Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mùa Hè Rực Rỡ Của Anh Và Em

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được rồi, tai vách mạch rừng, con không nói nữa. Vị đại tiểu thư này khi nào sẽ rời đi vậy, sẽ không ở lì nhà chúng ta đấy chứ? Từ khi còn nhỏ con đã không ưa cô ta rồi.”



Khương Di mím môi, ngón tay lặng lẽ nắm chặt dây đeo cặp sách. Câu nói này của cô ta đã nhắc nhở cô, sự hòa thuận trong nhà mấy ngày nay chỉ là ảo giác, bề ngoài có hòa thuận đến đâu, khoảng khắc cô đến Lam Thành, khoảnh khắc cô ở trong căn nhà này, cô vốn đã không được hoan nghênh.



Ngày hôm sau, trường Cao trung Lam Thành khai giảng.

Bảy giờ sáng, chứ Lưu lái xe đón hai đứa trẻ đi học, suốt cả chặng đường, Khương Di và Ngu Thư không nói với nhau lấy một lời, mắt thường cũng có thể thấy mối quan hệ của bọn họ vốn không tốt.

Vì có nhiều người đi xe buýt trường nên chú Lưu đã cho hai người xuống cách cổng trường khoảng ba trăm mét, chú cũng không quên dặn dò Ngu Thư ở trường phải nghe theo lời căn dặn của Ngu Khiết, chăm sóc Khương Di thật tốt.

Xuống xe, hai người một trức một sau, Ngu Thư rất nhanh đã gặp được bạn bè, mấy người nói chuyện phiếm một hồi rồi rời đi không ngoảnh lại.

Mỗi khối lớp đều có một tòa nhà riêng để giảng dạy, tòa nhà năm hai(*) học được gọi là Tri Hành Lâu, tổng cộng mười lớp khoa học, tám lớp văn học. Tầng 1 là khu vực văn phòng giáo viên, tầng 2, tầng 3, tầng 4 là các lớp học.

(*) năm nhất Cao trung là lớp 10, năm hai là lớp 11, năm ba là lớp 12. Cao trung tương đương với cấp ba bên mình.

Tề Kiến buổi sáng đã nhắn cho Khương Di, yêu cầu cô đến văn phòng lấy đồng phục của trường trước rồi mới đi gặp mặt giáo viên của từng môn học. Khi Khương Di đến, tất cả các giáo viên đã đi họp hết, văn phòng không có ai…

Đợi chút, không phải không có ai, có một nam sinh đang nằm ngủ tại một chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Con gió sớm thổi tung rèm cửa, mang theo làm gió mát lạnh, nam sinh mặc bộ đồng phục xanh trắng ngủ ngon lành, hai tay khoanh trên bàn rất tự nhiên.

Khương Di liếc nhìn, bàn tay của nam sinh rất đẹp. Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, trên mu bàn tay gầy guộc còn có mấy vết sẹo, làn da cậu trắng nõn, có thể nhìn thấy từng mạch máu rất rõ ràng.

ở Cao trung Minh Tín, Khương Di đã gặp rất nhiều loại học sinh trong văn phòng giáo viên. Đứa hỏi giáo viên bài, đứa đang tập trung làm bài tập về nhà, đứa bị phạt đang đứng ở góc, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy có người thản nhiên nằm sấp ngủ.



Dám ngủ trong văn phòng giáo viên, điều này cũng đủ thấy cậu ta ngông cuồng như nào.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nhưng thực tế, Khương Di lại rất ân cần đóng cửa sổ lại, cẩn thận kéo ghế ngồi xuống đối diện, cố hết sức để không phát ra tiếng động.

Đợi khoảng chừng mười phút, Tề Kiến cuối cùng cũng đến.

Chắc ông vừa mới họp xong, trên tay còn ôm một cái phích lớn và một cuốn sổ màu đen.

Ông đứng ở cửa đã nhìn thấy Khương Di, Tề Kiến nâng gọng kính lên, cười nói: “Khương Di, em tới sớm nhỉ, chờ đã lâu chưa?”

“Em cũng vừa mới đến thôi.”

