Chương 5

Chu Úc Đinh khép hờ hai mắt, đưa tay vén mái tóc đen gọn gàng, khi gật đầu còn để lộ ra đường quai hàm đẹp đẽ, quả táo (*) của anh sắc bén nhô ra. Sau khi bình tĩnh lại, cậu nhìn xung quanh, rồi quay lại chỗ Khương Di.

Cô gái mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, phong thái thuần khiết hoàn toàn không phù hợp với hiệu sách. Chu Úc Đinh nhìn thoáng qua, cảm thấy cô rất quen.

Như cảm nhận được điều gì đó, Khương Di vô tình ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Bị đương sự bắt quả tang nhìn trộm, cậu cũng không tránh né, cứ như vậy thẳng thắn dùng ánh mắt đánh giá nhìn Khương Di. Bầu không khí như ngừng lại, giống như mặt sông mùa đông, từng chút một đóng băng.

Một lúc lâu sau, Khương Di đành chịu thua.

Cô cho rằng đối phương có lẽ đang quan tâm đến chuyện vừa rồi cô nghe lén về chuyện cậu bị “bất lực”, dù sao nam sinh cũng rất để tâm đến chuyện này, cho nên cậu ta sẽ không định gϊếŧ cô diệt khẩu đúng không?

Ông trời có thể làm chứng, cô thật sự không cố ý nghe lén, cô chỉ là đến mua sách, ai biết tại nơi tri thức như này lại có một nam một nữ thảo luận chuyện tế nhị kia.

Để chứng minh bản thân thật sự chỉ đến đây mua sách, Khương Di cầm hai cuốn sách rồi đi đến quần thu ngân. Cô còn chưa kịp nói gì, cậu đã lấy mấy viên kẹo trên kệ đưa cho cô: “Cầm đi.”

Khương Di giật mình, ngơ ngác ngước mắt lên, rất tự đắc hỏi: “Phí bịt miệng sao?”

Cô liên tục xua tay, “Không, không, vừa rồi tôi thực sự không nghe thấy gì cả.”, cho dù có nghe thấy, cô cũng sẽ không nói, Khương Di cũng không phải loại đi bô bô mọi chuyện mình biết được ra.

Có lẽ khí tức của nam sinh này thật sự rất đáng sợ, khi cô nói ra lời này, thanh âm có chút run rẩy.

Khương Di nói xong liền thấy cậu cúi đầu, khóe môi hình như hơi cong lên: “Bạn học, cậu đang nghĩ gì vậy, cửa hàng chúng tôi đang có hoạt động, mua sách tặng kẹo.”

Nhận ra bản thân suy nghĩ nhiều, hai tai Khương Di đỏ lên, “A--”



Khương Di đành phải nhận kẹo, ngẫu nhiên đưa hai quyển sách ra, “Tôi muốn mua hai quyển này.”

Bàn tay cậu cầm cuốn sách rất khéo léo, những ngón tay thon dài và trắng trẻo, trên lòng bàn tay có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, Khương Di nhìn nó hai lần, đột nhiên nghe thấy đối phương hỏi với giọng điệu kéo dài: “Cậu có chắc chắn…muốn mua hai quyển này không?”

“Hả?”, Khương Di không hiểu ý cậu, gật đầu như gà mổ thóc, “Ừ, tôi khá thích hai cuốn này, lý luận đơn giản mà sâu sắc, lai kí©h thí©ɧ tư duy, rất đáng đọc.”

Cô thật ra rất sợ hãi, vốn cho rằng hiệu sách này rất kỳ quái, nhưng hiện tại lại vô tình nghe được bí mật của người khác, cô liền hoảng sợ. Như người ta vẫn nói, sự tò mò gϊếŧ chết con mèo, không phải không có lý do. Nghĩ đến đây, Khương Di chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Hai tiếng quét mã vang lên, “37 nhân dân tệ.”, Chu Úc Đinh nói xong, ánh mắt liền tò mò nhìn cô.

Khương Di lấy điện thoại di động ra, thanh toán tiền xong, cô không kịp nhét sách vào cặp đã vội vàng chạy ra khỏi hiệu sách như đang chạy trốn.

