“Sao phải phiền phức như vậy? Dù sao chúng ta cũng cùng đường mà!”
“Cùng đường?”
“Ừ!” Anh miễn cưỡng đứng dậy.
Mùi rượu xộc thẳng vào mũi khiến cho cô cảm thấy đây không phải là ý hay: “Trên đó chỉ có một mình tôi, tôi không nghĩ rằng chúng ta cùng đường.”
“Vậy là em nói sai rồi.” Anh mỉm cười, ánh mắt giống như đại ca sói xám đang nhìn cô bé quàng khăn đỏ vậy.
Cô quay đầu đi, cảnh giác nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Chỗ em đang ở là nhà của tôi!”
Cô kinh ngạc há hốc mồm. Nhà của anh ta? Chẳng lẽ anh ta là chủ nhà – Tạ Kính?
“Anh. . . anh là Tạ Kính?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
Lúc đầu, người ký hợp đồng với cô là một bà cụ nhà ở dưới chân núi, bà cụ có nói, chủ nhà chính là Tạ Kính, cháu ngoại của mình, nhưng bà chưa cho cô xem hình Tạ Kính nên cô cũng không biết Tạ Kính trông như thế nào.
Thấy cô có vẻ hoài nghi, anh dứt khoát đưa giấy chứng minh thư ra.
“Không sai, tôi chính là Tạ Kính.”
Trên chứng minh thư viết hai chữ Tạ Kính to và rõ ràng, Vương Tuệ Hân không thể không tin, chẳng qua là cô không hiểu tại sao anh lại quay về?
“Nể mặt chủ nhà, đỡ tôi trở về cũng không có gì quá đáng chứ?” Anh cười hì hì nói.
Ở nhà người ta một năm trời, nếu nói không giúp thì cũng không hợp lý lắm: “Ngã xuống thì tôi mặc kệ anh đấy!”
Cô tiến về phía anh.
Bước chân anh lảo đảo, dường như toàn bộ sức nặng đều đặt hết lên trên người cô, khiến cho cô bước đi có chút khó khăn.
“Anh. . . .” Đang định nhắc anh đừng có cố ý dựa vào người mình thì anh chợt đứng thẳng lên một chút, giảm bớt không ít áp lực trên người cô.
Kể từ sau khi chia tay bạn trai cũ, lòng tin của cô đối với đàn ông đã hạ xuống cực điểm, càng cố gắng không giao tiếp với bọn họ, tránh để lộ ra vẻ mặt khinh bỉ của mình.
Đây cũng là lý do vì sao cô xin được chuyển tới vùng núi này, cô cảm giác mình bắt đầu hận đời, chỉ có lên núi mới có thể khiến cho tâm hồn cô thanh tịnh.
Quả thật là rất thanh tịnh, những người bạn nhỏ ngây thơ thuần phác ở trên núi, thôn dân ở nơi này mặc dù có lúc nhiệt tình quá mức khiến người ta không có cách nào chống đỡ được, nhưng nói tóm lại thì vẫn là những người lương thiện, không hề có ác ý.
Nếu như cô bắt gặp một người đàn ông xa lạ ngất xỉu bên vệ đường ở trong thành phố, thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ đỡ anh ta về nhà, trong thành phố đâu đâu cũng có người, cảnh sát sẽ tìm đến rất nhanh, cô căn bản là không cần tự mình giúp đỡ.
Nhưng nơi này thì không như vậy, ở chỗ này, sự đề phòng giữa người với người rất mơ hồ, ai ai cũng đều chân thật nhiệt tình, khiến cho cô cũng bị cuốn hút.
Ngoài ra, mình ở trong nhà anh ta lâu như vậy, cũng hơi ngại, cho dù không phải là chuyện gì lớn nhưng nếu cứ nhất quyết từ chối thì thật là có chút không phải đạo làm người, dĩ nhiên. . . . nếu anh ta có thể nhẹ thêm 20kg nữa thì tốt biết mấy.
Thoạt nhìn rõ ràng không mập, tại sao thân thể lại nặng thế này?
Tạ Kính cúi đầu lại trông thấy cô đỏ bừng mặt đang nghiến răng nghiến lợi, hương hoa nhàn nhạt trên tóc khiến anh không nhịn được mà hít sâu một cái.
Đã lâu rồi anh không có phụ nữ bên mình, mà hương thơm phái nữ trên người cô lại tạo thành một loại hấp dẫn đối với anh, chứ chưa nói tới vóc dáng ma quỷ kia.
Anh thích phụ nữ hơi đầy đặn, cô rất hợp khẩu vị của anh, nếu một người đàn ông đứng trước một cô gái có dáng người nóng bỏng mà cơ thể không có phản ứng, đó mới là không bình thường.
Mất hết sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc Vương Tuệ Hân cũng đỡ anh đi đến trước căn nhà gỗ, cô hầu như là dùng lực đẩy anh vào trước hành lang căn nhà, sau đó ngồi phịch xuống xích đu thở hồng hộc.
