Giống như ngày hôm qua, Chu Úc Đinh đạp xe rồi nhanh chóng biến mất ở cuối hẻm Lựu.
Người này bị làm sao vậy, dậy sớm đến thế mà lại là người cuối cùng đến lớp. Khương Di cảm thấy người bạn cùng lớp này của cô khá bí ẩn.
Tiết học buổi sáng trong nháy mắt đã trôi qua, đến tiết thứ năm, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn ra khỏi lớp. Chu Thiên Tình thậm chí còn hơn thế, cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên cửa lớp, đếm ngược từng giây một.
Tiết học cuối cùng là tiết tiếng Trung, giáo viên bộ môn là Hà Mai, cô biết tâm tư của những đứa trẻ này đã sớm trôi dạt đến nhà ăn nên quyết định sẽ cho lớp học kết thúc trước ba phút.
Ngay lập tức, đám đông gầm lên rồi lao ra ngoài.
Châu Thiên Tình ríu rít: “Aaa, Châu Thiên Tình mình không ngờ còn có một ngày tự mang đồ ăn trưa, A Di, hay chúng mình yêu nhau đi, được không--”
“Hôm nay là món thịt xào chua ngọt với dứa, thịt gà xào, cà tím kho và mướp xào. Cậu muốn ăn gì thì nói cho tớ biết. Lần sau tớ sẽ bảo dì Lương làm.”, Khương Di tâm trạng vui vẻ thông báo thực đơn.
Chu Thiên Tình ôm lấy cánh tay cô, “Tớ dễ nuôi lắm, ăn gì cũng được, A Di, cậu đúng là thiên sư giáng trần mà…”
Hôm trời vô cùng nóng, phơi nắng một lúc đảm bảo mồ hôi đổ đầm đìa. Lúc Khương Di cởϊ áσ khoác, bên trong cô mặc áo đồng phục ngắn tay màu trắng xanh, ngược lại cảm thấy rất mát mẻ.
Cô trời sinh trắng trẻo, làn da bị mặt trời chiếu vào như đang phát sáng, khiến người khác vô cùng chói mắt.
Chu Úc Đinh, Võ Lập, Triệu Càn Khôn ba người ra khỏi lớp học rồi đi đến canteen của trường trung học. Canteen của trường trung học là do chú Võ Lập ký hợp đồng, ba người bọn học mỗi ngày đều ăn trưa ở đó.
Ba người đi sau vài bước, đồng phục học sinh của Chu Úc Đinh để mở, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay. Vào một ngày nắng nóng như vậy, cả Triệu Càn Khôn và Võ Lập sau khi đi bộ một đoạn ngắn đều đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng cậu là người duy nhất sảng khoái, sạch sẽ và gọn gàng.
Triệu Càn Khôn ôm vai Chu Úc Đinh, khẽ nâng cằm lên nói: “Úc ca, cậu có nghĩ bạn học Khương tiêm thuốc làm trắng da không, bằng không thì tại sao lại được như vậy?”
Mẹ của Triệu Càn Khôn rất thích phẫu thuật thẩm mỹ, cái gì axit boric, tiêm làm trắng, cậu cũng biết một chút.
“Khoa học đã phát triển đến trình độ này rồi sao?”, Võ Lập nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn đang đung đưa của Khương Di, “Đúng là trắng như phấn.”
Chu Úc Đinh: “Cậu nhìn người ta làm gì, hai người biếи ŧɦái sao?”
Con trai ở độ tuổi này chú ý rất nhiều đến bạn khác giới. Khương Di là học sinh chuyển trường, tuy tính cách trầm lắng nhưng không có nghĩa là không thu hút sự chú ý.
Triệu Càn Khôn nghẹn ngào, “Nhìn chút thôi, dù sao mình cũng không có suy nghĩ gì.”
Chu Úc Đinh: “Không có suy nghĩ thì cậu nhìn làm gì?”
Võ Lập cũng cảm thấy bối rối, bình thường cậu và Triệu Càn Khôn cũng hay thảo luận về nữ sinh, cũng không thấy Chu Úc Đinh can thiệp, hôm nay lại giống như pháo.
Tuy nhiên, sự hứng thú của Chu Úc Đinh với nữ sinh căn bản rất ít, ở trường cũng có rất nhiều người thích cậu, hoặc là tỏ tình trắng trợn, hoặc là yêu thầm, nhưng chưa từng nhìn thấy ai có thể khiến cậu thực sự bận tâm.
Cũng không đúng, trên đường đi, một số nhóm nữ sinh nhìn Chu Úc Đinh đã mạnh dạn đến bắt chuyện nhưng đã bị cậu dùng vẻ mặt lạnh lùng né tránh.
