Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mùa Hè Rực Rỡ Của Anh Và Em

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chung quy, gia đình cậu không thiếu tiền. Chính việc này nên mỗi lần ra ngoài chơi, Triệu Càn Khôn đều có lý do lừa Chu Úc Đinh trả tiền.

Khi học lớp hai tiểu học, Chu Úc Đinh được đưa đón bằng một chiếc xe Maybach, nghe nói cha cậu sẽ đón cậu đến Bắc Kinh học tập, vì một số lý do, cậu đã tự mình chạy về. Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng cũng có xe sang mang biển số Bắc Kinh A xuất hiện ở cổng trường.

“Gần đây không phải người Bắc Kinh đến thường xuyên hơn sao? Không phải lại muốn đưa Úc ca đi đấy chứ?”

Triệu Càn Khôn tim đập thình thịch, theo bản năng nói, “Úc ca đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”

Võ Lập cười nói, “Cậu định làm gì?”

“Cậu ấy là lão đại của tôi a--”

Lúc Triệu Càn Khôn và Võ Lập bước vào phòng ăn đã đυ.ng phải Khương Di. Châu Thiên Tình đang hâm nóng thức ăn, còn Khương Di đang đi mua hai ly nước ép dưa hấu.

Triệu Càn Không vẫn tay ra hiệu, “Này, bạn học Khương.”

Khương Di cười đáp lại rồi rời đi.

Quầy nước nằm ở cổng đông cạnh trường, Khương Di gọi hai ly nước ép dưa hấu xong liền đứng dưới bóng cây đợi. Hôm nay trời vô cùng nắng nóng, trên tay phe phẩy chiếc quạt vừa được khuyến mại trong cửa hàng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chu Úc Đinh đang đứng cách đó không xa.

Một chiếc Cullinan đậu gần cổng phía đông, Chu Úc Đinh đi đến, tùy ý giơ ngón tay gõ cửa kính xe, trực tiếp mở cửa ngồi vào, cả quá trình trên mặt đều không chút biểu cảm, giống như một sát thủ lạnh lùng.

Khương Di thấy chiếc xe Cullinan có biển số Bắc Kinh, không hiểu sao, cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như đã thấy ở đâu đó rồi.



Sau một hồi chờ đợi, nước ép dưa hấu đã xong, hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mại mua hai tặng một. Khương Di cầm ba cốc nước đi ra, lấy quạt che đầu đi về phía nhà ăn.

Nước ép dưa hấu buổi chiều không còn ngon nữa, làm sao để uống hết đây? Cô còn đang suy nghĩ, vừa vặn nhìn thấy Chu Úc Đinh bước từ trên xe xuống.

Cô nảy ra một ý tưởng, hay là…đưa cho Chu Úc Đinh? Dù sao hôm qua là cô làm chuyện có lỗi với cậu.

Chu Úc Đinh đang đi về phía cô, bước chân của thiếu niên rất nhanh nhưng không hề hoảng loạn.

Cậu vẫn vẻ mặt ủ rũ, không biết tâm tình có đang tốt hay không, chỉ có thể thông qua quan sát cẩn thận mới biết được, lông mày cô dần chau lại.

Buổi trưa cổng trường không có học sinh nào, Chu Úc Đinh dường như không nhìn thấy Khương Di, trực tiếp đi ngang qua cô.

Khương Di đuổi theo cậu, thở hồng hộc chặn cậu lại, từ trong túi lấy ra một ly nước ép dưa hấu, nói, “Bạn học Chu Úc Đinh, cái này cho cậu.”

Nước ép dưa hấu có đá, sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời một thời gian, hơi nước đã ngưng tụ lại trên cốc, những giọt nước nhỏ rơi xuống lòng bàn tay của Khương Di.

Ngón tay của cô thon thả nhỏ nhắn, bàn tay không cầm được hết cốc, nước ép dưa hấu màu đỏ tươi và làn da trắng như tuyết của cô va chạm vào nhau, khiến người ta mê muội.

Chu Úc Đinh kinh ngạc, nhếch môi, “Cho tôi?”

“Ừm.”, Khương Di giải thích, “Hôm qua là mình lỡ làm bỏng cậu, hôm nay đền cho cậu cái này.”

Ánh mắt Chu Úc Đinh không tự chủ được, di chuyển từ cốc nước dưa hấu sang năm ngón tay, rồi cổ tay, cánh tay…

Đôi mắt cậu như bị đâm, một ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu: Nữ sinh đến từ Bắc Kinh này đúng là rất trắng.



Gộp trường trung học và cao trung lại, cũng không có bao nhiêu người tự mang cơm, tầng hai canteen rất vắng. Lúc Khương Di đến, Chu Thiên Tình đã hâm nóng đồ ăn xong, đang chờ cô cùng ăn.

Khương Di ngồi xuống, đưa nước dưa hấu và ống hút cho cô. Hộp cơm của hai người đều có món giống nhau, có lẽ dì Lương sợ hai người ăn không đủ nên cơm và rau đều cho khá nhiều.

Châu Thiên Tình giống như một con sói đói vồ lấy thức ăn, liên tục nhét thịt vào miệng, Khương Di không nhịn được cười, nói, “Cậu ăn chậm một chút.”

Sau khi ăn uống no nê, Chu Thiên Tình nói, “Ngon quá đi, A Di, thật may là có cậu--”

Hai người yên lặng ăn cơm, Triệu Càn Khôn và Võ Lập cũng ở tầng ăn, nhưng ngồi khá xa, Khương Di phát hiện không thấy Chu Úc Đinh đâu.

Cô cảm thấy tò mò, nhỏ giọng hỏi, “Cái đó…hôm qua cậu gọi cậu ấy là Chu đại thiếu gia, là vì nhà cậu ấy có nhiều tiền sao?”

“Chắc là vậy.”, Châu Thiên Tình vừa gặm xương vừa nói, “Tớ, Châu Thiên Tình, Triệu Càn Khôn và Võ Lập từng học chung cấp hai, nhưng không học cùng lớp, nhưng tớ thấy nhà cậu ta có Cullinan.”

“Quả thật đúng là nhà có tiền.”

Vậy lúc vừa rồi lúc bước xuống xe sang, sao vẻ mặt cậu ấy lại mặt mày ủ rũ như thế, chẳng lẽ là được ngồi trên xe sang nên ngại ngùng sao?

Ở bên kia, Võ Lập và Triệu Càn Khôn đã ăn trưa xong, đứng dậy muốn rời đi, lúc này Châu Thiên Tình càng nói càng hăng, “Còn nữa, mình nghe nói năm hai trung học, có một nữ sinh ở lớp của Chu Úc Đinh bị bệnh, ca phẫu thuật ghép tim tốn hàng trăm nhìn đô la, nhưng điều kiện gia đình cô ấy không được tốt, vì vậy nên các học sinh đã chủ động quyên góp tiền cho cô ấy.”

“Người nào cũng đều móc hết tiền tiêu vặt ra, nhưng học sinh năng lực có hạn, quyên góp cũng chỉ có mất trăm tệ, cậu đoán xem Chu Úc Đinh quyên góp bao nhiêu?”

Giọng điệu của Châu Thiên Tình lên xuống thất thường, nếu cô làm người dẫn chuyện thì hiệu quả nhất định sẽ rất tốt, lòng hiếu kỳ của Khương Di bị khơi dậy, cô dừng đũa hỏi: “Bao nhiêu? Một nghìn?”
« Chương TrướcChương Tiếp »