Ngày giáng sinh Trịnh Nam có ca trực đến ba giờ sáng mới lái xe trở về. Giang Nhu dạo gần đây ngủ rất say, cô như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm ở chiếc giường đôi lúc lại trở người trông đáng yêu vô cùng.
Trịnh Nam giúp cô dọn dẹp phân loại hoa, có vài loại anh còn chẳng biết trên, chỉ biết màu sắc hình dáng giống nhau đều sẽ cùng một loại, Giang Nhu dạy anh thế!
“A, anh về rồi à?” Cô mặt mày nhăn nhó cố gắng mở mắt.
Trịnh Nam gật đầu: “Đi, anh làm xong rồi, vào ngủ một chút nữa”
Cô ngả mình xuống sopha không động đậy, chắc chắn vẫn say giấc: “Em không đi nổi…”
“…”
Nhu Nhu lại dùng giọng nhõng nhẽo: “Anh bế em được không?”
“Hửm?”
Giang Nhu say ngủ không ngủ đến anh vừa đi làm về rất mệt, hôm qua còn khiêng bàn ghế giúp ông Trịnh không cẩn thận lại va trúng tay, kết quả đến giờ vẫn còn đau nhức.
Trịnh Nam chỉ cười, ngoan ngoãn tiến đến nhấc bổng cô lên, được bế kiểu công chúa người kia vui vẻ ôm cổ anh quấy phá, sau đó lại vươn người hôn nhẹ lên má anh khiến bao nhiêu phiền muộn của Trịnh Nam đều tan biến.
“Hay là…chúng ta sinh thật nhiều nhé?” Cô nằm trong lòng anh khẽ nói.
“Như vậy chắc chắn rất vui”
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó lại chui vào chăn cùng cô, từ đầu đến cuối đều không đáp.
“Anh không muốn sao?”
“Hay là…”
Trịnh Nam phủ nhận: “Không có”
“Chỉ là anh lo em sẽ không chịu được”
“Sinh con không phải chuyện có thể nói dễ dàng”
“Mau ngủ đi vợ à” Anh xoa đầu người trong lòng.
Cô bĩu môi giận dỗi: “Anh đúng là lắm chuyện”
Mùa này rất nhiều người có nhu cầu mua hoa, nào là tặng người yêu hay là tặng vợ, tiệm hoa của Giang Nhu đông kín người, may mà Trịnh Nam và Trịnh Chu giúp đỡ cô, nếu chỉ có một mình chắc chắn là không làm kịp.
Đến khi tiệm có chút vắng, Trịnh Nam dọn cơm sẵn liền có nhóm bốn năm người vào, Nhu Nhu vội vàng từ sopha đứng dậy.
“Mọi người tìm hoa gì?” Cô ngọt ngào mỉm cười.
Người nào đó trêu chọc: “Cô chủ, chị với anh đằng kia có quan hệ gì?”
“Có thể xin cách liên lạc của cả hai không?”
Giang Nhu ậm ừ không muốn trả lời, lại bị hỏi khó bởi một người con trai đương nhiên có chút nghẹn.
“Bạn gái anh ở cạnh không phải là đến mua hoa giáng sinh chứ?” Cô nhìn cô gái kia.
“Không phải, là bạn, cô ấy rất vừa mắt anh kia…”
“Còn tôi thì lại vừa mắt chị”
“Khụ…”
Giang Nhu híp mắt nhìn từ xa, cảm thấy nhìn như Trịnh Nam nhìn như không nghe thấy.
Chàng trai liền phì cười: “Đừng căng thẳng, chỉ là cảm thấy chị quá xinh đẹp, không kiềm lòng được”
“Tôi có chồng rồi” Giang Nhu cuối đầu gói đoá hoa người con gái vừa chọn.
“Có chồng rồi sao?”
“Không sao, tôi cảm thấy…”
Chưa đợi người kia nói hết câu, anh từ phía sau đi đến ánh mắt lạnh lùng nhìn họ sau đó lại nhẹ nhàng nhìn cô: “Sao vậy? Không khoẻ sao?”
“Con quấy em à?” Anh vờ xoa bụng cô, xoa rất nhiệt tình.
