Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mùa Hè Rực Rỡ Của Anh Và Em

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuổi mười bảy tuổi mười tám rất thích mấy loại chuyện phiếm này, Khương Di thấp giọng nói: “Vậy cậu ấy là con rể của hiệu trưởng?”

Châu Thiên Tình cười, “Vẫn chưa, nhưng Chu Úc Đinh và Phương Duy Tiểu vô cùng xứng đôi. Cả hai đều có thành tích tốt và ngoại hình đẹp. Tớ còn nghe nói khi danh sách được công bố, Phương Duy Tiểu yêu cầu muốn được đổi sang lớp bọn mình, nhưng bố cậu ta không đồng ý.”

“Ồ--”, Khương Di trầm ngâm, “Còn người đứng cạnh Phương Duy Tiểu thì sao?”

“Đó là Ngu Thư, cũng học 11-7, là chị em tốt với Phương Duy Tiểu. Thành tích của Ngu Thư kém hơn Phương Duy Tiểu một chút, nhưng cậu ta cũng rất giỏi, được xếp vào top 50 của lớp. Mẹ cậu ta còn rất trẻ, học kỳ trước mới chuyển đến đây. Hôm họp phụ huynh…”

Đoạn sau Khương Di thật sự không nghe lọt chữ nào nữa, tâm trí đột nhiên thất thần.

Lấy nước xong, hai nữ sinh lầm bầm bước vào lớp, lại tình cờ đυ.ng phải Chu Úc Đinh.

Chu Úc Đinh đang giảng toán cho hai nam sinh, cậu đứng ở lối đi, đầu ngón tay thon dài đang cầm một cây bút. Đầu bút gạch chéo hai cái, cậu liệt kê ngắn gọn công thức tính toán rồi đánh dấu một cái lên đáp án B.

Có lẽ là không theo kịp tốc độ giảng bài của cậu, vẻ mặt hai nam sinh có vẻ mờ mịt, Chu Úc Đinh thấy thế, liền rút một tờ giấy nháp ra chuẩn bị giảng lại lần nữa.

Khi đi ngang qua, Khương Di thấy nét chữ của cậu có thể dùng từ phi long phượng vũ để hình dung, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không biết được đó là chữ gì, đúng là rất lợi hại.

Cô vặn nắp định uống nước, đúng lúc này có người đυ.ng phải cô, cô không cầm chắc cốc, nước liền hất thẳng về phía Chu Úc Đinh.



Khi Chu Úc Đinh ôm cổ quay về chỗ ngồi, tâm trạng rõ ràng cậu là không hề tốt, khiến Khương Di càng sợ hãi.

Nước khá nóng, cũng may lượng nước hắt lên cổ Chu Úc Đinh không nhiều, nhưng vẫn khiến làn da trắng nõn của cậu bị bỏng đỏ.



“Xin lỗi.”

Khương Di đã nói xin lỗi rất nhiều lần, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi. Đầu năm học, dì Lương đã giúp cô chuẩn bị một hộp đựng đồ, bên trong có đồ ăn nhẹ, một cái chăn nhỏ và các loại thuốc thông dụng.

Cô lục lọi trong hộp đựng đồ, cuối cùng lấy ra một lọ thuốc trị bỏng, đưa cho Chu Úc Đinh: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Đúng vậy, bạn học Chu Úc Đinh, cậu đừng tức giận.”, Chu Thiên Tình nói thay cô.

Chuyện nhỏ nhặt như vậy sẽ không khiến Chu Úc Đinh tức giận, nhưng nhìn thấy bàn tay đưa thuốc mỡ đang run rẩy của cô, cậu không nhịn được cười: “Cậu run vậy làm gì?”

Cũng đâu phải là ăn thịt cô?

Khương Di hoàn toàn không biết bản thân đang run lẩy bẩy, cô bôi thuốc mỡ lên lòng bàn tay Chu Úc Đinh, nói, “Xin lỗi, vừa nãy tôi…”

Khương Di còn định nói buổi chiều sẽ mời cậu trà sữa để đền tội. Nhưng Chu Úc Đinh không cho cô cơ hội nói, nhẹ nhàng ậm ừ, “Tôi tha thứ cho cậu.”

Cậu dựa vào bàn, ngả người ra sau, đối diện với Khương Di. Đại tiểu thư lỗ tai đã đỏ bừng, không biết vì sao lại xấu hổ nữa.

Chậc, da mặt đúng là mỏng!

Tiết tiếp theo là tiết vật lý, Tề Kiến có việc bận nên bảo học sinh tự học trước, Khương Di đang hỏi bài Hàn Dật thì nghe thấy Triệu Càn Không và Chu Úc Đinh thì thầm trước mặt.

Triệu Càn Khôn: “Thôi xong, Chu Úc Đinh, cậu không còn trong sạch nữa!”

Chu Úc Đinh đang làm vật lý, vừa nói chuyện với Triệu Càn Khôn vừa nói chuyện khiến cậu bị phân tâm, cậu nhìn bạn cùng với bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, nói: “Cậu bị bệnh không?”



Triệu Càn Khôn chỉ vào vết đổ trên cổ cậu, nghiêm túc nói: “Này, đối với con trai thì trinh tiết là quan trọng nhất đó.”

“Nói tiếng người!”

Triệu Càn Khôn: “Nào, nói cho huynh đệ biết, là tên nào gan to lớn mật trồng dâu tây lên cổ cậu?”

Khương Di: “?”



Giờ nghỉ trưa của cao trung rất ngắn, mặc dù chiều 14:30 mới vào tiết, nhưng mấy năm nay mọi người vẫn mặc định từ 13:30 đến 14:30 là giờ tự học, nên căn bản không ai dám ngủ.

Vì vậy chỉ có một tiếng để ăn và nghỉ trưa. Thời gian ngắn, nhiệm vụ nhiều, bữa trưa của học sinh đã được dọn sẵn trong canteen.

Canteen có hai tầng, ba lớp ăn chung, phòng còn có hơn mười cửa sổ nhưng nhìn chung vẫn có vẻ khá đông. Khương Di vừa lấy xong hai món chay và một món thịt thì đột nhiên nhìn thấy Châu Thiên Tình đang đứng từ xa vẫy tay với cô.

“Ngồi đi.”, Châu Thiên Tình nói, “Buổi trưa ăn tạm gì đó thôi, chiều chúng ta ra cửa đông ăn.”

Phía đông cổng trường là phố ăn vặt, là nơi học sinh thường tụ tập sau giờ học. Khương Di nhìn thấy thức ăn của ai người họ, trông vô cùng phong phú, trông không giống như ăn tạm, nhưng rất nhanh, cô biết lời Châu Thiên Tình nói là đúng.

Mấy món ở trường cao trung phổ thông…khá là bình thường.

Khương Di chỉ ăn ớt xanh chứ không ăn ớt đỏ, nhưng món thịt lợn rán của cô mua không chỉ có cả ớt xanh và đỏ mà còn có mùi tanh. Củ sen hấp cũng vậy, mùi vị rất kỳ quái, cơm hình như cũng hơi sượng.

Nhìn bộ dạng nuốt không trôi của cô, Chu Thiên Tình gắp mấy miếng sườn để vào đĩa của cô, nói, “Cậu ăn mấy lần rồi sẽ biết, đồ ăn ở cao trung phổ thông cũng chỉ là để ăn cho có thôi. Mình nói cho cậu biết, cả canteen cũng chỉ có sườn kho và súp trứng là còn có thể miễn cưỡng ăn được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »