Chương 15

Để lấp đầy dạ dày, Khương Di đã lấy thêm một phần sườn kho và súp trứng.

Cô tò mò: “Trường mình không có canteen nào khác sao?”

Châu Thiên Tình: “Đúng vậy, nói chính xác thì trường mình có hai canteen, một dành cho trung học, một dành cho cao trung. Đồ ăn ở canteen trung học rất ngon, 12:10 là đã hết đồ ăn rồi.”

Hai cơ sở trung học và cao trung được liên thông với nhau, thẻ học sinh cũng là dùng chung, nhưng trường trung học tan sớm hơn cao trung 15 phút.”

Châu Thiên Tình vỗ tay: “Không sao, nhẫn nhịn chút là được, chiều chúng ta đi ăn món ngon.”

Nhưng một hai ngày còn được, về lâu dài không biết có chịu được nữa không?

Khương Di nảy ra một ý: “Trường học có cho tự mang đồ ăn trưa không?”

“Được chứ, tầng hai của canteen trung học có tủ lạnh và lò vi sóng, cũng rất tiện lợi. Sao, cậu định bỏ rơi tớ, tự mình mang đồ ăn đến sao?”

Bố mẹ của Châu Thiên Tình rất bận rộn, cuối tuần cô thậm chí còn đi ăn ngoài ba bữa liền, vì vậy không thể tự mang đồ ăn đến.

Khương Di: “Sao có thể, mỗi sáng mình sẽ mang hai phần cơm trưa bỏ vào tủ lạnh, buổi trưa chúng ta ra canteen hâm nóng rồi cùng ăn.”

“Cái này…hình như không tốt lắm?”, Chu Thiên Tình có chút xấu hổ.

Khương Di kiên quyết nói: “Có gì mà không tốt, quyết định như vậy đi, trong nhà mình có người nấu cơm, ít nhiều cũng có thể ăn được.”

Châu Thiên Tình rất cảm động, do dự một lúc mới đồng ý, “A Di, cậu đúng là thiên thần mà, là thiên thần cứu rỗi chúng sinh, tớ yêu cậu chết đi được. Thế này, cậu mang cơm trưa cho tớ, tớ sẽ bao cậu ăn vặt.”

Hai người vui vẻ hợp tác.



13:30 chiều, Chu Úc Đinh vẫn là người cuối cùng bước vào lớp học. Khương Di nhìn thấy cậu đã kéo cao cổ áo khoác đồng phục, cổ áo che kín mít.

Cậu trời sinh đã lạnh lùng, lúc mặt không chút biểu cảm còn khiến người ta có cảm giác không dám động vào.

Không biết vết bỏng của cậu ấy đã khỏi chưa, Khương Di cảm thấy có chút áy náy, ừm, cô nghĩ cô sẽ đến phòng y tế để xin một túi chườm cho cậu ấy.



Buổi tối sau giờ tự học, chú Lưu vẫn đến đón cô.

Ngu Thư vừa lên xe đã đeo tai nghe vào, một đường về nhà không nói lời nào, Ngu Khiết sau đó đã hỏi lý do tại sao Khương Di hôm nay lại dậy sớm mà không chờ Ngu Thư cùng đi học.

Khương Di không muốn nói nhiều, nhưng hiện tại cô phải sống chung mái nhà với bọn họ, mặc dù cô ghét Ngu Khiết và Ngu Thư, nhưng cô cũng không phải kiểu người thích gây chuyện, lạnh lùng nói: “Cháu vừa chuyển đến trường mới nên không theo kịp các bạn. Nếu đến trường sớm thì có thể có nhiều thời gian hơn để học.”

Ngu Khiết: “Là vậy sao--”

Ngược lại nhìn Ngu Thư rất không bình thường, cô ta không trực tiếp đi lên tầng mà lại như cây cột cắm ở phòng khách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Khương Di, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chuyện liên quan đến vấn đề học tập, Ngu Khiết cũng không tiện xen vào: “Dì nghe bố con nói, trước kia con học ở khoa quốc tế Minh Tín, thành tích cũng không tệ, vừa mới chuyển trường có thể sẽ không quen, nhưng cũng đừng tạo áp lực quá.”