Chưa đợi cô phản ứng anh lại ngả đầu thỏ thẻ: “Đừng quậy mẹ biết không?”
“…”
“…”
“…”
Ai đó trong tiệm ho khan, cắt ngang bầu không khí u ám.
“Chúc mừng chúc mừng”
“Bọn họ đi trước đây”
“Tiền của chị”
Đợi mấy người đi khỏi cô mới quan sát vẻ mặt không ngại ngùng của người đàn ông bên cạnh, anh mặt rất dày, không biết ngại nha!!!
“Mau vào ăn cơm đi”
Giang Nhu gật gù: “Em biết rồi, không ăn thì con chúng ta sẽ đói”
“…”
Cô trêu anh sao?
Tiểu Nhu Nhu của anh cũng biết trêu nhỉ?
Trịnh Chu đòi chị dâu phải dẫn nó đi chơi giáng sinh bởi vì bố mẹ đã cùng nhau đi hẹn hò bỏ nó một mình ở nhà. Giang Nhu đương nhiên đồng ý vô điều kiện chỉ có Trịnh Nam lườm nó sau đó lại cất giọng:
“Đồ bóng đèn”
“Hứ…Chị à…”Chu Chu nhõng nhẽo ngả vào ngực cô.
“Em cảm thấy làm như thế sẽ được đi sao?”
Giang Nhu hôn nhẹ lên má Chu Chu: “Đương nhiên được, chị dẫn em đi”
“…” Anh tức chết mất.
Kế hoạch hẹn hò của anh bỗng nhiên lại mọc thêm một người, lại là cô em gái nhỏ bám vợ anh, có chút không hài lòng. Giang Nhu mặc một chiếc váy len đỏ ngồi ở sopha búi tóc cho cô nhóc nhỏ rồi lại mang đôi giày búp bê, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn như Trịnh Chu lại khiến cô muốn sinh một bé gái bầu bạn.
“Em đúng là nhóc phiền phức mà, làm chị dâu bận rộn như vậy” Anh xoa xoa đầu cô bé.
“Anh mới phiền phức”
“Em chỉ muốn đi với chị dâu, không muốn đi với anh tí nào”
“…”
Ra rìa rồi à?
Thật không phục!
Trước đây cứ chạy theo anh một tiếng anh hai tiếng anh bây giờ làm loạn rồi, bám theo vợ anh không buông, còn mắng anh, đúng là có người chống lưng liền oai phong lẫm liệt.
Anh và Chu Chu cãi nhau, cô ở bên cạnh không cất giọng, trong người không khoẻ khiến Giang Nhu hơi trầm đi.
“Sao vậy? Em không ổn à?”
Cô vội lắc đầu phủ nhận: “Không có, có hơi buồn nôn”
“Hửm?”
“Hay là đừng đi nữa” Anh nghiêm túc suy tư.
Trịnh Chụ vừa nghe được đi chơi vui vẻ cả một buổi chiều, cô cũng thật sự không nỡ: “Thất hứa với Chu Chu sẽ khiến con bé buồn”
“Anh đưa con bé đi trước, chút nữa em sẽ lái xe đến”
Cô kiềm chế không được vừa nói xong đã chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn khan, rõ ràng là dạo này cô có hơi mệt mỏi cũng không phải vì ăn uống không điều độ, vậy thì là gì chứ? Rất khó chịu nha!
Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, cô biết cô đang nghĩ đến điều gì, không khỏi nuốt nước bọt lo lắng, có phải không?
Cưới nhau cũng được một khoảng thời gian, Trịnh Nam sẽ không ép cô về mặt vợ chồng nhưng nói đúng ra bọn họ rất đều đặn…Cũng có khả năng nhỉ…
Trịnh Nam lòng cứ mãi bồn chồn sau cùng vẫn là để em gái đi chơi cùng gia đình Viễn Chính rồi quay lại với cô.
“Vợ à, có cần đến bệnh viện không?”
Giang Nhu đang ngồi ngơ ngác ở góc bàn nhìn anh, ánh mắt ứa chút nước: “Nam Nam”
“Hình như…”
“Em có thai rồi”