Hoa Phi Yến, nghe tên cũng cảm giác được nó thật đẹp, phải không?
Nó thật sự rất đẹp, hoa của nó vô cùng rực rỡ với vô số màu sắc, hoa ngữ của nó là hạnh phúc. Loài hoa được mọi người trân quý dùng nó làm minh chứng cho tình yêu vì mùa hoa phi yến nở rộ, cũng là mùa bao lứa đôi nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Nghe viên mãn là thế, nhưng ở đây, người sở hữu tên gọi giống với loài hoa này lại không thể có được hạnh phúc trọn vẹn. Bởi một lần lựa chọn sai trái, say nhầm một ánh mắt, bi thương theo cả đời.
…
Thời học sinh, không ai là không có cho mình những mối tình đơn sơ, vụn dại. Dù là đơn phương hay được đáp lại thì đều là những hồi ức đẹp đẽ, mãi mãi không quên.
Cô gái trong câu chuyện này cũng thế, cô ấp ủ một mối tình đơn phương khờ dại với anh bạn cùng bàn. Tình cảm đó, thực sự là ngây ngô đến mức ngu ngốc, bi kịch đến mức thương tâm.
Yêu anh, cô yêu bằng cả thời thanh xuân rực rỡ, bằng cả một tuổi trẻ tươi xanh. Yêu anh, cô yêu bằng tất cả những gì cô có…
Cô yêu anh, cả thế giới đều biết, chỉ duy nhất một mình anh không biết. Anh là thực sự không biết, hay giả vờ không hiểu?
Thật ra, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết câu trả lời. Anh rõ ràng xem trọng cô, rõ ràng đối với cô hơn mức bạn bè bình thường, rõ ràng không nỡ rời xa cô,… Nhưng mà, những thứ đó, có thể gọi là tình yêu không?
Có lẽ là có, cũng có lẽ là không! Nói đến đây chắc sẽ có người bảo anh vô tình. Không đâu! Anh không vô tình. Là anh có nỗi khổ riêng không thể nói. Người đời có thể miệt thị anh, nhưng cô không thể. Người đời có thể không ngừng đả kích anh, nhưng cô không làm được.
Cô yêu anh, một lòng một dạ muốn ở bên cạnh anh, quan tâm, chăm sóc anh. Mặc cho anh đối với cô là kiểu quan hệ gì, cô vốn dĩ không quan tâm. Cô không cần anh miễn cưỡng đáp lại tình cảm của cô, cô cũng không cần danh phận từ anh. Chỉ đơn giản là cô muốn cứ như vậy, bình yên ở bên cạnh anh đến phút cuối cùng. Anh cần cô, cô sẽ xuất hiện trước mặt anh. Anh không cần cô, cô vẫn sẽ xuất hiện… phía sau anh.
Dành cả thanh xuân để yêu một người, là si tình hay là ngu ngốc? Là không thể buông bỏ hay là cố chấp không quên?
Đoạn tình cảm này, cô biết trước nếu dây dưa sẽ đau khổ. Thế nhưng cô vẫn bất chấp dây dưa, bất chấp để có được từng giây từng phút ở bên cạnh người mình yêu. Cô trân trọng khoảnh khắc đó, trân trọng anh, trân trọng những hồi ức thanh xuân mà hai người đã cùng nhau trải qua. Để rồi sau tất cả, cũng chỉ hy vọng anh có thể nói với cô một câu: