điếng vào mặt ma nữ, bà ta nói bằng một hơi giọng dữ dằn, tức giận:

Bà Hoa – Khốn kiếp, bà có muốn thêm một Nghịch Thiên Đao Quỷ nữa không hả, NÓI LÁO, ta có thể cho bà một sự tra tấn khủng khϊếp đấy, lúc đó thì thử hỏi có vênh mặt và nói láo nữa không, anh Mạnh nhà tôi không bao giờ làm chuyện thất đức như vậy.

Nói xong, ả ma nữ cứ cười phá lên, bà ta như đang hưởng thụ những giây phút cuối cùng:

Ả Ma Nữ - Tin hay không là do bà, nhưng nói trước là sự thật chỉ có một mà thôi.

Vừa mới tách linh hồn khỏi cõi trần gian này, mặt đất rung lắc dữ dội, xiên chéo thêm đó là mấy cành cây đổ ngả nghiêng xuống những mái ngói đỏ thẫm. Mấy bức tường chung quanh nứt ra, rơi rớt xuống làm tổn hại vật chất của Làng Ngược Sáng. Những ngọn gió thổi từng cơn mạnh mẽ, y như là cơn sóng thần trong suốt đang cố gắng cuốn trôi đi những con người mạnh mẽ, bám trụ đến cuối cùng. Ánh sáng cứ len lỏi, chập chờn qua tán cây nhưng bị đẩy ngã bởi những cơn gió. Mắt bà Hoa cứ trợn lên, bà ngã ngửa ra đất, nằm sõng soài mà khóc. Bỗng xa xa, có bóng hình thấp thoáng in hằn lên trên mái nhà của chị Đào. Bà xông tới ngay lập tức, sức kéo và lực đẩy của bà làm cho cả một vùng vương vãi khắp nơi là những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi.

Bà đuổi theo hắn ta, hắn ta là ai, một suy nghĩ lóe lên trong đầu bà. Giờ là tối, khó nhìn đường, may mắn là có mấy cột đèn đường xung quanh như vật yểm trợ giúp bà bắt lấy hắn ta. Hắn ta chạy rất nhanh, có mấy cái bóng bay lơ lửng xung quanh như lớp khiên chắn vững chắc giúp hắn có thể thoát khỏi bàn tay của bà Hoa. Nhưng chỉ trong một chốc, bà Hoa lấy đà, phi thẳng một mạch tới chỗ của hắn, đánh một luồng sức mạnh ánh sáng gây ra ảo ảnh xung quanh. Bức tranh của thiên thần đấu với ác quỷ( nói đến ở chương 8: ) hiện rõ lên trên phân cảnh này, bà Hoa sức mạnh cao cường, đẩy lùi hắn ta lập tức. Bà bắt hắn ta đi, và thế là sự thật sắp được phơi bày trong những điều hắn nói ở sắp tới.

Bà Hoa – Mày là ai?

Bà Hoa lột chiếc mặt nạ màu đen đã cũ kĩ, rách rưới của hắn ta ra, bà lùi lại vài bước:

Bà Hoa – ÔNG MẠNH.

Ông Mạnh vẫn là khuôn mặt hiền từ đó, nụ cười phúc hậu để lộ ra hàm răng trắng bệch, khuôn mặt ông xanh xao, nhợt nhạt. Bà nhìn lúc đầu bằng ánh mắt đẫm lệ, nhưng chỉ vài giây sau đó, biểu cảm của bà lật mặt như lật bánh tráng Việt Nam, bà cúi gằm mặt sát với mặt ông Mạnh, một thứ giọng trầm ấm nhưng đầy sự nguy hiểm khiến ai cũng phải e dè, run sợ, bà nói:

Bà Hoa – Những lời ả ta nói có đúng không?

Ông Mạnh – Đúng.

Sau tiếng nói đó, bà Hoa ngã quỵ xuống đất, khóc hết nước mắt, trong tiếng gào khóc thảm thương xen lẫn vào đó là sự hận thù tràn trề cơ thể. Bà nói :

Bà Hoa – Nói tất cả những gì đã làm.

Ông Mạnh – Được.

Thảm Án 1 – Gϊếŧ người, cướp của.

