Chương 18

Châu Thiên Tình duỗi một ngón tay ra, “Năm con số không.”

“Một trăm vạn?”, Khương Di kinh ngạc, “Cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Chu Thiên Tình: “Còn được đưa đến tận nhà. Lúc đó giáo viên và phụ huynh không dám nhận tiền. Sau này vì cần chữa bệnh gấp nên không còn cách khác, bố mẹ cô ấy đành nhận, nói sau này nhất định sẽ trả lại.”

“Khi đó, mọi người đều đồn đoán mối quan hệ giữa Chu Úc Đinh và cô gái đó, nhưng có một lần, nhà trường tổ chức cho học sinh đến viện dưỡng lão để trải nghiệm thực tế. Viện dưỡng lão mà lớp Chu Úc Đinh đến nằm ở vùng ngoại ô, môi trường khá nghèo nàn, ngay cả giường cũng không có.”

“Viện dưỡng lão sinh hoạt đều dựa vào tiền quyên góp của xã hội, lúc rời đi, Chu Úc Đinh đã trực tiếp đặt một tấm thẻ vào hòm quyên góp, nói trong thẻ có hai mươi vạn…”

Cứu mạng, đây rốt cuộc là loại khí chất bá tổng gì vậy!

Khương Di có thể hình dung ra cảnh tượng Chu Úc Đinh nhai kẹo trái cây rồi nhét thẻ ngân hàng vào tay ai đó, tấm thẻ lạnh và mát đến mức khiến đối phương không thể rút ra.

Chu Thiên Tình hạ giọng: “Cho nên, mọi người đều đồn đoán Chu Úc Đinh không có mối quan hệ gì với cô gái đó. Cậu ta…chỉ là thích quyên góp tiền thôi. Khi đó, số tiền cậu ta quyên góp khá lớn, đến nỗi người phụ trách viện dưỡng lão còn không dám nhận.”

Sau bữa trưa này, Khương Di chỉ cảm thấy Chu Úc Đinh lại càng bí ẩn hơn.

Tuần đầu tiên đi học, cô đại khái là đều vụng về thích ứng, hết cuối tuần, nháy mắt lại đến thứ hai.

Tiết học cuối cùng của mỗi thứ hai là buổi sinh hoạt lớp, Tề Kiến sẽ truyền đạt nội dung buổi sinh hoạt, đồng thời sẽ tổng kết hành vi của cả lớp tuần trước.

Vì vậy, tiết học này còn được coi là tiết học tụng kinh của Tề Kiến.

Quả nhiên, Tề Kiến không nói chuyện chính được mấy câu, lại bắt đầu cằn nhằn, “Tuần đầu tiên khai giảng các em không học tập nghiêm túc tôi có thể hiểu, nhưng đã sang tuần thứ hai rồi, các em còn không mau tỉnh táo là muốn gì? Cố ý làm tôi tức giận sao?”



“Đừng tưởng bản thân có thể thi vào trường cấp ba trung lập là có thể vô lo vô nghĩ, lúc mới nhập học thầy hiệu trưởng đã nói, mục tiêu của học sinh các em chưa bao giờ là thi đại học, mà là thi được vào một trường đại học tốt. Các em nhìn các em mà xem, trải qua mấy bài thi cũng không biết năng lực của bản thân ở đâu.”

Nhắc đến kỳ thi, cả lớp lại khóc không ra nước mắt.

Chu Thiên Tình ngồi về vị trí, “Xong rồi xong rồi, mình nghi ngờ lão Tề phát hiện giờ tự học mình ngủ gật, thầy ấy chắc chắn đang nói về mình.”

Hàn Dật cũng có chút chột dạ, “Sao mình lại có cảm giác là đang nói về mình nhỉ?”

Khương Di thầm nghĩ, có lẽ cô cũng nên tự trách bản thân, bởi vì cô thức khuya nên cũng thỉnh thoảng có ngủ gật mấy lần.

Trên bục giảng, Tề Kiến vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt, “Trong giờ học lớp nào mà không phải sinh long hoạt hổ(*), các em ngược lại thì tốt rồi, tôi có vào xem mấy lần, lớp năm mươi ngủ hơn một nửa! Là đều bị thần ngủ nhập vào hết hay sao?”

