Chương 8

Người duy nhất còn đứng được là một thiếu niên cao gầy, hai tay cậu đút túi quần, trên cánh tay cường tráng hiện rõ đường gân.

“Cút, tao không có đứa con trai như mày.”, Chu Úc Đinh thấp giọng mắng một tiếng, rút cái chân đang bị tên kia ôm ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Di.

Cậu sốt ruột tặc lưỡi, đại tiểu thư này sao lại đuổi theo, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cậu vốn không muốn để con gái nhìn thấy cảnh này, ai ngờ nữ sinh kia lại tò mò bám theo.

Chu Úc Đinh cầm cặp sách lên, nhếch môi, ngữ khí lạnh lùng, hung hăng nói: “Đại tiểu thư, có đẹp không?”

Một nửa khuôn mặt cậu bị che khuất, khiến cô không thể biết được vẻ mặt của cậu hiện tại là như thế nào.

“Hả?”, Khương Di sững sờ cất điện thoại đi, lúc này cô mới phát hiện đối phương là đang nói chuyện với mình. Cô mím môi, ánh mắt dù rụt rè nhưng không hề né tránh, chân thành đáp, “Ừ, rất đẹp.”

Vấn đề là, trước mặt mấy thanh niên côn đồ, cô cũng không dám trả lời không đẹp.

Khương Di nhớ tới mấy buổi biểu diễn trên đường phố ngày xưa, cái gì dùng ngực đập vỡ đá, nuốt kiếm, mỗi lần biểu diễn xong bọn họ đều hét lên vài lần để đổi lấy những tràng pháo tay như sấm.

Cô đoán Chu Úc Đinh có ý này.

Bỏ đi, chỉ cần cậu muốn được khen, Khương Di vẫn luôn tốt tính và chưa bao giờ tranh cãi với người khác những chuyện không quan trọng.

Chu Úc Đinh đeo cặp vào một bên vai, nhướng mày nhìn cô. Một lúc sau, cậu mới thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai cô hai cái.

Xung quanh bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị suốt một phút đồng hồ, cuối cùng, tên tóc vàng nằm trên mặt đất không nhịn được, ôm bụng bật cười một tiếng, “Mẹ kiếp, đúng là đáng yêu, hahaha…đau…”

Bầu không khí căng thẳng lập tức biến mất. Chu Úc Đinh trợn mắt nhìn tên kia, tên tóc vàng bị cậu nhìn lập tức im bặt.

Chu Úc Đinh quay đầu lại, mi tâm khẽ nhíu, sao cô lại ngoan ngoãn như vậy, bộ dạng giống như tùy cậu bắt nạt.

Cuối cùng, Chu Úc Đinh cầm cặp sách lên, ngồi xổm xuống trước mắt tên tóc vàng, chậm rãi mà lạnh lùng nói: “Muốn đánh chết tao?”

Mấy người vừa rồi còn kiêu ngạo, giờ phút này lại ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, “Đừng, đừng, ba, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm!”

Bọn họ làm công việc hỗn tạp, quanh năm đánh nhau gây sự chưa từng gặp đối thủ, ngày hôm qua biết được lời tỏ tình của chị đại bị từ chối, bọn họ lập tức cao hứng, tranh thủ muốn tìm đến cho cậu một bài học.

Dù sao trong suy nghĩ của bọn họ, đám ở cao trung chỉ là mọt sách, dọa vài cái là tè ra quần, ai biết Chu Úc Đinh còn có thể đánh nhau giỏi như vậy!

Một đánh ba, toàn thắng! Nói ra đúng là xấu hổ!

Chu Úc Đinh đứng dậy, nhìn chằm chằm vao đôi chân thon dài của cô, chậm rãi lấy điện thoại di động ra gọi 120, báo địa chỉ xong liền cúp điện thoại, nói: “Lần sau có đến gây sự với ông đây nhớ gọi xe cứu thương trước!”