Năm ấy là năm 2001, ông Mạnh đã gϊếŧ một gia đình giàu có. Sự việc là lúc ấy ông Mạnh là một người ăn xin sống qua ngày bằng cách xin tiền lẻ tẻ. Thế rồi, có một gia đình phú ông giàu có nhận làm con nuôi, nhồ tài lẻ xuất chúng, thông minh nên nhanh chóng Mạnh đã thành cây vàng kiếm tiền cho phú ông. Thời ấy, có chiến tranh khốc liệt xảy ra giữa họ Kiên Binh và họ Đạt Phúc chính là họ của phú ông. Thế là trận chiến xảy ra nhưng được chỉ huy bởi Mạnh, vì dù sao phú ông rất tin tưởng vào Mạnh, thế là một trận đánh ác liệt diễn ra. Đương nhiên, kết quả thắng thuộc về nhà Đạt Phúc nhờ tài năng bẩm sinh thông minh từ lúc mới sinh. Nhưng Mạnh lại có ý định chiếm đoạt tài sản của nhà Đạt Phúc. Vào một đêm nọ, ánh trăng chiếu hắt qua khung cửa sổ làm rạng sáng căn phòng của Mạnh từng cơn gió lạnh buốt thổi qua sóng lưng làm Mạnh run người cầm cập, từng tảng băng như đang đóng chặt vào chiếc lưng đang gù xuống, và cái đầu lạnh toát để làm ra kế hoạch điên rồ ấy. Mạnh chắc hẳn phải suy nghĩ nhiều lắm, hắn lên kế hoạch gϊếŧ người cướp của một cách dã man. Vài ngày sau, sự mất tích của Mạnh khiến chuyện làm ăn của ông phú suy giảm đáng kể. Không còn là 1 – 2 tỷ nữa mà giờ đây, đến 1 – 2 triệu còn khó kiếm. Trong đêm tối mập mờ, một bóng dáng mờ ảo hiện lên chìm nghỉm giữa bóng trăng sáng rực. Một con dao sắc nhọn đang chĩa mũi về phía phú ông, một nhát, hai nhát, tiếng gào thét trong sự đau đớn của phú ông lại tạo nên nụ cười nhếch mép của Mạnh.

Sau tầm 20 phút, sàn nhà đã ướt đẫm máu tươi, tất cả người hầu và phú ông đã ra đi không bao giờ trở lại, những cái xác đẫm máu, chắc giờ đã thành những bộ xương khô queo. Nhưng đó mới chỉ là một trong những sự khởi đầu của việc ông Mạnh là sát nhân hàng loạt.

Thảm Án 2 – Thiên thần và ác quỷ:



Sau khi làm xong vụ án gϊếŧ khoảng 120 người đó trong một đêm, tên của ông Mạnh lại bị hiểu lầm là con trai ruột của phú ông là sát nhân. Lúc Mạnh gϊếŧ hết tất cả mọi người, chỉ còn lại người cuối cùng, đó chính là đứa con trai của phú ông. Mạnh đã thành công trong việc đổ tội hết lên đầu con trai phú ông.

Khoảng 3 năm sau, trong lúc Mạnh đang sung sướиɠ, tận hưởng khối tài sản lếch xù của phú ông thì có một sự việc xảy đến. Một ngôi làng nằm ở phía Bắc bị cháy, chính xác là làng Đen. Ông nghĩ rằng có thể chiếm đoạt khối tài sản to đùng của ngôi làng đó, vì dù sao trong Làng luôn có một khoảng tiết kiệm to lớn mà ai cũng muốn có. Thế là ông ta cứu được Làng, mọi người trong Làng rất biết ơn ông, đó cũng là lý do vì sao mà bà Hoa khó có thể nghi ngờ ông Mạnh, và phản biện mạnh mẽ. Nhưng vải thưa sao che được mắt thánh, cũng rồi có ngày sự thật được phơi bày thôi. Ông ta quyết định dùng đến ngải là cách tốt nhất. Ông ta đã gϊếŧ chết hơn 13 cô gái khác nhau, nghiệp của ai lớn nhất thì khó siêu sinh nhất, ông muốn vậy. Mà thật ra ngày nào ông cũng phải gϊếŧ đến 3 – 4 người, tổng cộng đến hiện tại, ông đã gϊếŧ hơn 300 người không thương tiếc. Vậy là ông ta lại nghĩ tới một ý định điên rồ, hồi đó nổi lên một họ nhà rất giàu, tên là Kiều Thư. Ông ta quyết định gϊếŧ chết cô tiểu thư cao quý trong nhà bằng cách dã man nhất. Nhưng lại có thêm một điều không may nữa là cô tiểu thư này cũng biết danh tiếng tốt bụng của ông Mạnh, thế là cô điều người đi tra khảo thêm, cuối cùng biết được sự thật rằng ông Mạnh đã gϊếŧ họ Đạt Phúc để cướp đi số tài sản khổng lồ. Nhưng ông Mạnh cũng biết được điều đó nên đã quyết định gϊếŧ con ả này một phen. Ông ta đã chặt tay, chặt chân rồi vứt thân xác xuống Ngục Chết. Một đám ma trang trọng cùng tiếng kèn chết chóc vang lên rồi phát tới Làng Đen, không khí âm u bao trùm lấy ngôi làng, xung quanh những tán cây đã chuyển thành màu đen y như là tâm can con người đã thối rữa như thế nào. Tiếng rít đau khổ như tiếng của cạm bẫy, tiếng của những điều xấu xa trong mỗi cá thể, con người.