“Thế này, sau này để chú Lưu đi thêm một chuyến, 6:10 đưa cháu đi học.”

Khương Di không muốn gây rắc rối cho người khác, chưa kể quãng đường từ trường đến Cẩm Thượng Vân Đình cũng khá gần, đi bộ tầm mười phút cũng được coi là tập thể dục.

Thấy cô từ chối nên Ngu Khiết cũng không nói nữa.

Sau khi Khương Di lên tầng, Ngu Thư ở phòng khách ôm chặt lấy Ngu Thư làm nũng, “Mẹ, con đã nói con không bắt nạt cô ta rồi mà.”



Ngu Khiết mắng: “Nếu con thực sự nghe lời mẹ thì đã không khiến người khác khó xử. Nếu cha con biết nhất định sẽ mắng chết con.”

Ngu Khiết là một người phụ nữ thông minh, nếu bà ta đã có thứ mình muốn thì sẽ không quan tâm đến những thứ khác. Đừng nói Khương Hạo Thành cùng con gái vợ cũ ở chung nhà với bà ta, kể cả là Trương Tịnh có ở chung, bà ta cũng sẽ không có chút hoảng sợ nào.

Dù sao hiện tại, bà ta mới là danh chính ngôn thuận.

“Nhưng con không cần học sao? A Di học hành chăm chỉ như vậy, đến lúc đó con mà thi không lại một người mới chuyển từ trường quốc tế đến, nói ra mẹ xấu hổ chết mất.”

Ngu Thư rất tự tin nói, “Sao có thể? Học sinh trường cao trung quốc tế đều là học sinh kém, hơn nữa chương trình học cũng không giống nhau, cô ta có cố gắng hơn nữa cũng chỉ thi được top 50 thôi. Hơn nữa, khi còn bé cô ta không phải từng bị bệnh sao, đầu óc chậm chạp, hồi học tiểu học ngay cả bảng nhân chia cũng không biết…”

Tối hôm đó, Khương Di làm xong bài tập về nhà thì lại tự học thêm một chương hóa học khác, lúc làm bài, cô phát hiện một kiến thức có đến rất nhiều câu hỏi khác nhau, đơn giản một lúc thì có thể làm được, nhưng nếu là mấy loại kiến thức trộn lại đối với cô mà nói thì có chút khó khăn.

Khương Di đột nhiên hiểu tại sao học sinh cao trung lại dùng chiến thuật biển câu hỏi, nhiều loại đề như vậy, không đánh đề đúng là không được. Cô sửa lại mấy câu sai rồi nằm xuống giường.

Sáng hôm sau, khi Khương Di xuống nhà, dì Lương đã chuẩn bị xong bữa sáng và bữa trưa.

Dì Lương làm việc ở Khương gia đã mấy năm, bà rất chăm chỉ, tối qua Khương Di nói sẽ tự mang cơm trưa, vì vậy bà đã đặc biệt chuẩn bị thực đơn cho một tuần, bà vừa múc cháo cho Khương Di vừa đau lòng nói: “Ôi chao, mới tới Lam Thành mấy ngày mà cháu đã gầy nhiều lắm rồi kìa.”

“Lò vi sóng ở trường có tốt không? Đồ ăn để tủ lạnh sẽ không ngon nữa, hay để buổi trưa dì mang đến cho cháu?”

Khương Di cười nói: “Không cần đâu dì Lương, trước kia con đi học không phải vẫn luôn tự mang đồ ăn sao?”

Từ nhỏ đến lớn, mối cuối tuần Khương Di đều phải tham gia các lớp ngoại khác khác nhau, lớp ngoại khóa sẽ không phát cơm ăn, Trương Tịnh lại thấy đồ ăn bên ngoài không được lành mạnh, nên bà chỉ có thể để cô mang cơm đi.

Hộp cơm được đặt trong một chiếc túi xách màu hông hoa anh đào, Khương Di ăn sáng xong liền xách túi ra ngoài.

Khi rẽ vào hẻm Lựu, Khương Di vô thức liếc nhìn con hẻm phía bên trái. Không ngoài dự đoán, một lúc, tiếng chuông xe đạp lại vang lên.