Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mùa Mận Xanh Rụng

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

Ánh đèn đường màu da cam ở không xa phía trước, dịu dàng trải xuống mặt đất.

Cố Tử Thanh đưa cô về đế cửa nhà, xuống xe đốt một điếu thuốc lá. Thân hình anh thon dài cao thẳng, anh trầm ổn hơn, sự sắc sảo giử hai hàng lông mày không hề giảm đi chút nào, chỉ nhìn qua một chút, sẽ không có cách nào dời tầm mắt khỏi anh.

"Cảm ơn."

Mai Lạc cúi đầu. Năm năm trước, cô đã xuất hiện trong tầm mắt anh, từ từ tiến về phía anh. Mà bây giờ, cô trở nên nhát gan, không còn là Lạc Lạc từng theo đuổi anh nữa rồi.

"Hai chữ này không có giá trị ở chỗ của tôi." Khuôn mặt anh tuấn của anh vẫn không chút biến hoá.

"Xin lỗi." Mai Lạc đối mặt với anh, không biết nên nói gì.

"Mai Lạc, sao hả? Bây giờ em đang giả vờ đáng thương? Hay là giả vờ yếu ớt." Trong ánh mắt Cố Tử Thanh lộ ra vẻ không vui.

"Em không có." Cô vô lực nói ra ba chữ này.

"Em không có, không phải em rất thích đuổi theo tôi sao? Vậy sao lúc trước không đuổi theo tôi đến nước Mỹ, sao lại sang nước Anh một mình, giống như hoàn toàn biến mất, ai cũng không thể liên lạc với em." Cố Tử Thanh giận dự dập tàn thuốc, nhìn bộ dáng yếu đuối của cô, có chút không khống chế được mà hét lên.

"Bởi vì em mệt mỏi." Giọng nói của Mai Lạc có chút run rẩy, Cố Tử Thanh như vậy khiến cô có chút sợ hãi.

"Được, Mai Lạc, em thật độc ác." Cố Tử Thanh cười, năm năm nay chỉ vì cô nói cô mệt mỏi, đã hành hạ anh như phát điên, trở về từ Mỹ phát hiện cô ra nước ngoài một mình, một năm nay anh tìm từng góc nhỏ của nước Anh, chỉ để thấy được hình bóng của cô, cuối cùng quyết định về nước cũng vì hi vọng cô sẽ trở về.

Mai Lạc nghe những lời này, trong lòng khẽ đau đớn, nhẹ đến không dễ dàng phát hiện, lại tồn tại rất chân thật.

"Vậy bây giờ em đã nghỉ đủ rồi, có thể quay lại rồi." Lúc này Cố Tử Thanh buông bỏ sự kiêu ngạo trước giờ, nói có chút không được tự nhiên.

"Không thể." Mai Lạc ngẩn người, nhưng lại trả lời vô lực như vậy.

Anh ưu tú thư thế, em không xứng. Bây giờ em mới phát hiện, ngay cả anh cũng không thể cho em dũng khí, em nên làm gì bây giờ?

"Vậy tại sao lúc trước em lại trêu chọc tôi, trêu chọc được một nửa thì ném tôi đi, chơi như vậy rất vui phải không, Mai Lạc?"

Sắc mặt Cố Tử Thanh trầm xuống, quanh người toả ra hơi thở lạnh lẽ gần như có thể ngưng kết không khí xung quanh thành băng.

Trong lòng có đáp án, lại không sao nói nên lời, "Xin lỗi", Mai Lạc chỉ có thể xin lỗi một lần nữa. Mà Cố Tử Thanh nghe lời giải thích của cô, tuyệt vọng trừng mắt nhìn cô, giống như sẽ vươn tay bóp chết cô bất cứ lúc nào.

Thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng cực độ của anh, "Cô không phải Lạc Lạc, cô trả Lạc Lạc của tôi cho tôi."

Nói xong Cố Tử Thanh lái xe rời khỏi như điên, mãi đến sau khi tiếng xe máy hoàn toàn biến mát khỏi tiểu khu, Mai Lạc mới ngã quỵ xuống mặt đất, nước mắt đầy mặt., lúc này lòng cô đau đến không có cách nào hít thở.

Cố Tử Thanh, phải có một không hai như thế nào, mới có thể xứng với tình sâu như biển của anh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Năm năm trước, Cố Tử Thanh đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị du học Mỹ cùng Mai Lạc.

Hôm đó bọn họ hẹn nhau dưới gốc cây ngô đồng, ánh mặt trời xuyên qua lá ngô đồng, hạ xuống mặt đất, gió nhẹ thổi vi vu, dường như dưới tàng cây anh càng thêm anh tuấn mê người.

Nhưng khiến Cố Tử Thanh không ngờ là Mai Lạc lại đưa một chàng trai đeo kính, lịch sự, mặt mày thanh tú xuất hiện trước mặt anh, cô và chàng trai kia đan chặt mười ngón tay vào nhau, cười tươi như hoa.

"Cố Tử Thanh, chúng ta chia tay đi, em và Dương Tân đã quyết định đính hôn rồi." Mai Lạc cười tuyên bố với anh, lòng lại đau đớn như sắp chết.

Cố Tử Thanh nghe xong, hai tay nắm chặt, lạnh mặt nhìn chằm chằm cô, không mang theo chút nhiệt độ nào. "Mai Lạc, em đùa gì thế?"

"Không phải đùa, Dương Tân thật sự là chồng sắp cưới của em." Mai Lạc tỏ vẻ kiên định, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc.

"Cô cút cho tôi, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cô." Lúc này Cố Tử Thanh như chú báo nhỏ bị thương, chỉ có thể gầ lên bảo vệ sự cao ngạo của bản thân, để che giấu nỗi đau của bản thân.

