Tạ Kính nhìn cô vội vàng chạy vào phòng lấy balo ra, sau đó lại chạy đến cạnh cửa thay đôi giày vải, một bên vừa nhảy ra ban công, một bên vừa muốn kéo gót giày, kết quả là bị mất thăng bằng, suýt chút nữa thì té ngã.
Tạ Kính phản ứng nhanh chóng, kịp thời ôm lấy cô, cô té nhào vào người anh, khuôn mặt bỗng chốc nóng lên.
“Thật xin lỗi.” Cô bối rối đẩy anh ra.
Đường cong mềm mại của cô áp sát lên người Tạ Kính khiến anh thật không nỡ buông tay, anh thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi thơm trên người cô.
“Không sao.” Anh bắt buộc mình phải buông tay, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng của cô.
Phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh, cô càng thêm bối rối, vội vàng cúi đầu xuống: “Chúng . . . chúng ta đi thôi.”
Thấy cô cúi đầu, lỗ tai cũng đỏ ửng, khóe môi anh cong lên mang theo sự thích thú. Không phải là cô đã từng có bạn trai rồi sao? Sao lại dễ thẹn thùng như vậy?
“Em dễ đỏ mặt thật đấy.” Anh cười cười rồi bướcphía trước.
Vương Tuệ Hân nhìn theo bóng lưng anh, nhăn nhăn sống mũi.
“Tôi không có đỏ mặt, chỉ tại thời tiết quá nóng mà thôi.” Trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ: Vừa rồi anh ta nhìn cô chằm chằm cứ như đang nhìn con mồi vậy, chẳng lẽ anh ta đối với mình. . . .
Không thể nào? Cô bị suy nghĩ của chính mình dọa đến hoảng sợ.
Bởi vì cái suy nghĩ này mà Vương Tuệ Hân lại có chút mất tự nhiên, chẳng qua trên đường đi, mọi hành động của Tạ Kính đều rất bình thường, không có chút gì gọi là bất lịch sự, cô cảm giác mình đã quá nhạy cảm rồi, vì vậy cô liền quăng những suy nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó lại cười cười nói nói với anh.
Sau khi xuống núi, Tạ Kính tới nhà của bà dì Cổ, anh họ của Tạ Kính – Cổ Minh Hùng vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì mới chợt nhớ ra là mình đã quên nói với Tạ Kính về chuyện Vương Tuệ Hân thuê nhà.
“Hôm qua cậu trở về chỉ lo uống rượu, anh cũng quên nói với cậu chuyện cô giáo Vương.” Cổ Minh Hùng nhìn Vương Tuệ Hân, nói: “Cô giáo có bị cậu ấy dọa không?”
“Không có bị dọa, chỉ có chút giật mình mà thôi.” Vương Tuệ Hân lắc đầu.
“Chìa khóa xe đâu?” Tạ Kính nói: “Em mượn đi mua đồ.”
Cổ Minh Hùng đi ra phía sau, lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo ném cho Tạ Kính, Tạ Kính giơ tay ra chụp rồi chạy đến gara lấy chiếc xe jeep ra, Cổ Minh Hùng nhìn Vương Tuệ Hân ngồi vào trong xe, vẫy vẫy tay với bọn họ rồi nhìn xe lướt qua mình.
Bọn họ vừa đi không lâu, bà dì Cổ lại từ bên ngoài trở về, trên tay còn cầm một bó rau và một lẵng hoa thơm, tóc trắng búi ở sau đầu, làn da mang theo vết tích của năm tháng, lưng hơi gù nhưng thần thái vẫn còn minh mẫn.
“Bà à, A Kính mới vừa đi ra ngoài với cô giáo Vương rồi.” Vẻ mặt Cổ Minh Hùng có chút tinh quái.
Bà dì Cổ nhếch miệng cười, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt càng làm tăng thêm vẻ hòa ái thân thiện.
“Bà thấy hai đứa chúng nó rất xứng đôi.” Điều này không hề khiến bà bất ngờ.
Một năm này, sau nhiều lần tiếp xúc với cô giáo Vương, bà biết tính tình con bé rất cởi mở, lần đầu gặp thì bà đã thấy con bé rất có duyên với mình, hơn nữa trực giác còn khẳng định rằng Tạ Kính hẳn sẽ thích nó.
Từ nhỏ tới giờ trực giác của bà rất đúng, lúc còn trẻ cũng đã học bói toán, kỳ thực nguyên lý của việc bói toán bà cũng không giải được nhiều lắm, năm ngoái bà xem thì còn phải đợi thêm một năm, bây giờ ngẫm lại thì quả đúng là như vậy.
Bà dì Cổ vui vẻ mang bó rau xuống bếp nấu. Trong tất cả đám con cháu, chỉ có Tạ Kính là khiến cho bà không yên tâm nhất, bà vẫn mong nó tìm được một người phụ nữ thích hợp, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy. Lần đầu tiên gặp Vương Tuệ Hân, trực giác cho bà biết nhất định là cô bé này rồi.
Chỉ là, thanh niên bây giờ không thích bị người lớn sắp đặt, bà chɠcó thể im lặng chờ đợi thời cơ chín muồi, còn bây giờ thì cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên đi.
