Dì Lương thở phào nhẹ nhõm, “Không sao là tốt rồi, ngài Khương đúng là, nói hôm nay muốn cùng cháu đến trường, vậy mà lại đột nhiên đi công tác…”, bà thở dài, “Lam Thành mưa cũng rất nhiều, cả ngày ẩm ướt khiến đồ không khô nổi, cháu không thích ứng được nhất định phải nói với ngài Khương, ông ấy dù bận rộn thế nào, cũng là bố cháu.”
Khương Di ậm ừ: “Cháu không sao, cũng quen dần rồi.”
“Đứa trẻ này đúng là quá hiểu chuyện, thái thái muốn dì đi theo cháu đến Lam Thành, chính là sợ cháu chịu thiệt. Mấy ngày nay, dì thấy hai mẹ con nhà họ Ngu kia cũng không phải là đèn cạn dầu(*).”
(*) chỉ người lương thiện, không gây chuyện.
“Dì Lương, dì nói nhỏ thôi.”
Dì Lương chính trực nói: “Sợ cái gì, những lời này dì còn muốn nói trước mặt nữa kìa, con bé Ngu Thư kia chính là con ngoài giá thú, cũng không biết cô ta còn muốn làm gì…”
Nói được nửa chừng thì có tiếng bước chân lộp cộp phát ra từ trên lầu, Khương Di đưa mắt nhìn, dì Lương cũng tinh mắt nhìn theo, đột nhiên im bặt.
Một lúc sau, tiếng bước chân dừng lại trước tủ lạnh. Dì Lương nhếch méo cười rồi đứng lên: “Tiểu Thư à, cháu muốn ăn cái gì để dì làm cho.”
“Không cần, tôi lấy chai nước thôi.”, Ngu Thư vặn mở nắp chai, liếc nhìn Khương Di đang ngồi ăn trên bàn, đóng sầm cửa tủ lạnh, xỏ dép đi lên lầu.
Dì Lương nhỏ giọng nói: “Nhìn đứa chị cùng cha khác mẹ của cháu mà xem, xuống cũng không chào cháu lấy một câu, còn trưng ra bộ mặt xấu xí cho ai nhìn…Ai nha, vẫn là ở Đông Đường Tử tốt, không biết chuyện của phu nhân xử lý xong chưa, có lẽ xong việc xong sẽ đến đón chúng ta.”
Đông Đường Tử là nơi Khương Di đã lớn lên suốt mười bảy năm qua.
Mẹ của Khương Di, Trương Tịnh và Khương Hạo Thành kết hôn rất chớp nhoáng, hai người phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp tại một bữa tiệc, ngày thứ mười hai sau khi quen biết, hai người liền đi đến hôn nhân.
Cuộc hôn nhân phải nói là rất môn đăng hộ đối, còn từng là một giai thoại trong giới. Nhưng câu chuyện cổ tích rất nhanh đã tan vỡ, năm thứ sáu sau khi kết hôn, Trương Tịnh phát hiện ra sự tồn tại của Ngu Khiết, từ đó Trương Tịnh và Khương Hạo Thành liền ly thân, cho đến năm ngoái mới chính thức ly hôn.
Khi phân chia tài sản, luật sư của hai bên đã tranh cãi hơn nửa năm. Về phần hai người con, chị của Khương Di đã sinh sống và lớn lên ở Thượng Hải, trong thời gian này, công ty của Trương Tịnh gặp phải khủng hoảng tài chính, nhiều cổ đông và nhà đầu tư đã tìm đến cửa gây rối, thậm chí còn dọa bắt cóc Khương Di và bắt Trương Tịnh phải bán công ty.
Giang Hạo Thành mặc dù không phải là người tốt, nhưng ông ta giàu có và có quyền, Khương Di ở Lam Thành ít nhất còn được an toàn.
Nhưng khi cô đến Lam Thành mới biết, Khương Hạo Thành và Ngu Khiết nửa năm trước đã lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Từ nhỏ Khương Di đối với bố mình chỉ có vài ấn tượng mơ hồ, nguyên nhân là bởi Giang Hạo Thành vẫn luôn xa nhà. Cô không phản đối việc bố mẹ ly thân, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi lần đầu tiên đến một thành phố mới, rồi còn bị đối xử giống như khách không mời mà đến nhà người ta.
