Chương 3

Đại tiểu thư của Bùi gia bị mù. Đây là chuyện cỡ nào nực cười?

Trái với lương tâm của bản thân. Tôn Thừa Hoan nội tâm hiện tại cơ hồ cảm thấy vô cùng hả hê.

Đáng, đáng lắm. Em làm thì chị chịu. Em gieo nghiệp thì chị gặt lấy.

Cánh tay nâng lên, cô bỗng dùng sức ngăn Bùi Châu Hiền đóng cửa.

Dường như cảm nhận được bầu không khí có phần lạ lùng. Bùi Châu Hiền run run hỏi: "Có chuyện gì không ạ?"

Trông dáng vẻ nhỏ bé đơn bạc của nàng. Tôn Thừa Hoan chợt nhớ tới sự hoang dã của Bùi Tư Hiền khi ở trên giường.

Liệu nàng có giống em gái mình hay không? Giống như con thú nhỏ cần người chiếm lĩnh?

Rượu say loạn tính. Tôn Thừa Hoan giống như bị quỷ nhập. Cô cứ như vậy bước vào bên trong. Sau đó thô bạo chốt cửa lại.

"Cô... cô muốn làm gì...?" Bùi Châu Hiền sờ soạng xung quanh. Nàng đang muốn tìm cách thoát khỏi nơi này.

"Tôi muốn xem chị em cô có bao nhiêu phần dâʍ đãиɠ." Tôn Thừa Hoan mỉa mai cười. "Cô biết không? Đứa em gái của cô trước khi đám cưới, đã từng điên cuồng bao nhiêu..."

Bùi Châu Hiền nhíu lại đôi mày, nàng nép vào một góc: "Đừng, xin cô..."

"Đứa em gái chết tiệt của cô nợ tôi. Ả cắm sừng tôi." Tôn Thừa Hoan đột nhiên nổi điên.

Nhìn khuôn mặt giống hệt Bùi Tư Hiền, càng khiến cô thêm nổi điên.

"Tư Hiền, Tư Hiền..." Tôn Thừa Hoan cởi đi áo lông trắng trên người Bùi Châu Hiền. Sau đó đem nàng đẩy ngã xuống bồn cầu.

"Xin cô, đừng như vậy..." Bùi Châu Hiền liều mạng chống cự. "Tôi không biết cô. Chuyện của Tư Hiền... tôi cũng không biết gì hết."

"Nhưng cô giống ả." Tôn Thừa Hoan nâng cằm nàng lên. "Khuôn mặt yêu nghiệt này, dáng vẻ yêu nghiệt này. Cô giống ả, đều là đĩ điếm, có hiểu hay không?"

Nước mắt như trân châu trượt khỏi khóe mi. Bùi Châu Hiền mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng có thể cảm nhận thấy sự phẫn nộ của cô gái trước mặt.

Tôn Thừa Hoan dùng áo lông trói chặt tay nàng. Sau đó đem váy dài của nàng vén lên.

Bùi Châu Hiền lập tức thét lớn.

"Xin cô... tôi cầu xin cô, để tôi đi... Tôi không biết gì cả. Coi như tôi cầu xin cô..."

Tôn Thừa Hoan đương nhiên không trả lời. Cô chỉ lấy khăn tay của bản thân ra nhét vào miệng nàng.

Trong phút chốc, Bùi Châu Hiền chỉ còn lại thanh âm oan khuất nức nở.

Tôn Thừa Hoan cởi đi chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng. Mà Bùi Châu Hiền vẫn tiếp tục liều mạng giãy giụa.

Nàng điên cuồng lắc đầu. Bởi vì miệng đã bị khăn bịt chặt, cho nên chỉ có thể phát ra vài tiếng "ư... ư..."

"Im miệng đi, coi chừng tôi gϊếŧ chết cô." Tôn Thừa Hoan lạnh lùng cảnh cáo.

Qυầи ɭóŧ trắng được cởi xuống vứt qua một bên. Tôn Thừa Hoan chen vào giữa hai chân nàng. Nhìn nữ nhân xinh đẹp ngồi trên bồn cầu tuyệt vọng trông về phía mình. Ham muốn báo thù trong cô càng thêm mãnh liệt.

Cô sẽ hủy hoại toàn bộ danh tiếng nhà họ Bùi. Để rồi xem, hai đứa con gái nhà bọn họ thời điểm gả đi. Chẳng đứa nào còn vẹn nguyên.

Đem đôi chân nhỏ của nàng tách ra, đầu ngón tay trượt vào nơi tư mật khô khốc. Không dạo đầu, không dụ dỗ. Tôn Thừa Hoan mạnh mẽ dùng sức, quyết tâm phá bỏ rào cản quý giá nhất của người phụ nữ.

"Ưʍ..." Bùi Châu Hiền thống khổ rên một tiếng. Cơ thể nhỏ bé khẽ nảy lên.

Bao nhiêu thống khổ uất ức đều theo nước mắt tràn ra ngoài.

Nàng tuyệt vọng. Bởi vì nàng biết bản thân hiện đang rơi vào tình huống gì...

Nàng đã không trông thấy, thế nhưng bọn họ vẫn muốn đem chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng ra chà đạp ư?

Vài giọt máu theo sự chuyển động mà thấm vào ngón tay Tôn Thừa Hoan. Sau đó dính lại trên đùi non của nàng.

Bùi Châu Hiền không cảm thấy gì ngoài sự đau đớn. Nàng vô vọng tìm kiếm Tôn Thừa Hoan trong bóng đêm.

Nhưng những gì nàng nhận lại. Chỉ có mùi trầm hương thơm ngát thoảng qua cánh mũi.

Xong việc. Tôn Thừa Hoan giúp nàng mặc lại qυầи ɭóŧ, lại giúp nàng tháo đi phần tay bị trói và phần miệng bị nhét giẻ.

Cô thản nhiên từ trên cao nhìn xuống. Hệt như kẻ đồ tể đang chiêm ngưỡng một con vật đáng thương vừa chết trên tay mình.

Bùi Châu Hiền run rẩy muốn đứng dậy. Thế nhưng hạ thân liên tục truyền đến cơn đau nhức khiến nàng buốt nhói.

Một lần nữa nâng lên khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng. Tôn Thừa Hoan cười nhạt một tiếng. Sau đó mở cửa rời đi.

Và đương nhiên, cô đã dùng xà phòng để khử sạch vết máu.

***

Thản nhiên trở lại bàn ăn. Tôn Thừa Hoan mệt mỏi ngồi xuống ghế.

"Sao cậu đi lâu như vậy?" Khương Sáp Kỳ tò mò hỏi.

"Mình đã thổ một trận." Tôn Thừa Hoan bình tĩnh đáp. "Mình còn tưởng bản thân sẽ gục luôn trong phòng vệ sinh."

"Do cậu đột nhiên hăng quá mà thôi." Khương Sáp Kỳ cười. "Cậu muốn ăn thêm không? Hay là để mình đưa cậu về?"

"Ừ, chúng ta trở về đi."

Theo Khương Sáp Kỳ rời khỏi khách sạn. Một lần nữa bỏ lại cái tên Bùi Châu Hiền ra khỏi đầu. Bỏ lại tất cả những gì mình vừa làm với nàng. Tôn Thừa Hoan mặc Khương Sáp Kỳ lái xe đưa về Tôn gia.