Bàn tay của tên tóc vàng bị cậu giẫm lên, hắn lập tức đau đớn hét: “Không…không dám nữa.”

“Khuyết tật trí tuệ!”, Chu Úc Đinh chửi rủa.

Xử lý xong, Chu Úc Đinh xách cặp sách rời khỏi hẻm, lúc đi ngang qua Khương Di còn không quên liếc một cái, “Đại tiểu thư, mau đi thôi.”



Ngày hôm đó, Khương Di đi theo sau Chu Úc Đinh ra khỏi hẻm Lựu, hai người không ai nói lời nào, Chu Úc Đinh cũng không hỏi gì, chỉ đơn giản là giữ khoảng cách hai mét với cô.

Rời khỏi con hẻm nhỏ tựa mê cung, trước mắt cô rộng mở sáng sủa, khu phố quen thuộc xe cộ ùn ùn, cuối đường còn có thể nhìn thấy được khu dân cư Cẩm Thượng Vân Đình.

Khương Di thở phào nhẹ nhõm, thật ra lúc điện thoại di động có tín hiệu trở lại, cô đã mở bản đồ lên xem. Nhìn thấy Chu Úc Đinh đi theo hướng bản đồ, cô mới dám đi theo.

Đối diện Cẩm Thượng Vân Đình là một tiểu khu cũ. Tòa nhà cao sáu tầng, xung quanh có đủ các hàng đồ ăn vặt, có chợ rau, có cửa hàng quần áo, nói chung là đầy đủ tiện nghi.

Rời khỏi hẻm Lựu, Khương Di nhìn thấy Chu Úc Đinh băng qua đường, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.



Cô vừa đi bộ về vừa nghĩ, người đó có đúng là Chu Úc Đinh, người đã đánh bại tất cả học sinh của Cao trung Minh Tín ở Bắc Kinh trong một cuộc thi vật lý hay không?

Tề Kiến đã nói gì về cậu ta? Lịch sự, khiêm tốn, nhiệt tình?

Lịch sự? Nhưng cậu ta đã mắng bọn họ là thiểu năng trí tuệ.

Khiêm tốn? Quên đi, cảm giác cậu ta giống tên côn đồ có thể nghiêng trời lệch đất hơn.

Nhiệt tình? Chắc là giúp người bị đánh gọi 120 không?

Đánh nhau dữ dội như vậy, chắc hẳn cũng không ít lần lăn lội trong xã hội.

Nhưng cậu ta đánh nhau cũng rất lợi hại. Một đánh ba, thân thủ rất giỏi, rất thích hợp làm vệ sĩ.

Mẹ của Khương Di, Trương Tịnh, vì lý do công việc nên phải du lịch khắp thế giới, bên cạnh bà luôn có ít nhất sáu vệ sĩ. Khương Di biết một trong những tiêu chí chọn vệ sĩ của mẹ cô là trên võ đài quyền anh, một người có thể đánh bại hai người.

Chu Úc Đinh này, còn có đánh thêm một người nữa.

Trong khoảng thời gian suy nghĩ lung tung, nỗi phiền muộn đeo đẳng trong l*иg ngực nhiều ngày đã bị cuốn trôi, cô liền nhanh chóng trở về nhà.

Trong phòng khách, Ngu Khiết đang phân tích bảng điểm cuối kỳ trước của Ngu Thư, hai mẹ con họ nói cười rất hòa thuận, dì Lương đứng một bên nháy mắt với Khương Di.

Thấy cô vào cửa, Ngu Khiết vẫy tay với cô: “A Di về rồi đấy à, mau lại đây ăn hoa quả đi.”

Khương Di không nói một lời, cúi đầu đi lên lầu.

Đi được mấy bước đã nghe thấy Ngu Thư thấp giọng nói: “Con đã nói với mẹ đừng nể mặt người khác mà, ở trong mắt bọn họ, mẹ chính là mẹ kế độc ác, cần gì khách sáo với người khác làm gì?”

“Con đừng nói linh tinh.”