Khóe môi khẽ cong lên, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười rạng rỡ.
Vương Tuệ Hân chỉ mua hai chai sữa đậu nành, một chai dầu gội đầu và một hộp nhang muỗi, Tạ Kính nhìn cô cười như có như không.
“Có osin tốt như vậy ở bên cạnh, lẽ ra em nên biết tận dụng mới phải chứ.” Anh cố tình gập tay lại, khoe ra cơ bắp săn chắc.
Không ngờ anh ta cũng có lúc hài hước như vậy, Vương Tuệ Hân có chút sững sờ, sau đó lại lập tức phì cười, nụ cười này cũng khiến cho bầu không khí giữa hai người trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
“Vậy tôi sẽ không khách khí đâu đấy.” Cô cũng nói giỡn đáp lời anh.
“Cứ vô tư đi.” Anh nháy mắt với cô.
Vương Tuệ Hân cảm thấy buồn cười, lại có chút ngượng ngùng, không rõ là anh chỉ đơn giản là đang trêu cô hay là đang tán tỉnh cô, tiếp đó hai người lại mua một ít đồ ăn để mang về, vô hình dung, khoảng cách giữa bọn họ cũng đã thu hẹp không ít.
Anh chỉ mua dao cạo râu, bàn chải đánh răng và vài món đồ dùng cá nhân, Vương Tuệ Hân cũng không nhìn kỹ, ngoại trừ mua thêm một số vật dụng hàng ngày, cô còn mua thêm một ít đồ ăn vặt, lúc đi qua khu ngũ cốc thì trong đầu lại không tự chủ mà nhớ tới trước kia Bành Ngạn Kỳ thích ăn nhất là bột ngũ cốc yến mạch. . .
Cô nhíu mày, khẽ thở dài. Nỗi nhớ là một cái gì đó thật khó chịu, nó khiến bạn như đánh mất chính mình . . . .
Cô trầm lặng bước đến một gian hàng khác, ngẩng đầu không thèm nghĩ đến những chuyện đáng ghét trước kia nữa.
Sau đó bọn họ đi đến cửa hàng kim khí điện máy, mua một vài thứ để về tu sửa phòng ốc, trong nhà thi thoảng cũng có một vài chỗ bị hư hao hỏng hóc, giống như cái vòi nước bị lỏng, nước bị rỉ ra ngoài, mặt khác còn phải mua thêm bóng đèn để về thay mới, cả vòi hoa sen trong phòng tắm cũng chảy rất yếu, v.v….
Thấy anh tỉ mỉ mua vật liệu về để sửa chữa, Vương Tuệ Hân lập tức tăng thêm vài phần thiện cảm đối với anh. Thời buổi này chủ nhà nhiệt tình chu đáo như vậy cũng không nhiều lắm, không ngờ nhìn anh có vẻ cục mịch thế nhưng lại rất tinh tế, còn nghĩ đến chuyện tu sửa căn phòng cho cô, đã vậy toàn bộ chi phí đều là anh tự bỏ ra. Không phải là cô muốn lợi dụng anh để mình khỏi phải trả tiền, thế nhưng anh nói tổng cộng cũng chưa tới hai trăm, không cần phải tính toán làm gì.
Dĩ nhiên là Vương Tuệ Hân cũng hào phóng tiếp nhận, chỉ vì mấy trăm đồng mà giành trả tiền cũng không phải là tác phong của cô, đợi tí nữa cô mời anh ăn cái gì là được rồi.
“A Kính, về lúc nào vậy?”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa hàng, đang định lên xe thì sau lưng bỗng có người gọi.
Tạ Kính xoay người, lại thấy một người đàn ông đi đến trước mặt, giơ tay vỗ vào bả vai của anh, Vương Tuệ Hân nhìn hai người đàn ông đang ân cần thăm hỏi đối phương, anh một câu tôi một câu, lát sau mới sực nhớ ra còn có một cô gái đang đứng bên cạnh mình.
“Sao không giới thiệu với tớ cô gái xinh đẹp này?” Viên Hồng Phạm đẩy Tạ Kính, nở nụ cười với Vương Tuệ Hân: “Tôi là Viên Hồng Phạm, là anh em tốt của Tạ Kính.”
Tạ Kính liếc mắt xem thường, nói với Vương Tuệ Hân: “Em đừng tin cậu ta, cậu ta giả vờ giỏi lắm đấy.”
“Người anh em, thật là không nể mặt mà.” Viên Hồng Phạm ra vẻ tức giận muốn đánh anh.
Vương Tuệ Hân không nhịn được, cười nói: “Tôi là người thuê nhà của Tạ Kính, Vương Tuệ Hân.”
Viên Hồng Phạm và Tạ Kính đều là loại người giống nhau, thân hình cao lớn cường tráng, chỉ là cơ bắp không rắn chắc như Tạ Kính, trước áo thể thao lộ rõ một cái bụng nhỏ, mặt mũi hiền lành, nói chuyện phóng khoáng, dễ khiến người khác sinh ra thiện cảm.
“Người thuê nhà?” Viên Hồng Phạm trợn to mắt: “Tôi còn tưởng là bạn gái đấy.”
Vương Tuệ Hân lập tức có chút ngượng ngùng: “Không phải đâu.”