Thảm Án 3 – Gϊếŧ 39 người trong làng

Ông Mạnh sau khi gϊếŧ cô tiểu thư thì đã giả bộ gửi xác về gia đình của nhà họ Kiều Thư, tiếp tục gϊếŧ người không gớm tay dừng cho đến người thứ 261. Ông quyết định gϊếŧ người trong làng, hồi ấy ông thường để ý tới một cô gái tên là Hoa, bà Hoa lúc ấy xinh xắn, trẻ đẹp và vô cùng phúc hậu, hai người nên duyên vợ chồng cũng là sự khởi đầu của một thảm án xảy ra. Ông ta rất đố kị với những người là người thân của Hoa, ông muốn chiếm đoạt toàn bộ tài sản và sợ rằng những người đó sẽ cướp đi số tiền khổng lồ của cô Hoa. Thảm án xảy ra với sự nhanh chóng, lòng tham mưu thậm chị có cả hối lộ và tham nhũng. Rất nhiều cá thể trong Làng biết rằng ông ta có một mưu đồ xấu xa, nhưng chỉ vì đồng tiền, họ đã làm những thứ không tưởng.

Đầu tiên là thảm án của mẹ bà Hoa, sau đó là các vụ việc khác như thảm án cậu Bình, dì Thu chết oan ức. Nhưng vụ án của con ma thứ 36 mới là ghê nhất, 36 con ma này tương đương với 36 thảm án chết chóc và âm u, kì dị. Con ma thứ 36 này chính là thứ để hiến tế cho quỷ, sức mạnh của con quỷ mà ông Mạnh hiến tế rất kinh khủng, chỉ cần dâng đủ lên 1 người đàn ông cường tráng bị cắt thành nhiều mảnh, bị uống máu, ăn não và da phải nhoe nhoét, tiếp theo là ruột của một con gà, tim của một con mèo, đặc biệt là hai con mắt của một người mẹ và đó phải là người mẹ của người bạn yêu. Và thế là ông ta triệu hồi quỷ thành công, Hợp Quỷ, một sức mạnh mà hơn 300 con quỷ hợp lại, một ma lực rất kinh khủng và nó gần như đủ để có thể biến thành Nghịch Thiên Đao Quỷ.

Sau những lời nói đó, bà Hoa như sụp đổ hoàn toàn, bà gục ngã trước số phận, ánh mặt hận thù len lỏi xung quanh tạo ra những góc khuất nhỏ rỉ ra một chất nhầy màu đỏ rất đặc. Sương mù xung quanh cũng dần tan đi, để lại sau đó là ánh trăng mờ ảo chiếu xuống nơi trần thế tàn khốc này, mọi thứ vỡ nát hoàn toàn do tác động của Nghịch Thiên Đao Quỷ, tất cả như trở về con số 0, dù cho có làm thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn là như vậy ( điều này đã được nói ở chương 3: do sự tính toán của ông thầy bói). Những giọt lệ long lanh như sương rơi xuống nền đất thối rữa này, máu thì cứ tiếp tục vương vãi xung quanh, trong màn đêm tĩnh mịch, sự im lặng và nỗi uất hận bao trùm lấy cả một ngôi làng rộng lớn, ông Mạnh nói:

Ông Mạnh – Ta sai rồi.

