Chương 7

Ngu Khiết vừa ăn sáng vừa đọc báo, thấy cô đi xuống lầu, bà ta liền cười: “A Di dậy rồi đấy à, hôm nay con có kế hoạch gì không?”

Sau ba ngày quen biết, Khương Di biết Ngu Khiết là loại phụ nữ rất biết tự lượng sức mình, bà ta đối với cô không có chút câu nệ của mẹ kế, cũng không cố ý lấu lòng hay đối xử hà khắc với cô, chỉ đơn giản là tỏ ra khách khí với cô.

Cho dù Khương Di có từ chối gọi bà ta là mẹ, bà ta ngày nào cũng bày ra bộ mặt không để ý rồi ân cần quan tâm cô.

Khương Di đứng trong phòng khách thu dọn cặp sách, cúi đầu ậm ừ nói: “Sắp khai giảng rồi, tôi ra ngoài mua chút đồ dùng học tập.”

Ngu Khiết lên tiếng: “Đúng vậy, ta suýt chút nữa quên mất, Tiểu Thư cũng là học sinh năm hai cùng trường con, hay để con bé dẫn con đi xem một vòng đi?”

Ngu Thư nhỏ hơn cô nửa tuổi, năm nay cũng là học sinh năm hai.

Khương Di chưa kịp từ chối, Ngu Thư đã nổi giận: “Mẹ, hôm nay con có lớp khiêu vũ, làm sao có thời gian?”

“Ừ nhỉ, mẹ suýt nữa quên mất.”

Khương Di phớt lờ hai mẹ con họ, thu dọn cặp sách rồi đi ra ngoài.

Cô đến khu trung tâm thương mại mua ít đồ trước, gần trưa cảm thấy đói bụng nên mở di động lên, tìm một nhà hàng được đánh giá tốt để ăn thử, địa điểm ở gần hẻm Lựu, ăn xong cô mới về nhà.

Khương Di đi theo bản đồ, nhưng không hiểu sao điện thoại di động lại xảy ra lỗi, đi được một lúc thì mất tín hiệu.

Các con ngõ trong dãy nhà này nhiều không kể xiết, ở giữa còn có rất nhiều ngã ba.

Khương Di không biết đường, do dự dừng lại, nhìn ba ngã rẽ trước mặt, chọn một ngã rẽ có vẻ đúng đường rồi đi vào.



Đi về phía trước rồi tìm người hỏi đường, cô vừa nghĩ vừa sải bước đi một đoạn, rất nhanh liền nghe được phía trước truyền đến thanh âm của người nào đó.

Nhưng con hẻm chật hẹp, nắng cháy da cháy thịt, không giấu được mùi cỏ khô bị nước mưa làm mục nát, xung quanh còn văng vẳng tiếng chửi bới nghe rõ mồn một.

“Mẹ kiệp, tên họ Chu mày đúng là không biết tốt xấu, được chị đại chúng ta nhìn trúng còn không biết coi trọng.”

“Chị Thao của chúng ta xinh đẹp như vậy. Sao mày dám từ chối chị ấy? Có phải là chán sống rồi không?”

“Mau nói đi, mày có đồng ý hẹn hò với chị ấy hay không?”

“Nếu như không đồng ý, mấy đại ca đây hôm nay nhất định phải đánh chết mày.”



Một đám thanh thiếu niên, giọng điệu hung hăng cùng thái độ kiêu ngạo. Sau khi nghe vài câu, Khương Di cũng đoán được nội tình, rõ ràng là vở kịch thay chị đại cướp nam nhân về, nhưng đáng tiếc là nam nhân kia hình như không chút để ý đến bọn họ.

Chu Úc Đinh dựa vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại. Điện thoại thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng “great” và những lời khuyên khác.

Một đám người đe dọa xong cũng không thấy người trong cuộc phản ứng lại, điều này đã triệt để khiến đám người tóc vàng trước mặt có chút nghi hoặc.

Có người nhịn không được nói: “Không phải, mày…mày nói gì đi chứ?”

“Ừ.”, cuối cùng Chu Úc Đinh cũng lên tiếng, “Đánh chết tôi luôn đi.”. Anh nhướng mi, mái tóc đen bồng bềnh cho đi vầng trán, nhìn qua rất lãnh đạm, trên khuôn mặt xinh đẹp gần như viết hai chữ châm chọc.

Khương Di vẫn luôn tránh những cảnh như thế này. Trong đầu cô hiện lên vô số cảnh đẫm máu và bạo lực.

Chạy, lý trí mách bảo cô không nên quan tâm đến mấy loại chuyện này, 36 kế chạy là thượng sách.



Bất quá, ngẫm lại, cái tên Chu Úc Đinh hôm qua còn giúp cô nhặt ví, bây giờ cậu ta lại gặp nạn, một mình bỏ đi không phải là quá tàn nhẫn hay sao?

Cô không nheo mắt, đi thẳng một đường về phía trước, như thể chỉ là người đi bộ ngang qua.

Khi đi ngang qua Chu Úc Đinh, Khương Di do dự một chút, cô lấy hết can đảm, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Này…cậu mau chạy đi, vừa rồi lúc tôi đi ngang qua, nhìn thấy ở ngã tư có một đồn cảnh sát.”

“Hả?”, Chu Úc Đinh đang chơi game dừng lại một chút, cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại.

Vị đại tiểu thư cậu mới gặp hôm qua, giờ phút này lại đang thận trọn đứng cạnh cậu. Hôm nay cô mặc một chiếc váy denim, vai đeo cặp sách, gió mùa hè thổi nhẹ mái tóc đen của cô, đôi mắt hạnh thuần khiết giống như như một người mới đến thế giới này, nhìn cậu bằng ánh mắt vô tư.

Vị đại tiểu thư này đúng là rất thích xen vào chuyện của người khác.

Chu Úc Đinh thờ ơ nhìn đi chỗ khác, tiếp tục chơi game, giọng nói thản nhiên: “Không vội. Để bọn họ khởi động trước đã.”

Khương Di sửng sốt!

Không phải chứ, đầu óc cậu ta bị sao vậy! Cậu ta dựa vào cái gì mà tự mãn như thế!

Chẳng mấy chốc, Khương Di đã biết cậu tại sao lại có thể kiêu căng như thế.

Chu Úc Đinh cất điện thoại di động, tùy tiện ném cặp sách xuống đất, bước rất nhanh về phía trước. Cậu nắm lấy cánh tay của một người trong số họ rồi vật ngược lại, dùng một tay đã ném tên đó vào góc.

Chuyển động mượt mà và trôi chảy, nhanh chóng, chính xác và dứt khoát, không kịp để cho tên đó phản ứng. Ngay sau đó, có vài tiếng đập ở góc phố, trong một khoảnh khắc, Khương Di cảm thấy con hẻm rung chuyển dữ dội, gần như khiến cô tự hỏi liệu đây có phải một trận động đất hay không.

Bên trong truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế, Khương Di cầm điện thoại di động mà tim đập liên hồi! Ba đánh một, Chu Úc Đinh kia hoàn toàn không có phần thắng! Cô cầm điện thoại điện thoại đi lên trước, định gọi 120 gì đó, nhưng mà cảnh tượng trước mắt so với dự đoán có chút khác biệt. Mấy tên tóc vàng vừa rồi còn kiêu ngạo hiện tại đã nằm trên mặt đất, trong miệng liên tục kêu đau, tiếng cầu xin người kia tha thứ vang lên không ngừng, có người còn khoa trương hơn, trực tiếp ôm lấy thiếu niên kia gọi ba.