Chương 12

“Khương Di, học sinh mới chuyển trường, trước đây học ở khối quốc tế Cao trung Minh Tín, tôi vừa tra rồi, học phí ở đó là 390,000 một năm, cậu tin được không?”

“Đến từ Bắc Kinh?”, Chu Úc Đinh không biết vì lý do gì, đột nhiên quay đầu lại.

Khương Di đang cầm chiếc cốc hình con vịt nhỏ màu vang uống nước.

Hai người bất ngờ chạm mắt, Khương Di không khỏi cảm thấy chột dạ, suýt chút nữa đã buột miệng: Tôi thật sự chưa xem ảnh khỏa thân của cậu.



Có ba lớp phải tự học buổi tối, lớp một và lớp hai học từ 9:30 tối, lớp ba học từ 10:30 tối. Sau tiết tự học, các học sinh được chia thành hai nhóm, học sinh nội trú sẽ quay về ký túc xá, còn những học sinh khác sẽ rời khỏi trường về nhà.

Khương Di vẫn chưa quen đường, cô đi mấy vòng xung quanh khuôn viên mới đến được cổng trường. Lúc cô tìm được xe của chú Lưu, Ngu Thư đã sớm đứng đó.

Ngu Thư trên vai đeo một chiếc túi, đang nói chuyện với một nam sinh. Đối phương hỏi cô ta tại sao không đi về, Ngu Thư cau mày nói cô ta đang đợi một người.

Giống như buổi sáng, cả hai ở trên xe không nói với nhau câu nào. Chú Lưu cũng cảm thấy bầu không khí trong xe rất kỳ lạ, ông vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát hai người ngồi phía sau.

Mùa hè trời vô cùng nóng, ngay cả ban đêm cũng cảm thấy gió có hơi nóng. Không khí trong xe yên tĩnh, khiến tiếng động cơ xe đặc biệt rõ ràng.

Một lúc sau, Ngu Thư lấy điện thoại di động ra nghe Tiếng Anh. Không biết có phải cô ta cố ý không đeo tai nghe mà mở loa ngoài hay không.

Khương Di dựa vào cửa sổ xe, ánh đèn neon chiếu lên mặt cô, mang đến loại cảm giác nghiền nát đáng thương. Ngực giống như bị nhét một miếng bông, làm thế nào cũng không thoải mái, giận dỗi, cô lấy điện thoại di động ra phát nhạc, cũng không đeo tai nghe mà mở loa ngoài.



“Này, ảnh hưởng đến tôi nghe Tiếng Anh rồi.”

Khi Khương Di tức giận, giọng điệu của cô cũng tự nhiên mềm nhũn, cô nói: “Chị cũng làm phiền đến tôi nghe nhạc.”

Ngu Thư tức giận trừng mắt nhìn cô, chú Lưu vội vàng hòa giải: “Trên xe chú có tai nghe, Tiểu Thư, cháu có muốn dùng tai nghe không?”

“Không nghe.”

Sau khi xuống xe, hai người mặt không chút cảm xúc bước vào cửa.

Ngu Khiết vừa mới tập yoga về, bà vỗ vai con gái, ân cần hỏi khai giảng hôm nay thế nào, hai mẹ con họ trò chuyện vài câu, lúc này Ngu Khiết mới chuyển ánh mắt về phía Khương Di: “A Di thì sao? Bạn học mới thế nào?”

Khương Di giọng điệu không thân thiện lắm: “Rất tốt.”

Thay giày xong, ba người bước vào nhà, dì Lương mang sữa ấm đến, Khương Di uống xong liền một mạch đi lên lầu.

Tiến độ của cao trung rất nhanh, hôm nay Khương Di có hỏi thăm một chút, mọi người sớm đã học hơn phân nửa. Châu Thiên Tình nói, thông thường, cuối học kỳ năm hai sẽ học xong tất cả các môn học, học kỳ tiếp theo sẽ tiến vào tổng ôn tập.