(*)khoẻ như vâm; mạnh như rồng như hổ; sinh khí dồi dào。

Trong lớp không ít bạn học đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngược lại người bình thường vừa đến giờ học vừa nằm gục xuống, hiện tại lại đang dựa vào lưng ghế xoay chút, mặt đối mặt với Tề Kiến, hoàn toàn không có chút hối lỗi của kẻ làm sai.

Đối mặt với Chu Úc Đinh, Tề Kiến có hơi nghẹn lại, ông vốn định nói cậu vài câu, nhưng nể mặt nên lại nhịn xuống, cuối cùng thốt ra một câu, “Kỳ thi giữa kỳ kết thúc tôi sẽ tính sổ với các em sau.”

Bởi vì bị Tề Kiến trách mắng nên tuần kế tiếp bận rộn hơn rất nhiều. Các giáo viên bộ môn đua nhau giao bài kiểm tra trên lớp, đến giờ tự học buổi tối lại lấy bài kiểm tra ra chữa. Các loại bài tập, trắc nghiệm liên tiếp ập đến, có chút binh hoang mã loạn(*).

(*)nhốn nháo hoảng loạn

Trưa hôm đó, Khương Di và Châu Thiên Tình lên tầng bốn lấy nước.



Lớp 11-7 nằm ở tầng bốn, khi đi ngang qua, Khương Di ngoài ý muốn bắt gặp Chu Úc Đinh đứng ở cửa nói chuyện với một nam sinh, Phương Duy Tiểu ở ngay bên cạnh bọn họ, ba người không biết đang nói gì, Khương Di cũng chỉ mơ hồ nghe thấy cái gì mà ma sát, vận động.

Châu Thiên Tính kéo cô đến chỗ lấy nước, chỉ vào ba người họ, nhỏ giọng nói: “Thấy chưa, mấy học bá lại đang so IQ rồi, người thường chúng ta đúng là không theo kịp mà.”

Khương Di theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Chu Úc Đinh đang dựa vào bệ cửa sổ, dáng người thon thả gọn gàng, đôi môi hơi mím lại.

“Nam sinh đó tên là Tần Việt, trước mắt là người đứng đầu khối, nhưng kỳ thi cuối kỳ vừa rồi cậu ta chỉ cao hơn Chu Úc Đinh một điểm, Phương Duy Tiểu xếp thứ sáu. Cậu xem, đôi mắt Phương Duy Tiểu dính chặt trên người Chu Úc Đinh rồi kìa.”

Khương Di chuyên tâm lấy nước, kéo tay áo của Chu Thiên Tình lên: “Đừng bàn tán về người khác nữa.”

Châu Thiên Tình cười, cũng không biết cô nghe mấy tin đồn đó ở đâu, càng nói càng hăng, “Cậu còn nhớ Ngu Thư không? Cô ta đúng là may mắn khi chơi được với Phương Duy Tiểu. Hồi năm nhất, Ngu Thư đã tỏ tình với Chu Úc Đinh, nhưng lại bị cậu ta từ chối.”

Khương Di sửng sốt một hồi, không chút nghĩ ngợi hỏi: “Hả? Chị em tốt thích cùng một người, đúng là tình tiết cẩu huyết mà.”

Chu Thiên Tình kích động lắc cánh tay của cô, “Đúng không, tình tiết máu chó này vô cùng kí©h thí©ɧ, trời ơi…Chu giáo thảo của chúng ta có vào làng giải trí cũng là làm nam chính.”



Gần hết giờ nghỉ trưa, các học sinh lục đυ.c đứng dậy, bầu không khí trong lớp có hơi ngột ngạt nên Khương Di đã đến hành lang hít thở chút không khí.

Cuối tháng tám, nắng như thiêu đốt, như muốn cháy da cháy thịt, trong ngày nắng nóng như vậy mà ở sân vẫn có người đang chơi.

Những nam sinh ở độ tuổi này dường như có nguồn năng lực bất tận, thời tiết căn bản không thể ngăn bọn họ vui đùa.

Khương Di đứng ở hành lang, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người đang tiến lại gần.