Mai Lạc vẫn cười anh xong lời anh nói, nói xong cô và Dương Tân cùng rời khỏi, khi xoay người, trái tim đã vỡ vụn trên mặt đất.

Nhưng đã đến lúc rời khỏi, dù không tan nát, cũng phải rời khỏi.

Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là nỉ non trong lòng: "Tử Thanh, rời khỏi sự ràng buộc của em, anh sẽ hạnh phúc hơn."

Sự thật chứng minh, Cố Tử Thanh nhanh chóng rời khỏi thành phố S, đi Mỹ cùng Sở Trung Thiên và Trịnh Vũ Yên. Thật ra khi đó anh vẫn ảo tưởng rằng, Lạc Lạc chỉ đừa với anh một chút. Lạc Lác ngốc nghếch luôn thích bám theo anh sao có thể thích người khác cơ chứ? Cô nhất định sẽ đuổi sang Mỹ, mặt dày bám theo anh, muốn làm lành với anh.

Nhưng anh kiêu ngạo đợi một năm, cô không đến, hai năm, cô vẫn không đến, ba năm, cô vẫn không đến.

Năm năm ấy anh tự mình lĩnh hội, chờ đợi là chuyện khiến người ta tuyệt vọng đến nhường nào.

Cuối cùng anh vẫn buông bỏ sự kiêu ngạo vốn có của mình để trở về tìm cô, nhưng lại biết được cô không đính hôn với Dương Tân, mà đi sang Anh một mình, không ai biết rốt cuộc cô ở đâu, cô mất liên lạc với mọi người. Cô gái luôn ngốc nghếch bám theo anh cứ thế bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới của anh.

Anh đã đến tất cả mọi nơi ở nước Anh, tìm khắp các phố lớn ngõ nhỏ, đi khắp các ngóc ngách, vẫn không thể tìm thấy bóng dáng nhỏ xinh ấy. Cui cùng năm thứ tư sau khi chia tay, anh quyết định trở lại thành phố S, cô gái vô tình kia, cuối cùng cũng sẽ có ngày phải quay về. Lúc ấy nhất định sẽ gặp được anh. Anh nghĩ vậy.

Mà cô rốt cuộc đã quay về, nhưng lại luôn bối rối tránh né khỏi thế giới của anh. Mai Lạc ngốc nghếch này, rõ ràng đã vứt bỏ anh, lại vẫn xuất hiện trong thế giới của anh điềm đạm đáng yêu như thế. Khi anh mở miệng bảo cô quay về bên anh, anh biết mình đã điên rồi, mới có thể dễ dàng buông bỏ kiêu ngạo của mình để cô chà đạp.

Anh từng có được em, thật sự khiến lòng anh chua xót.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Về đến nhà khó mắt Mai Lạc vẫn còn ngân ngấn lệ, lấy một chai rượu vang từ trong tủ lạnh, uống từng ngụm từng ngụm, nếu không dùng rượu làm mình mất cảm giác, cô thực sự sẽ phát điên.

Cô đau, toàn thân trên dưới đều đau, như búp bê rơm đã vỡ nát nhưng vẫn còn trái tim.

Lấy gì giải sầu, chỉ có rượu? Lúc trước mỗi lần đọc câu thơ này luôn cảm thấy khó hiểu? Trong năm năm nay, Mai Lạc đã hiểu rõ ý tứ trong những lời này.

Nhưng nửa đêm ngã xuống giường, Mai Lạc cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi nhanh chóng toát đầy trán, cô ôm chặt bụng mình, đau đớn.

Cảm giác như sắp chết. Trong cơn mơ màng cô như thấy được ba mẹ của cô. Họ mỉm cười nhìn cô, vẫy tay với cô. "Ba, mẹ, cuối cùng ba mẹ cũng đến đón Lạc Lạc rồi." Cô thậm chí còn nghĩ, đi thì đi, như vậy tất cả phiền não và sầu khổ đều sẽ tan thành mây khói.

Dù cô rời khỏi, thế giới này cũng sẽ không đau buồn vì cô, bởi vì cô vẫn luôn cô độc.

Nhưng nụ cười của Cố Tử Thanh bỗng xuất hiện trong đầu cô. Cô nhớ anh nói "Vậy bây giờ em đã nghỉ đủ rồi, có thể quay lại rồi.", không, ba mẹ, bây giờ con muốn nói một câu tạm biệt với anh ấy, ý thức của Mai Lạc thanh tỉnh hơn một chút, cô chật vật lấy điện thoại bên cạnh, vô cớ bấm dãy số lần trước Cố Tử Thanh đã nhập vào máy cô.

"Tử Thanh, Tử Thanh..." Lúc này cô chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như một con thú nhỏ.

"Em đang ở đâu?" Cố Tử Thanh vừa nghe thấy giọng cô, nóng lòng muốn chạy ngay đến bên cạnh cô.

"Nhà." Mai Lạc nói xong câu này, cả người hôn mê bất tỉnh.

Giữa lúc mơ màng, nghe thấy tiếng đập cửa, cô lại không có chút sức lực nào, đầu óc hỗn loạn, Mai Lạc cảm thấy mình không hề muốn tỉnh lại chút nào.

Thật ra cô rất ngốc, có nhiều chuyện chúng ta nhớ không rõ lắm, cũng không muốn nhớ lại. Giữa lúc mơ màng cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, khiến cô cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất thoải mái. Giống như bay luợn giữa đám mây, mềm mại, hạnh phúc, an toàn.

Anh ở sâu trong đầu em, trong mơ của em, trong trái tim em, trong tiếng hát của em.
« Chương TrướcChương Tiếp »