Dứt lời, cô cảm thấy nam sinh trước mặt hình như động đậy ngón tay.

Tề Kiến đưa đồng phục cho cô rồi giải thích một số chuyện về việc chuyển trường, trước khi đi còn chợt nghĩ ra gì đó, nói: “Đợi đã, Khương Di, không phải em muốn xem ảnh của Chu Úc Đinh sao? Ảnh lần trước không lộ mặt, sáng nay hiệu trưởng gửi cho thầy ảnh mới, để thầy cho em xem.”

Cũng không biết Tề Kiến có hiểu lầm gì, không hiểu sao lại nhận định Khương Di muốn xem ảnh của Chu Úc Đinh.

Thật ra, trong lớp ông dạy có một học sinh đạt giải đặc biệt trong cuộc thi vật lý, ông đương nhiên đắc ý, vừa có học sinh mới liền muốn lấy ra khoe khoang.

Khương Di không có cơ hội từ chối, điện thoại rất nhanh đã ở trước mặt cô.

Là một tấm ảnh thẻ tiêu chuẩn, là kiểu ảnh được dán trên bảng vàng danh dự của trường, cũng là kiểu dìm hình nhất, nhưng mặc dù như vậy, cũng không hề ảnh hưởng đến anh khí của thiếu niên.

Những bức ảnh của Chu Úc Đinh cũng giống con người của cậu, mang đến cho mọi người cảm giác kinh diễm.

Là sự kinh diễm khiến người ta không thể rời mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên.



Thiếu niên có đôi mắt dài và hẹp, sống mũi cao, đường nét sắc sảo, đôi mắt màu nâu nhạt như màu hổ phách. Vẻ mặt cậu rất lãnh đạm, cằm hơi hếch lên, bộ dạng vừa nghiêm túc nhưng vẫn lạnh lùng kiêu ngạo.

Chắc chắn, người này là Chu Úc Đinh.

Có lẽ giáo viên không biết, học sinh giỏi mà ông coi trọng nhất cũng là người đánh nhau giỏi nhất.

Đây là bí mật giữa cô và Chu Úc Đinh sao? Trong lòng Khương Di chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ.

Tề Kiến trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý, “Tấm ảnh này rất rõ mặt, thế nào, lần này em xem được chưa?”

“Hả?”, Khương Di lấy lại tinh thần gật đầu, “Vâng, em thấy rồi.”

Một giáo viên một nữ sinh thì thầm với nhau, hoàn toàn không để ý đến thiếu niên đã thức giấc ở phía sau.

Chu Úc Đinh dụi dụi mắt, có vẻ vừa mới tỉnh dậy nên tinh thần còn chưa được tỉnh táo.

Cậu chống cằm, vô tư nhếch môi nói: “Lão Tề, hai người đang xem ảnh khỏa thân của em đấy à?”

Khương Di chắc chắn, bầu không khí trong một khoảnh khắc đã ngưng lại. Như thế nhấn nút tạm dừng, xung quanh còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Em…”, nhìn thấy thiếu niên, Tề Kiến tức giận nhảy dựng lên, “Chu Úc Đinh? Tên tiểu tử này, nghỉ hè không gặp, em càng ngày càng hư đúng không?”

Ông vừa nói vừa muốn nhéo lỗ tai Chu Úc Đinh, nhưng rõ ràng là vẫn không nỡ ra tay, Chu Úc Đinh dễ dàng nghiêng đầu né tránh, lười biếng nói: “Phải không? Hai người nói gì không muốn em biết sao?”

Một mặt, Tề Kiến cảm thấy nữ sinh như Khương Di không nên nghe những lời này, trong tiềm thức muốn bịt tai cô lại, mặt khác, ông muốn tìm một cuộn băng keo bịt cái miệng của Chu Úc Đinh lại.

Tuy nhiên, cả hai ý tưởng đều không thực hiện được, vì vậy ông chỉ có thể ho khan, đột ngột chuyển chủ đề: “Em đến văn phòng làm gì? Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Thấy vẻ mặt cứng nhắc của Tề Kiến, Chu Úc Đinh lúc này mới thu lại nụ cười, lơ đãng liếc mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »