“Anh làm gì mà cứ xoay mãi thế?” Cô oán trách, bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.
Thấy anh chỉ cười không đáp, cô lập tức hiểu ra mình vừa mới bị đùa giỡn.
“Anh cố ý?” Cô tức giận muốn đánh anh, nhưng mới bước một bước thì cả người lại lảo đảo nghiêng sang một bên.
Anh thừa dịp này dời tay từ vai xuống eo cô, còn cô thì lại theo bản năng bám lấy cánh tay của anh, tránh cho mình bị ngã xuống đất.
Nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, cô phát hiện hai người đứng quá gần nhau, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cô lúng túng rút tay lui về sau một bước, thế nhưng anh lại không buông cô ra.
“Chờ em đứng vững rồi tôi sẽ buông tay.” Anh thức thời dời tay khỏi eo cô, để lên bả vai cô, tuy trong lòng tiếc hùi hụi nhưng anh vẫn biết là không thể nóng vội.
Vì muốn xua đi cảm giác mất tự nhiên của cô, anh cố ý nói: “Không phải là em say rồi đấy chứ?”
Lực chú ý của cô ngay lập tứ bị dời đi: “Làm sao có thể? Tôi mới uống có hai ngụm, tửu lượng của tôi không có kém như vậy, là tại anh cứ xoay tôi mòng mòng đấy.”
Anh lại rất nhanh xoay thêm hai vòng: “Nhìn xem, không phải tôi vẫn còn rất tốt đấy sao?”
Cô liếc xéo anh.
“Vậy anh xoay tiếp đi, xoay thêm ba phút nữa.” Cô cũng không tin là anh sẽ không chóng mặt.
Anh tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô: “Ba phút?! Em muốn tôi phải nôn ra sao? Em thật là độc ác mà!”
Vẻ mặt khoa trương sợ hãi của anh khiến cô bật cười, lại nghĩ anh làm vậy cũng vì thấy tâm tình của cô không tốt, cho nên mới cố ý trêu chọc làm cô vui, sự bất mãn của cô đối với anh lập tức tan thành mây khói.
Lúc này, ban nhạc chính lại phát ra một ca khúc nước ngoài, giai điệu nhẹ nhàng, mấy người khách trong sàn nhảy cười vui vẻ rồi bắt đầu lắc lư thân thể, điệu nhảy cũng không theo quy cách, chỉ dựa vào cảm hứng của cá nhân, Vương Tuệ Hân cũng nhảy bừa một lúc, dù sao cũng chẳng ai để ý.
Tạ Kính nhìn cô giống như đang tập thể dục buổi sáng, lúc thì vặn eo, lúc thì nhảy lên, thỉnh thoảng còn làm vài động tác thái cực quyền, nhìn một hồi khiến anh không nhịn được mà cười to, không ngờ cô cũng có lúc buồn cười thế này.
Đứng trên sàn nhảy nhảy loạn một lúc, Vương Tuệ Hân mới trở về chỗ ngồi, uống hết chỗ rượu còn lại, sau đó lại gọi thêm một ly.
“Tôi còn tưởng là ai chứ. . . .”
Một giọng nói nũng nịu vang lên, Vương Tuệ Hân quay đầu lại thì trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang thân mật ôm lấy tay Tạ Kính.
Người phụ nữ này chừng 27, 28 tuổi, mặt mũi sắc xảo, mái tóc xoăn tít buộc thành đuôi ngựa, váy ôm bó sát người tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ta, không sót một thứ gì.
“Trở về lúc nào? Sao không gọi điện cho tôi?”
Vương Tuệ Hân chỉ ngồi im uống rượu trái cây, nghe giọng nói nũng nịu kia khiến cô suýt chút nữa bị nghẹn, cảm thấy chán ghét cái người phụ nữ yểu điệu trước mắt, dáng vẻ trông đã nhỏ bé, mà giọng nói lại còn nhũn nhoẹt, không biết là do trời sinh hay là cô ta đang giả vờ nữa.
Tạ Kính mỉm cười nói: “Vừa mới trở về.”
“Cô gái đáng yêu này là . . . .”
“Tôi là người thuê nhà của Tạ Kính.” Vương Tuệ Hân thản nhiên nói, có rượu vào bụng, bản tính sợ người lạ của cô cũng bay đi đâu mất: “Vương Tuệ Hân.”
“Tôi là Trương Nghiên.” Người phụ nữ cười cười, nói: “Là bạn tốt của Tạ Kính.”
Hai chữ ‘bạn tốt’ được Trương Nghiên kéo dài ra, còn nháy mắt với Vương Tuệ Hân khiến cô không hiểu được Trương Nghiên có ý gì, chỉ có thể suy luận là quan hệ của hai người bọn họ không tầm thường.
Phát hiện ánh mắt thăm dò của Vương Tuệ Hân, Tạ Kính vội vàng tỏ thái độ. Anh cũng không muốn Vương Tuệ Hân hiểu lầm mình và Trương Nghiên có quan hệ mờ ám.
“Chị Trương hay thích nói đùa, em không cần để ý đến chị ấy.”
“Làm gì mà khẩn trương như vậy.” Trương Nghiên trêu Tạ Kính, huých vào cánh tay của anh: “Đừng có gọi tôi là chị Trương chị Trương mãi thế, làm như tôi già lắm vậy.”