Ngày đầu tiên đến trường, các thầy cô đều không chính thức lên lớp, nhưng Khương Di đã cảm thấy áp lực. Trước đây ở khối quốc tế, Khương Di học AP, ngoài kinh tế và giải tích, cô còn học các môn như vật lý, hóa học và sinh học, nhưng độ khó hoàn toàn không giống nhau.

Khương Di hôm nay đã xem qua sách giáo khoa, phát hiện kiến thức của trường cao trung phổ thông càng ngày càng sâu, cô gãi gãi đầu, nghĩ khả năng cao phải bắt đầu bổ sung kiến thức từ năm nhất.

Nguyên một đêm, Khương Di tự học xong hóa xong mới rời bàn, đo lường hóa học, phản ứng ion, phản ứng oxi hóa khử, phân loại vật chất…

Khi cô lên giường đã là 1:30, các loại thuật ngữ hóa học và ký hiệu hóa học cô đã nhớ kỹ. Vì biết giai đoạn này còn rất nhiều bài tập nên Khương Di ngủ không ngon, nên ngày hôm sau cô đã ra khỏi nhà sớm hơn 40 phút.



Dì Lương không ngờ cô dậy sớm như vậy, bà còn chưa chuẩn bị xong bữa sáng, đành mang bánh mỳ và sữa cho cô, vừa ân cần nói: “Ôi, đứa bé này, dậy sớm như vậy cũng không nói với dì, bánh mỳ với sữa ăn có đủ no không?”

“Không theo kịp việc học cũng không sao, dù gì một thời gian nữa chúng ta sẽ về Bắc Kinh, ngài Khương cũng đúng thật là, phu nhân đã chọn cho cháu học trường quốc tế Lam Thành rồi nhưng ông ấy cứ nhất quyết muốn cho cháu đi học ở phụ trung.”



Lúc cô ra ngoài trời vẫn còn sớm, Lam Thành hướng mặt ra biển, buổi sáng sẽ có sương mù nhàn nhạt. Khương Di rời khỏi Cẩm Thượng Vân Đình, đi bộ một đoạn rồi rẽ vào hẻm Lựu.

Hẻm Lựu thời gian này vô cùng nhộn nhịp, chủ mấy cửa hàng điểm tâm nhỏ đang chuẩn bị mở cửa. Khương Di nghe Tiếng Anh một lúc rồi tháo tai nghe ra, đúng lúc nhìn thấy có một chiếc xe đạp đi ra khỏi con hẻm bên trái, phóng qua cô rất nhanh.

Thiếu niên đã quen đạp xe khi đứng thẳng, hai chân cậu dài, thân trên chúi về trước, gió thổi tung bộ đồng phục của cậu, tạo cảm giác tràn đầy sức sống.

Mọi người trên đường liên tục chào cậu, “A Úc, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, dì Trương.”

Với kỹ năng đạp xe của mình, cậu vẫn có thời gian để nói chuyện với mọi người nhưng vẫn có thể tránh được vũng nước một cách chính xác mà không cần giảm tốc, cậu đạp rất nhanh về hướng mặt trời mọc, như một kẻ đam mê đuổi bắt ánh sáng.

Khương Di rất nhanh liền bị tụt lại phía sau, cô không ngờ Chu Úc Đinh lại dậy sớm như vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu chỉ biết đánh nhau thì thành tích của cậu đã không đứng thứ hai trong lớp.

Khương Di còn nghĩ bản thân dậy sớm, nhưng khi cô đến lớp học, ba nữ ở bàn phía sau đang ngâm thơ cổ.

Mức độ khắc khổ của học sinh cao trung khiến cô có chút giật mình, Khương Di chào hỏi mọi người, trong đó có một người tên là Hoàng Thi Ngữ đã cho cô một quả trứng luộc nóng hổi, nói: “Bọn mình ở chung ký túc xá, mỗi người đều nhắc nhở nhau không được nằm lỳ trên giường."