Ở cửa nhà ăn, Chu Úc Đinh liếc điện thoại một cái, nhíu mày: “Có người tìm tôi, các cậu ăn trước đi.”
“Ai tìm cậu? Chú mình nói hôm nay đã để dành chân gà nướng cho chúng ta rồi.”
“Người Bắc Kinh.”, Chu Úc Đinh nói xong, hai tay đút túi đi về phía cửa đông.
Chu Úc Đinh rất ít khi tiết lộ chuyện riêng của bản thân.
Võ Lập, Triệu Càn Khôn và cậu từ khi còn nhỏ đã sống cùng một khu phố, có thể nói là bạn bè từ nhỏ, nhưng chính họ cũng không dám vỗ ngực tự hào nói bọn họ hiểu rất rõ cậu ấy.
Khi Chu Úc Đinh khoa trương, cậu ấy hấp dẫn hơn bất kỳ ai khác, khi cậu thờ ơ lại giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, vô cùng dọa người.
Triệu Càn Khôn biết cậu đang sống cùng với bà. Khi Triệu Càn Khôn chuyển đến đây, Chu Úc Đinh đã cầm đầu những đứa trẻ ở khu vực này. Cậu trời sinh đã có một loại ảnh hưởng, không nói cũng sẽ khiến người khác theo bản năng muốn đi theo.
Khi còn bé, Triệu Càn Khôn đã chịu ảnh hưởng sâu sắc của điện nền điện ảnh Hong Kong, luôn muốn trở thành lão đại của một khu vực nào đấy, cho nên mới chuyển đến không lâu, cậu muốn cùng Chu Úc Đinh tỉ thí một trận. Dưới sự khıêυ khí©h năm lần bảy lượt của cậu, hai người đánh nhau rất nhiều, không cần nghĩ cũng đoán được, Triệu Càn Khôn bị Chu Úc Đinh đánh đến khóc kêu cha gọi mẹ.
Mặc dù thua nhưng trong lòng Triệu Càn Khôn vẫn không phục. Cho đến khi hai người vào tiểu học, có một thời gian Triệu Càn Khôn ngày nào cũng bị chảy máu cam, khi còn nhỏ cậu thường xem phim truyền hình cẩu huyết với mẹ nên vẫn luôn cho rằng bản thân bị bệnh máu trắng sắp chết.
Gia đình trấn an cậu không bị bệnh gì, nhưng Triệu Càn Khôn lại nghĩ họ nói dối cậu ấy.
Cuối cùng có một ngày, Triệu Càn Khôn chảy máu mũi chạy đến tìm Chu Úc Đinh, bất đắc dĩ nói, “Từ giờ trở đi, cậu sẽ là lão đại.”
Chu Úc Đinh mím môi hồi lâu không nói, chỉ kêu cậu giơ một cánh tay lên, rồi đi tìm cho cậu một khối băng, sau đó máu mũi thật sự không chảy nữa.
Khi đó, Triệu Càn Khôn vô cùng ngưỡng mộ nói, “Không phải chứ, cậu cũng có thể chữa khỏi bệnh bạch cầu sao?”
Tuy nhiên, Chu Úc Đinh, một thẳng nam, hoàn toàn không biết xấu hổ, gật đầu thừa nhận.
Hoa Đà(*) cũng không có thần phục, từ đó về sau Triệu Càn Khôn đối với Chu Úc Đinh tâm phục khẩu phục, Chu Úc Đinh bảo đi bên trái, cậu không dám đi bên phải, vô cùng nghe lời. Sau đó khi lớn hơn một chút, Triệu Càn Khôn nhận ra cậu chỉ là bị vỡ mạch máu, Chu Úc Đinh trước nay là đang đùa giỡn với cậu.
(*) là một thầy thuốc nổi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa cậu và Chu Úc Đinh ngày càng tốt, sau đó, Võ Lập chuyển đến, ba người họ tự nhiên tạo thành một nhóm chơi chung với nhau.
Từ tiểu học đến cao trung, ba người quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng Triệu Càn Khôn và Võ Lập cũng chỉ biết một chút về chuyện gia đình của Chu Úc Đinh.
Bình thường Chu Úc Đinh không chủ động nói ra, bọn họ cũng sẽ không hỏi, chỉ biết cha của Chu Úc Đinh là một đại gia có tiếng ở Bắc Kinh, nghe nói còn là đại gia nằm top 3 trong danh sách những người giàu có nhất. Mẹ cậu ở nước ngoài mở văn phòng luật sự, cũng nhiều tiền không kém, có một lần quay về, trong tay cầm chiếc túi da cá sấu nạm kim cương Birkin.