Cô lớn hơn Tạ Kính có hai tuổi, vậy mà lần nào cậu ta cũng gọi cô là chị Trương.
“A Bảo, vẫn như cũ nhé, cho tôi một Long Island Iced Tea.” Trương Nghiên quay đầu nói với bartender, sau đó lại quay lại nhìn Vương Tuệ Hân.
“Cô nói cô là khách thuê nhà của A Kính?”
Vương Tuệ Hân khẽ gật đầu.
Trương Nghiên lại nhìn sang Tạ Kính: “Cậu cho thuê nhà lúc nào vậy?”
“Là ý của bà dì tôi.” Tạ Kính nói ngắn gọn.
“Tôi là cô giáo.” Vương Tuệ Hân giải thích.
Trương Nghiên bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế. Vậy thì thuê nhà của A Kính là đúng rồi, cô ở đó có thấy thoải mái không?”
Vương Tuệ Hân xoa cằm: “Rất thoải mái ạ.”
Tạ Kính cười nham nhở, cố ý nâng ly về phía cô, ga lăng nói: “Thật vui khi thấy em hài lòng như vậy.”
Vương Tuệ Hân bị động tác này của anh chọc cười.
Tạ Kính lại cố tình trừng mắt nhìn Vương Tuệ Hân, vẻ mặt của anh buồn cười đến mức làm cô cười đến run rẩy bờ vai.
Trương Nghiên nhìn Tạ Kính rồi lại nhìn Vương Tuệ Hân, dường như hiểu ra điều gì đó.
“A Nghiên, cô đến rồi à.” Viên Hồng Phạm đi ra từ phòng bếp, thấy Trương Nghiên thì lên tiếng chào hỏi.
“Đến ủng hộ cậu.” Trương Nghiên cười cười rồi nhận lấy ly rượu từ tay người phục vụ.
“Chân thành cám ơn.” Viên Hồng Phạm hài hước ôm ngực.
Mọi người lại bật cười, Viên Hồng Phạm nói với Tạ Kính: “Ống nước đằng sau có vấn đề, cậu xuống giúp mình chút.”
Tạ Kính đặt ly xuống rồi đứng dậy đi giúp bạn.
Trương Nghiên uống một hớp rượu, sau đó thỏa mãn thở dài, đang định tâm sự với Vương Tuệ Hân thì lại nghe thấy chuông điện thoại của đối phương vang lên.
Vương Tuệ Hân lấy điện thoại ra: “Alo?”
Không có ai trả lời.
“Alo? Này? Ai vậy?”
Vẫn không có tiếng trả lời, Vương Tuệ Hân nhíu mày, có chút không vui. Là ai quấy rối điện thoại vậy? Cô đang định cúp máy, lại nghe thấy một tiếng thở dài.
“Tiểu Tuệ.”
Trong đầu cô ‘oanh’ lên một tiếng, cả người Vương Tuệ Hân cứng đờ.
“Thật xin lỗi. . . .” Một tiếng thở dài khác lại truyền tới.
Vương Tuệ Hân vốn đang ngây người lại bị ba chữ này lay tỉnh, châm chọc nói: “Lời xin lỗi của anh tôi không nhận nổi.”
“Anh. . . .” Bành Ngạn Kỳ định nói lại thôi: “Anh không biết mọi chuyện sẽ như vậy. . . .”
“Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh không cần phải giải thích với tôi.” Vương Tuệ Hân tức giận cúp máy, nhịn xuống cơn kích động muốn ném điện thoại đi.
Cô cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Trương Nghiên chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Sao vậy?”
Vương Tuệ Hân đặt ly rượu xuống, chùi miệng, đáp: “Không có gì. . . .”
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
Vương Tuệ Hân liếc mắt nhìn màn hình, ngay cả số điện thoại mà anh ta cũng không dám để hiện, sợ cô không nghe máy sao? Nghĩ đến lần trước cũng nhận được một cuộc điện thoại im lặng như vậy, cô lại lập tức nổi giận.
Ấn phím nhận cuộc gọi, cô mở miệng chất vấn: “Cái người lần trước gọi cho tôi mà không nói gì cũng là anh sao?”
Bành Ngạn Kỳ trầm mặc hai giây: “Anh. . . Thật xin lỗi.”
Cô cười lạnh.
“Ngoại trừ xin lỗi thì anh còn nói được câu gì nữa? Đừng có gọi cho tôi nữa.” Cô trực tiếp cúp điện thoại, theo bản năng vươn tay cầm ly rượu, thế nhưng lại phát hiện trong ly đã không còn giọt rượu nào.
“Để tôi gọi giúp cô một ly.” Không chờ Vương Tuệ Hân kịp phản ứng, Trương Nghiên đã quay về phía quầy bar hô một tiếng, bảo phục vụ pha cho cô một ly.
“Không cần đâu.” Vương Tuệ Hân có chút xấu hổ. Vừa rồi tức giận mà cô lại quên mất Trương Nghiên còn đang ngồi bên cạnh.
“Đừng để ý.” Trương Nghiên nghiêng người lên trước, thử hỏi: “Bạn trai hay bạn trai cũ?”