Người duy nhất còn đứng được là một thiếu niên cao gầy, hai tay cậu đút túi quần, trên cánh tay cường tráng hiện rõ đường gân.

“Cút, tao không có đứa con trai như mày.”, Chu Úc Đinh thấp giọng mắng một tiếng, rút cái chân đang bị tên kia ôm ra, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Di.

Cậu sốt ruột tặc lưỡi, đại tiểu thư này sao lại đuổi theo, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cậu vốn không muốn để con gái nhìn thấy cảnh này, ai ngờ nữ sinh kia lại tò mò bám theo.

Chu Úc Đinh cầm cặp sách lên, nhếch môi, ngữ khí lạnh lùng, hung hăng nói: “Đại tiểu thư, có đẹp không?”

Một nửa khuôn mặt cậu bị che khuất, khiến cô không thể biết được vẻ mặt của cậu hiện tại là như thế nào.

“Hả?”, Khương Di sững sờ cất điện thoại đi, lúc này cô mới phát hiện đối phương là đang nói chuyện với mình. Cô mím môi, ánh mắt dù rụt rè nhưng không hề né tránh, chân thành đáp, “Ừ, rất đẹp.”

Vấn đề là, trước mặt mấy thanh niên côn đồ, cô cũng không dám trả lời không đẹp.

Khương Di nhớ tới mấy buổi biểu diễn trên đường phố ngày xưa, cái gì dùng ngực đập vỡ đá, nuốt kiếm, mỗi lần biểu diễn xong bọn họ đều hét lên vài lần để đổi lấy những tràng pháo tay như sấm.

Cô đoán Chu Úc Đinh có ý này.

Bỏ đi, chỉ cần cậu muốn được khen, Khương Di vẫn luôn tốt tính và chưa bao giờ tranh cãi với người khác những chuyện không quan trọng.

Chu Úc Đinh đeo cặp vào một bên vai, nhướng mày nhìn cô. Một lúc sau, cậu mới thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai cô hai cái.

Xung quanh bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị suốt một phút đồng hồ, cuối cùng, tên tóc vàng nằm trên mặt đất không nhịn được, ôm bụng bật cười một tiếng, “Mẹ kiếp, đúng là đáng yêu, hahaha…đau…”

Bầu không khí căng thẳng lập tức biến mất. Chu Úc Đinh trợn mắt nhìn tên kia, tên tóc vàng bị cậu nhìn lập tức im bặt.

Chu Úc Đinh quay đầu lại, mi tâm khẽ nhíu, sao cô lại ngoan ngoãn như vậy, bộ dạng giống như tùy cậu bắt nạt.

Cuối cùng, Chu Úc Đinh cầm cặp sách lên, ngồi xổm xuống trước mắt tên tóc vàng, chậm rãi mà lạnh lùng nói: “Muốn đánh chết tao?”



Mấy người vừa rồi còn kiêu ngạo, giờ phút này lại ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, “Đừng, đừng, ba, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm!”

Bọn họ làm công việc hỗn tạp, quanh năm đánh nhau gây sự chưa từng gặp đối thủ, ngày hôm qua biết được lời tỏ tình của chị đại bị từ chối, bọn họ lập tức cao hứng, tranh thủ muốn tìm đến cho cậu một bài học.

Dù sao trong suy nghĩ của bọn họ, đám ở cao trung chỉ là mọt sách, dọa vài cái là tè ra quần, ai biết Chu Úc Đinh còn có thể đánh nhau giỏi như vậy!

Một đánh ba, toàn thắng! Nói ra đúng là xấu hổ!

Chu Úc Đinh đứng dậy, nhìn chằm chằm vao đôi chân thon dài của cô, chậm rãi lấy điện thoại di động ra gọi 120, báo địa chỉ xong liền cúp điện thoại, nói: “Lần sau có đến gây sự với ông đây nhớ gọi xe cứu thương trước!”