Bà Hoa liền biến thành thiên sứ thuần khiết, một nhát đao, cái đầu của ông Mạnh rơi ra ngay lập tức, xung quanh là tay chân, mắt, đầu, máu, xác chết cứ rơi liên tục xuống, tất cả dân làng đã chết chỉ còn đúng chị Đào. Vậy là mọi chuyện đã thực sự kết thúc rồi sao, bà Hoa đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình để hồi sinh toàn bộ trái đất, có mỗi điều bà không hồi sinh ông Mạnh trở lại, ả ma nữ kia thì bà vẫn hồi sinh, coi như là xóa toàn bộ kí ức đau thương ở kiếp trước để sống tốt hơn với đúng thân phận thiên kim ở kiếp này.

3 năm sau:

Vừa mới thức dậy, dì Thu đã thấy ánh mặt trời chói lòa tỏa sáng rực cả một góc trời, những bông hoa phượng với màu đỏ rực cứ lóe lên tạo ra ảo ảnh lung linh cho thành phố. Những ánh đèn mập mờ thắp lên từ những ngôi nhà cổ kính xen lẫn vào đó là mùi hoa hồng tỏa ngát hương thơm. Lúc này, thành phố thật tươi đẹp biết bao, sau vụ việc đó thì cả làng đã chuyển lên thành phố, chỉ có dì Thu, cậu Bình, bà Hoa còn nhớ nó như in, nó giống như một giấc mộng thật khủng khϊếp.

Dì Thu vừa đi làm về, trên tay cầm giỏ trái cây với màu sắc phong phú, trông rất đẹp mắt.

Dì Thu – Cả nhà ơi em về rồi.

Mẹ bà Hoa liền chạy ra:

Mẹ bà Hoa – Con bé này, ngày nào cũng về muộn làm cho mẹ sốt ruột hoài à.

Dì Thu – Con xin lỗi nha.

Mẹ bà Hoa – Này, mà con gọi con Hoa xuống nhà ăn cơm nha.

Dì Thu – Vâng thưa mẹ.

Dì Thu bắt đầu đi lên cầu thang, rồi đi tới phòng của bà Hoa và gọi:

Dì Thu – Hoa ơi, xuống nhà ăn cơm đi.

Nói xong câu đó nhưng đợi mãi mà cũng không có hồi âm trở về, bà xông cửa vào thì thấy Hoa đang ngồi trước gương mà hát:

Dì Thu – Hoa, xuống nhà đi hát với hò cái gì, em hát thế làm chị nhớ tới cái bài thơ gì mà em nói là bóng trăng êm ả gì đấy, kinh dị lắm, thôi xuống nhà đi.

Bà Hoa – Chị có biết ý nghĩa của bài thơ đấy là gì không?



Dì Thu – Chị có biết đâu?

Bà Hoa – Anh Mạnh từng gϊếŧ người ở tất cả các địa điểm trong bài thơ đấy.

Dì Thu – Liên quan gì, xuống nhà ăn cơm đi.

Mặt bà Hoa bỗng tối sầm lại, bà bắt đầu nói:

Bà Hoa - Bóng Trăng Êm Ả

Mưa Tanh Gió Mù

Kẻ Nào Ác Độc

Gây ra đại họa

Thích Chơi Bùa Ngải

Mặt Xanh Tai Tái

Dưới Gốc Cây Xanh

Đồng Cỏ Mát Rượi

Dòng Sông Êm Ái

Chính là Quỷ Nhân.

Dì Thu – Mày là ai?

Bà Hoa giở lớp mặt nạ ra và:

Dì Thu – Mày...mày.....ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.

Bên ngoài trời, một cơn mưa màu đỏ hiện ra với những cái xác khô queo lại.

(Giải nghĩa một chút cho các bạn tại sao lại là Quỷ Nhân. Quỷ Nhân là gì? Quỷ Nhân nghĩa là một con người mang tâm hồn của con quỷ, khoảng 30 năm có một lần, một thiên thần và một ác quỷ đấu với nhau.)

Hết Mưa Máu Phần 1.

Hãy đón chờ và xem coi Phần 2 sẽ hấp dẫn và bẻ lái như thế nào nhé. Mọi thứ sẽ càng kịch tính hơn, nhiều bí mật kinh khủng hơn được bóc tách

Thế Loại Truyện : Hài Hước Một Chút, Kinh Dị, Ma Mị, Viễn Tưởng.