Chương 6

"Châu Hiền. Tôi là Tôn Thừa Hoan."

Bùi Châu Hiền thời điểm nghe thấy giọng nói này, toàn thân ngăn không được khẽ run lên.

Nàng dè dặt lùi về sau vài bước, ấp úng hỏi: "Có... chuyện gì không...?"

"Tôi muốn nói lời cảm ơn, và thật lòng xin lỗi chị." Tôn Thừa Hoan thở dài. "Hôm đó là do tôi quá say. Bởi vậy bây giờ chị yêu cầu đi, bất cứ việc gì nằm trong khả năng của tôi. Tôi nhất định sẽ dốc sức giúp chị."

Bùi Châu Hiền lắc đầu: "Chị không có yêu cầu gì cả. Chuyện giữa chúng ta, chị... chị đã quên rồi."

"Bởi vì Thừa Hoan, chị biết em là người cũ của Tư Hiền."

Tôn Thừa Hoan kinh ngạc.

Cô và Bùi Tư Hiền ngoại trừ mặn nồng ở Toronto, thì về vấn đề tình cảm này, cả hai đều giữ vô cùng kín kẽ.

Dường như nhận thấy sự nghi hoặc của Tôn Thừa Hoan. Bùi Châu Hiền liền mở miệng bổ sung: "Là trước đây Tư Hiền kể về em cho chị nghe. Em ấy khen em rất nhiều."

Đối diện với khuôn mặt thiện lương của nàng. Tôn Thừa Hoan vô thức cảm thấy hổ thẹn.

"Châu Hiền, thực xin lỗi... Tôi chẳng biết phải báo đáp chị như thế nào. Tôi nợ chị, nợ toàn bộ sự thanh bạch của chị."

Bùi Châu Hiền cắn môi: "Chị biết em vẫn còn hận Tư Hiền và Bùi gia. Cho nên chị... không thể trách em."

Nàng đang nhận toàn bộ lỗi lầm về mình ư?

Tôn Thừa Hoan trái tim run lên.

Cô chậm rãi tiến lại gần, mà Bùi Châu Hiền đương nhiên vô cùng hoảng sợ. Nàng lập tức tìm cách tránh khỏi cô.

Cuối cùng, bởi vì không nhìn thấy, cho nên nàng vấp vào thành đàn, ngã ngửa ra sau.

Tôn Thừa Hoan vội đỡ lấy nàng.

"Không..."

Bùi Châu Hiền ra sức giãy giụa: "Xin em... đừng như vậy."

Thanh âm của nàng, toàn bộ đều là sự khẩn cầu sợ hãi.

Nàng sợ cô.

"Tôi..." Giúp Bùi Châu Hiền đứng vững. Tôn Thừa Hoan giống như đứa trẻ mắc lỗi. Cúi đầu nhận tội. "Châu Hiền, tôi không có ác ý. Tôi chỉ muốn thật lòng xin lỗi chị. Tôi không nên nhầm lẫn giữa chị và Tư Hiền, tôi không nên..."

Tôi không nên giận quá mất khôn, không nên vì tư thù cá nhân mà làm vậy với chị.

Bùi Châu Hiền nước mắt chảy xuống: "Chị đã nói sẽ không để tâm rồi mà. Xin em... đừng ép chị."

"Ép chị? Tôi không có." Dường như nhận thấy sự mâu thuẫn trong lời nói của nàng, Tôn Thừa Hoan giữ chặt đôi vai bé nhỏ. "Bùi Châu Hiền, nói cho tôi nghe. Có phải hay không chị còn bí mật nào không thể nói?"

Bùi Châu Hiền liều mạng lắc đầu: "Em bỏ tay ra, bỏ tay ra..."

Tôn Thừa Hoan làm theo lời nàng: "Tôi chỉ muốn bù đắp cho những lỗi lầm của mình. Bởi vậy Châu Hiền, chị cho tôi cơ hội được không?"

Hai người đứng đối diện nhau thật lâu. Mà Bùi Châu Hiền chỉ ôm mặt khóc.

Cuối cùng, Tôn Thừa Hoan thở dài thỏa hiệp.

"Đây là số điện thoại của tôi, nếu chị cần, hãy nhờ người nào đó đọc lên." Gỡ tay nàng xuống, đem danh thϊếp nhét vào lòng bàn tay. Tôn Thừa Hoan xoay người về phía cửa. "Tôi đi đây. Một lần nữa thực xin lỗi. Châu Hiền..."

***

Đội tình nguyện dọn dẹp và vui đùa cùng các em nhỏ đến hết chiều. Thời điểm tập trung đông đủ, Khương Sáp Kỳ hào hứng nói:

"Đây là Tôn Thừa Hoan, người bạn đến từ Canada của chúng ta. Ngày mai cậu ấy về nước rồi, chi bằng tối nay chúng ta tổ chức một bữa tiệc nhỏ để giao lưu, sẵn tiện làm quen với cậu ấy?"

"Được." Đám đông vô cùng ồn ào hưởng ứng.

"Này, cậu làm vậy được chứ?" Tôn Thừa Hoan nhỏ giọng hỏi.

"Yên tâm, mọi người đều rất hiếu khách nha." Khương Sáp Kỳ vỗ vỗ ngực. "Đi, mình đưa cậu về chuẩn bị, tối nay chúng ta xõa nhiệt tình."

"Này..." Tôn Thừa Hoan vẫn không từ bỏ.

"Sao nữa?"

"Bùi Châu Hiền..."

"Hey... excuse me?" Khương Sáp Kỳ huơ huơ tay trước mặt cô. "Không phải cậu đổ chị ấy rồi đấy chứ?"

"Đương nhiên là không." Tôn Thừa Hoan nhíu mày. "Mình chỉ muốn hỏi... chị ấy có tới không mà thôi?"

"Không." Khương Sáp Kỳ lắc đầu. "Châu Hiền không thường tham gia vào những buổi liên hoan tiệc tùng như thế này. Chị ấy rất ngoan."

Tôn Thừa Hoan mím môi, cũng đúng, nàng căn bản khác xa với Tư Hiền.

***

Tiệc liên hoan được tổ chức tại một câu lạc bộ đêm.

Tôn Thừa Hoan trước khi rời khỏi nhà, liền bị Tôn mẹ giáo huấn một trận.

"Tiểu Hoan, mặc dù mẹ không quản con. Nhưng con đi chơi đêm phải nhớ giữ gìn bản thân. Đừng quá phóng túng."

"Con biết mà mẹ." Tôn Thừa Hoan bật cười. "Con đã 25 tuổi rồi đấy."

Tôn phu nhân phẩy phẩy tay: "Đi đi, chú ý đừng uống quá nhiều rượu, nếu không sáng mai con chắc chắn sẽ trễ giờ bay."

"Dạ." Hôn lên má Tôn phu nhân một cái, Tôn Thừa Hoan nhanh chóng cùng Khương Sáp Kỳ rời khỏi Tôn gia.

Tiếng âm nhạc được vặn hết cỡ, tiếng nam nữ hò hét điên cuồng, ánh đèn ma nhấp nháy nhiều màu sắc. Tất thảy đều tạo nên không khí sôi động cho những bữa tiệc thâu đêm.

Tôn Thừa Hoan không phải chưa từng đi những địa phương như thế này. Thế nhưng cô lại cảm thấy bản thân phù hợp với quán cà phê cổ điển yên tĩnh hơn.

"Làm một ly chứ, em gái xinh đẹp?"

Gã đàn ông lại gần, nháy mắt một cái với Tôn Thừa Hoan.

"Không, cảm ơn." Điền nhiên từ chối, Tôn Thừa Hoan chán ghét nói với Khương Sáp Kỳ. "Mình không thích mùi nước hoa trên cơ thể anh ta."

"Vậy thì về phòng của chúng ta thôi, biết đâu cậu sẽ tìm được ai đó khiến cậu vui vẻ thì sao?" Khương Sáp Kỳ hắc hắc cười.

"Không hề." Tôn Thừa Hoan nhún vai.

Khương Sáp Kỳ bĩu môi trách cứ: "Cậu là đồ trong sáng."

"Mình sẽ coi như đây là lời khen."

***

Phác Tú Anh ngồi dựa vào Khương Sáp Kỳ, nhỏ giọng chỉ chỉ vào cô gái họ Tôn đang im lặng ngồi trong góc kia.

"Kỳ Kỳ, chúng ta có cần gọi chị ấy không? Hôm nay rõ ràng mở tiệc vì chị ấy, thế nhưng..."

"Suỵt." Đặt ngón trỏ lên môi nàng, Khương Sáp Kỳ nhắc nhở. "Cậu ấy thích một mình, chúng ta kệ cậu ấy đi."

Tôn Thừa Hoan ngồi trong góc xác thực muốn uống rượu. Thế nhưng từ sau khi sự cố ngoài ý muốn xảy ra, cô đối với loại chất có cồn này đều thập phần sợ hãi.

Đứng dậy, Tôn Thừa Hoan nói với đám đông: "Mọi người, hôm nay tôi rất vui vì đã làm quen được những người bạn mới. Nhưng hiện tại tôi đành xin phép tạm biệt, bởi vì ngày mai tôi phải tới sân bay."

"Chị dễ thương không ở lại chơi thêm chút nữa sao?" Kim Nghệ Lâm ánh mắt lấp lánh. Em rất thích chị gái này.

"Không, hẹn em lần khác chúng ta gặp mặt." Mỉm cười, Tôn Thừa Hoan vỗ vỗ vai Khương Sáp Kỳ. "Cậu cứ ở lại đi, mình đón taxi."

"Nhưng..."

"Mình đi được mà."

Khương Sáp Kỳ cảm thấy cũng không lay chuyển được cô. Đành phải theo cô ra khỏi cửa.

Tuyết vẫn rơi...

Tôn Thừa Hoan vào xe, vẫy vẫy tay với Khương Sáp Kỳ rồi đóng cửa.

Xe đi qua vài tuyến đường, Tôn Thừa Hoan chống tay nhìn ra cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài đang không ngừng thay đổi đã thu hút sự chú ý của cô.

"Cô gái, cô là người ngoại quốc sao?" Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện Tôn Thừa Hoan rất có nét tây Âu.

"Không hẳn." Tôn Thừa Hoan đáp. "Tôi định cư bên đó."

"Ồ. Vậy đã về Trung Quốc nhiều chưa?"

"Đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành."

"Muốn đi dạo một vòng cho biết không? Tôi không thu thêm tiền." Người tài xế nhiệt tình. "Con gái tôi cũng đang du học ở Úc. Lần trước trở về con bé gần như mù đường, cho nên tôi sẽ giúp cô đi tham quan, coi như mở rộng tầm mắt."

Hờ hững liếc qua người tài xế, Tôn Thừa Hoan cảnh giác trả lời: "Tôi sẽ tham quan vào buổi sáng. Không phải bây giờ."

Bị đối phương thẳng thắn cự tuyệt, người tài xế nhất thời trầm lặng.

Xe đi ngang qua một công viên nhỏ. Thời điểm trông thấy ghế đá mơ hồ có người ngồi. Tôn Thừa Hoan đôi mắt chợt tối lại.

"Dừng xe, lập tức dừng xe." Vừa gấp gáp nói với tài xế, Tôn Thừa Hoan vừa rút tiền thanh toán. "Không cần trả tiền thừa."

Vội vàng mở cửa, mặc kệ gió lạnh đang tạt thẳng vào mặt. Tôn Thừa Hoan lao như điên về phía công viên.

Tư Hiền, sao chị lại ở đây?