Bàn tay của tên tóc vàng bị cậu giẫm lên, hắn lập tức đau đớn hét: “Không…không dám nữa.”

“Khuyết tật trí tuệ!”, Chu Úc Đinh chửi rủa.

Xử lý xong, Chu Úc Đinh xách cặp sách rời khỏi hẻm, lúc đi ngang qua Khương Di còn không quên liếc một cái, “Đại tiểu thư, mau đi thôi.”



Ngày hôm đó, Khương Di đi theo sau Chu Úc Đinh ra khỏi hẻm Lựu, hai người không ai nói lời nào, Chu Úc Đinh cũng không hỏi gì, chỉ đơn giản là giữ khoảng cách hai mét với cô.

Rời khỏi con hẻm nhỏ tựa mê cung, trước mắt cô rộng mở sáng sủa, khu phố quen thuộc xe cộ ùn ùn, cuối đường còn có thể nhìn thấy được khu dân cư Cẩm Thượng Vân Đình.

Khương Di thở phào nhẹ nhõm, thật ra lúc điện thoại di động có tín hiệu trở lại, cô đã mở bản đồ lên xem. Nhìn thấy Chu Úc Đinh đi theo hướng bản đồ, cô mới dám đi theo.

Đối diện Cẩm Thượng Vân Đình là một tiểu khu cũ. Tòa nhà cao sáu tầng, xung quanh có đủ các hàng đồ ăn vặt, có chợ rau, có cửa hàng quần áo, nói chung là đầy đủ tiện nghi.

Rời khỏi hẻm Lựu, Khương Di nhìn thấy Chu Úc Đinh băng qua đường, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Cô vừa đi bộ về vừa nghĩ, người đó có đúng là Chu Úc Đinh, người đã đánh bại tất cả học sinh của Cao trung Minh Tín ở Bắc Kinh trong một cuộc thi vật lý hay không?

Tề Kiến đã nói gì về cậu ta? Lịch sự, khiêm tốn, nhiệt tình?

Lịch sự? Nhưng cậu ta đã mắng bọn họ là thiểu năng trí tuệ.

Khiêm tốn? Quên đi, cảm giác cậu ta giống tên côn đồ có thể nghiêng trời lệch đất hơn.

Nhiệt tình? Chắc là giúp người bị đánh gọi 120 không?

Đánh nhau dữ dội như vậy, chắc hẳn cũng không ít lần lăn lội trong xã hội.

Nhưng cậu ta đánh nhau cũng rất lợi hại. Một đánh ba, thân thủ rất giỏi, rất thích hợp làm vệ sĩ.

Mẹ của Khương Di, Trương Tịnh, vì lý do công việc nên phải du lịch khắp thế giới, bên cạnh bà luôn có ít nhất sáu vệ sĩ. Khương Di biết một trong những tiêu chí chọn vệ sĩ của mẹ cô là trên võ đài quyền anh, một người có thể đánh bại hai người.

Chu Úc Đinh này, còn có đánh thêm một người nữa.

Trong khoảng thời gian suy nghĩ lung tung, nỗi phiền muộn đeo đẳng trong l*иg ngực nhiều ngày đã bị cuốn trôi, cô liền nhanh chóng trở về nhà.

Trong phòng khách, Ngu Khiết đang phân tích bảng điểm cuối kỳ trước của Ngu Thư, hai mẹ con họ nói cười rất hòa thuận, dì Lương đứng một bên nháy mắt với Khương Di.

Thấy cô vào cửa, Ngu Khiết vẫy tay với cô: “A Di về rồi đấy à, mau lại đây ăn hoa quả đi.”

Khương Di không nói một lời, cúi đầu đi lên lầu.

Đi được mấy bước đã nghe thấy Ngu Thư thấp giọng nói: “Con đã nói với mẹ đừng nể mặt người khác mà, ở trong mắt bọn họ, mẹ chính là mẹ kế độc ác, cần gì khách sáo với người khác làm gì?”

“Con đừng nói linh tinh.”