Cô vừa đi, chú Trương, chủ hiệu sách đã quay lại. Chú Trương phe phẩy chiếc quạt đuôi mèo, mặt đỏ bừng vì cười, vừa nhìn đã biết ông vừa thắng ván cờ với người ở đầu ngõ.

Thấy chú Trương trở lại, Chu Úc Đinh cầm cặp sách muốn rời đi, chú Trương vỗ vai cậu, “A Úc, vừa rồi cửa hàng có khách đến đúng không? Hình như là một cô bé, nói đi, cháu làm gì con bé rồi? Bác thấy sắc mặt con bé tái nhợt, không phải do cháu bắt nạt đấy chứ?”

Chu Úc Đinh chỉ là người phụ việc trong cửa hàng, Trương Thúc Kỳ rất nghiện cờ bạc, ngày nào cũng tụ tập với người khác ở quầy cờ mất mấy tiếng đồng hồ. Dì Trương hôm nay cũng phải đến lớp học ngoại ngữ đón cháu trai tan học, chỉ có thể tạm thời nhờ cậu đến giúp trông tiệm.

Cậu khịt mũi, “Cậu ta nhát gan chết đi được, cháu còn chưa làm gì.”

Chú Trương cười vài tiếng, ôm vai cậu nịnh nọt, “Ôi chao, nhờ phúc của cháu mà cửa hàng nhỏ của ta hôm nay mới có khách đến. A Úc, nếu không sau này cháu thay ta trông cửa tiệm, nhờ vào khuôn mặt này của cháu, đứng một chỗ không nói lời nào cũng có tiểu cô nương xông vào nha.”

Chu Úc Đinh hai tay khoanh trước ngực đi ra ngoài, bước nhanh đến nỗi dưới chân có gió, “Không bán sắc.”



“Hahahaha, ta phát hiện mấy tiểu cô nương kia có vẻ rất thích bộ dạng lạnh lùng của cháu đấy.”

Hiệu sách này rất ít khi có người, chỉ khi có Chu Úc Đinh ở đây, mới có mấy nữ sinh đến ngắm cậu. Chú Trương sớm đã tính toán, dự định đem cậu làm thành linh vật giống mèo thần tài, bày ở trước cửa tiệm, đảm bảo tiền chảy vào như nước.

Chu Úc Đinh đã đi đến cửa, đem đôi chân dài dựng xe đạp lên, lấy điện thoại di động ra trả lời mấy tin nhắn, uể oải vẫy vẫy chú Trương, “Cháu đi đây--”

Mặt trời đỏ như lửa, hẻm Lựu được nhuộm một lớp màu vàng ấm áp.

Khương Di đang đứng trước quầy hàng nhỏ để chọn mì Oden, tay cầm cốc giấy, cô nghe thấy sau lưng có tiếng chuông xe đạp vang lên, leng keng---

Bà chủ của gian hàng là người rất tốt bụng, bà vẫy tay, cười nói, “A Úc, về nhà đấy à?”

“Vâng, hẹn gặp bác sau ạ--”

Giọng nói cậu buông lỏng, dù cố tỏ ra trưởng thành nhưng vẫn rất quen thuộc.

Khương Di quay đầu lại, chỉ thấy nam sinh đạp xe đi vào con hẻm cũ, gió chiều từ vạt áo cậu thổi vào, mang theo hơi thở mùa hè. Xung quanh có rất nhiều ánh đèn và bóng tối đuổi theo sau lưng cậu, nóng bỏng mà nhiệt liệt.

Bóng dáng cậu rất vụt qua rất nhanh rồi biến mất ở cuối con hẻm.



Trở lại Cẩm Thượng Vân Đình, Khương Hạo Thành và Ngu Khiết đều không có nhà, dì Lương vừa bưng đồ ăn trong bếp ra vừa hỏi cô: “Trường học thế nào? Cháu có gặp giáo viên chưa?”

“Cháu xem rồi, cũng rất tốt.”, Khương Di cũng không đói lắm, nhìn dì Trương bận rộn đi qua đi lại, cô đành cầm bát đũa lên ăn một chút.