Đi một đoan đường, chảy chút mồ hôi, đầu óc cuối cùng cũng đã thanh tỉnh lại một chút, Tạ Kính ngồi trên sàn gỗ nhìn Vương Tuệ Hân đang thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, ánh mắt trong sáng có chút ngây thơ khiến cô thoạt nhìn giống như một nữ sinh đại học chứ không giống một giáo viên tiểu học chút nào, tuy cô không phải là loại phụ nữ vô cùng xinh đẹp kiều diễm, thế nhưng cô lại có ngũ quan sáng sủa thanh tú, khí chất thanh cao.
Cô lúc này giống như vừa mới trải qua một cuộc đua tiếp sức, khuôn mặt phớt hồng, ánh mắt có vẻ tức giận nhìn chằm chằm vào anh, như đang trách anh chính là tên đầu sỏ khiến cô phải mệt mỏi như vậy.
“Anh định chuyển vào ngay hôm nay sao?” Không đợi anh trả lời, cô sốt ruột nói: “Ít nhất thì anh cũng phải báo cho tôi biết trước một tiếng để tôi còn có thời gian đi tìm nhà khác, bây giờ ——”
“Haha, đừng khẩn trương.” Anh cắt đứt lời cô: “Em có thể ở lại nơi này.”
Cô ngẩn ra: “Vậy còn anh?”
Anh chỉ xuống một căn nhà nhỏ cách đó tầm năm mét: “Tôi ở nhà kho là được.”
“Hả? Vậy sao được ——”
Anh lại cắt ngang lời cô: “Chẳng lẽ em không muốn ở đây?”
“Anh cho tôi thêm vài ngày để tìm nhà. . . .”
Anh lắc đầu: “Tôi chỉ ở đây một tuần, em không cần đi tìm nơi khác. Thật ra thì trong nhà kho có một phòng ngủ và một phòng tắm, chỉ cần dọn dẹp là có thể ở mà.”
Thì ra là anh ta chỉ về có một tuần, Vương Tuệ Hân nói khẽ: “Thật ngại quá ——”
Anh khoát khoát tay cắt đứt lời nói của cô: “Nếu không, chẳng lẽ em chịu cho tôi ở chung sao?”
Trong nhà gỗ có tổng cộng ba phòng, nếu như cô đồng ý, đương nhiên anh cũng không ngại.
Vương Tuệ Hân nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử. Cô nam quả nữ ở cùng thật không hay, mặc dù xã hội bây giờ không còn phong kiến như trước, nam nữ cùng ở chung một nhà không phải là chuyện hiếm hoi gì, nhưng cô không thể dễ dãi như vậy. Nếu hai nam một nữ thì được, nhưng đằng này lại là một nam một nữ, cô lại không quen biết anh, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, cho anh ở cùng thật sự có chút không được tự nhiên.
Nhưng để cho anh ở trong nhà kho cũng không được, còn nếu để cô ở trong nhà kho thì anh chắc chắn sẽ không chịu, thật sự là khó nghĩ mà.
Nhìn vẻ mặt của cô, anh biết cô đang nghĩ gì: “Vậy nên người ta mới nói con gái thật phiền phức mà, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong.”
Anh lấy thẻ ngành cảnh sát từ trong ví ra: “Nếu như tôi nói tôi là cảnh sát, em có thể yên tâm hơn một chút không?”
Cô khẽ nhíu mày, cúi đầu cẩn thận quan sát. Ừm. . . Cô cũng chưa từng thấy thẻ ngành cảnh sát bao giờ, làm sao biết được là thật hay giả?
Vẻ mặt nghi ngờ của cô không qua được mắt anh.
“Nếu em vẫn không tin thì có thể gọi điện tới đồn cảnh sát để hỏi.”
Cô đỏ mặt ngượng ngùng, cãi chày cãi cối: “Tôi không có nghi ngờ anh.”
Nơi này chỉ là một cái thôn nhỏ, mọi người đều quen biết lẫn nhau, cô tìm đại một người nào đó hỏi thì có thể biết được anh nói thật hay nói dối rồi, anh cũng sẽ không ngu ngốc tới nỗi đi lừa gạt cô.
Chẳng qua là ở trong thành phố đã lâu, bản tính hoài nghi nhất thời vẫn chưa thể thay đổi.
“Anh ngủ trong nhà đi, tôi đến nhà kho ngủ.” Cô nói.
“Chờ tôi ngủ dậy rồi tính.” Anh đứng dậy, vuốt vuốt mi tâm: “Tôi phải ngủ cái đã.”
Cô xoa cằm. Toàn thân anh ta đều bốc mùi rượu, hay là để anh ta ngủ một giấc cho tỉnh rượu đã, đợi anh ta tỉnh táo thì mới có thể nói chuyện được.
Vương Tuệ Hân cũng không hề biết, thật ra là anh đã quá mệt mỏi nên mới muốn đi ngủ, chứ không phải là do say rượu.
Tạ Kính đi vào trong nhà, nhớ đến tối qua, nhớ đến tối qua, lúc cô mặc đồ ngủ, bên dưới ánh trăng hiện rõ lên những đường cong của phái nữ, anh bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vã lắc lắc đầu để ném những cái ý nghĩ đó ra ngoài, sau đó lại quyết định phải đi tắm nước lạnh.