Vào ngày thứ ba sau khi đến Lam Thành, cô rất nhớ Đông Đường Tử. Khương Di chỉ có thể hi vọng rằng công việc của mẹ cô sẽ nhanh chóng được giải quyết, rồi cô sẽ được quay trở lại Bắc Kinh…
Sau bữa tối, Khương Di trở về phòng tắm rửa, ngồi trên giường đung đưa bắp chân nhẵn nhụi, hai mắt trống rỗng.
Khương Di ngây người đến gần mười hai giờ mới hoàn hồn. Trường cao trung sẽ khai giảng vào ngày mốt, cô dự định ngày mai sẽ đi loanh quanh tìm đường. Khương Di thường có thói quen thu dọn đồ đạc trước khi đi ngủ và mở khóa cặp sách để kiểm tra những thứ bên trong.
Cô lấy từng thứ ra, hộp bút và sách bài tập được xếp ngay ngắn trên bàn, chiếc ví hình con thỏ cũng được lấy ra…Cô lật qua lật lại, tay Khương Di đột nhiên chạm vào mấy viên kẹo.
Viên kẹo nhiều màu, mỗi màu đại diện cho một hương vị. Khương Di nhận ra loài kẹo này, là của nhãn hiệu rất nổi tiếng ở Trung Quốc tên là Lumen, ở siêu thị cũng có bán, mỗi chiếc kẹo đều có vị khá ngon.
Khương Di tìm một cái lọ thủy tinh để cho kẹo vào. Dù sao cũng là người lạ đưa cho nên cô không dám ăn. Hơn nữa, hiệu sách còn có một người tên là Chu Úc Đinh, nhìn cậu ta có vẻ không nghiêm túc lắm, chỉ cần nghĩ đến cũng khiến người ta vô cớ hoang mang.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Khương Di cầm hai quyển sách đã mua vào buổi tối lên.
Thực ra cô rất thích mua sách, chỉ cần tên sách hay, hoặc có câu nào đó cô đặc biệt yêu thích, cô đều sẽ mua về. Điều này cũng khiến cô có rất nhiều sách ở nhà, bao gồm cả tiếng Trung và tiếng nước ngoài, từ đứng đắn đến không đứng đắn, tất cả đều chất đống trong một căn phòng riêng, người ngoài không được phép vào, khiến người ta cảm tưởng như đó là một căn phòng bằng vàng.
Lúc ở hiệu sách, cô tùy ý cầm lấy hai cuốn sách, nhưng cũng không đọc qua, cô chỉ nhớ bìa sách rất đẹp. Trong tiềm thức, Khương Di cảm thấy một cuốn sách có bìa đẹp thì nội dung chắc cũng sẽ không tệ lắm.
Nghĩ đến đây, cô ôm sách nằm xuống giường, đọc mấy chữ to tướng trên bìa liền sững sờ.
《Độc thoại bạn trai – tôi chỉ bất lực trong tìиɧ ɖu͙©, không phải bất lực trong tình yêu》
《Làm thế nào để có được một tình yêu thuần khiết》
Như thể đang chạm vào một củ khoai tây nóng, Khương Di rất nhanh liền ném cuốn sách đi.
Cuối cùng thì bây giờ cô cũng biết ánh mắt của Chu Úc Đinh khi thanh toán hóa đơn rốt cuộc là có ý gì.
Ông trời ơi, rốt cuộc vừa rồi trong tiệm sách cô nói gì vậy…
…
Ngày hôm sau, Khương Di thức dậy lúc sáu giờ sáng, cô thu dọn đồ đạc, định ra ngoài đi dạo. Khi cô xuống cầu thang thì lại tình cờ đυ.ng phải Ngu Khiết và Ngu Thư.
Ngu Khiết đã ngoài bốn mươi tuổi, là giáo viên biên chế của một trường cao đẳng nghệ thuật ở Lam Thành, bởi vì được chăm sóc cẩn thận nên thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ. Công việc bà ta rất rảnh rỗi, hầu hết thời gian là để tập yoga và cắm hoa, cảm giác vô cùng hưởng thụ cuộc sống.