Anh thỏa mãn thở dài, cảm thấy thật thích xúc cảm mềm mịn trên thân thể cô, du͙© vọиɠ như một đốm lửa còn sót lại, dần dần bùng cháy, trong phòng lại một lần nữa chìm vào cảnh xuân kiều diễm. . . .
Nếu như có thể ngủ mãi không tỉnh thì Vương Tuệ Hân thà rằng cả đời không phải tỉnh lại, cô không muốn đối mặt với tình cảm mãnh liệt vừa rồi, thật quá xấu hổ, cô không biết phải đối mặt với Tạ Kính thế nào.
Dù chưa mở mắt nhưng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng cảm giác đau đớn đã nhắc nhở cô từng phóng túng trầm luân như thế nào, cô dè dặt mở mắt, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn từ phòng khách và phòng bếp hắt vào khe cửa, đủ để cho cô vừa mở mắt đã có thể thấy được.
Cẩn thận nhìn quanh căn phòng, cô cảm thấy may mắn vì Tạ Kính không ở trong này, cảm giác dinh dính trên người làm cô muốn tắm, nhưng lại lo lắng đi ra ngoài sẽ gặp Tạ Kính. . . .
Ngẫm lại thì cảm thấy mình hơi ngốc, gặp thì thế nào? Cô cũng không có khả năng trốn trong phòng cả đời, chẳng qua cô chỉ muốn để mình tạm thời được yên tĩnh một chút.
Cô nhanh chóng mặc quần áo, sau đó rón ra rón rén bước đến cạnh cửa, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận Tạ Kính không có trong tầm mắt, cô lập tức chạy về phía phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại. Bởi vì quá mức khẩn trương cho nên không kiểm soát được lực tay, chỉ nghe thấy cánh cửa phòng tắm đóng rầm một tiếng.
Vương Tuệ Hân rụt cổ, vội vàng đóng cửa, tiếng động lớn như vậy, nếu Tạ Kính còn ở trong nhà, nhất định là sẽ nghe được.
Quả nhiên, mấy giây sau đã có tiếng gõ cửa vang lên.
“Em tỉnh rồi à?”
Nói nhảm, cô đang đứng trong phòng tắm, đương nhiên là đã tỉnh rồi.
Vương Tuệ Hân tức giận nghĩ, chẳng qua là cô sẽ không trả lời anh như vậy, đại khái là anh chỉ muốn bắt chuyện với cô mà thôi.
Lại nghe thấy anh nói một câu: “Anh đi nấu mì, lát nữa em ra ăn nhé.”
Nhắc đến ăn, Vương Tuệ Hân mới phát hiện là mình có chút đói bụng, cô ấp úng đáp lại một tiếng, Tạ Kính không nghe rõ, lại gõ gõ lên cửa.
“Vương Tuệ Hân?”
“Nghe. . . nghe rồi.” Vì quá bối rối nên giọng nói hơi to, cô lại cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Cô thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào, dù đã cách một cánh cửa nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, huống chi là phải đối mặt trực tiếp.
Cô chán nản thất vọng úp mặt vào tay, thở dài một hơi, sau đó lấy nước rửa mặt, cố gắng để cho mình tỉnh táo một chút.
Ngoài cửa, sau khi Tạ Kính nghe cô đáp lại thì cơ thể đang căng cứng mới có thể thả lỏng. Vừa rồi không nghe thấy cô đáp lại, anh còn tưởng là cô đang định làm chuyện điên rồ, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy có chút buồn cười, làm gì có ai bởi vì lên giường với đàn ông mà tự sát chứ?
Vốn tưởng rằng cô sẽ trở mặt bảo anh cút đi, nhưng nghe giọng nói của cô có vẻ bình tĩnh, vậy chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội. . . .
Tạ Kính cong môi, suýt chút nữa thì huýt sáo rời đi.
Vương Tuệ Hân hậu tri hậu giác phát hiện, rõ ràng vừa rồi cô có thể bảo anh rời đi, vậy thì cũng không cần phải đối mặt với anh nữa. Cô ảo não tự cốc đầu mình, sao cô lại ngốc như vậy chứ?
Đây là nhà của anh ấy. Một giọng nói an ủi từ đáy lòng chợt vang lên.
Bây giờ cô đang là người thuê nhà, cho dù có là chủ nhà, nhưng nếu chưa có sự cho phép của cô thì cũng không thể bước vào, cô có quyền đuổi anh ta đi. Một giọng nói khác lại vang lên.
Rất nhanh, bên trong nội tâm xuất hiện hai phe đang giao chiến, khiến cho Vương Tuệ Hân càng thêm phiền não. Cô bực bội cởϊ qυầи áo, đang chuẩn bị tắm rửa thì lại nhìn thấy trong gương phản chiếu thân thể với đầy dấu vết mà anh lưu lại, từ cổ, ngực cho tới bụng, nơi nào cũng chi chít những dấu hôn đỏ sậm. . . .
Trong đầu không khỏi hiện lên những hình ảnh phóng túng, cảm xúc mãnh liệt cùng nhiệt độ cơ thể, mùi mồ hôi hòa lẫn với những lần xâm nhập mạnh mẽ của anh. . . .
Vương Tuệ Hân ảo não than nhẹ một tiếng, mở vòi hoa sen, nước lạnh từ bên trên bỗng chảy xuống, nhanh chóng xua đi những hình ảnh hoạt sắc sinh hương trong đầu, lại khiến cô rùng mình một cái, không nhịn được mà mở miệng mắng.
“Đi chết đi, khốn kiếp, đồ con heo, đồ ngu ngốc, đáng đời. . . .”
Cũng không biết là đang tự mắng mình hay là mắng đối phương, sau khi phát tiết xong thì cô vặn nước ấm, ngửa đầu để nước phun lên trên mặt, suy nghĩ lại quay về trên người Tạ Kính, may mà anh ta còn nhớ phải sử dụng biện pháp phòng hộ. . . .
Vương Tuệ Hân chợt mở to mắt. Sao anh ta lại có bαo ©αo sυ trong người?
Chẳng lẽ anh ta hay đi tìm tình một đêm, là yêu râu xanh sao?
“Khốn kiếp, khốn kiếp. . .” Cô tức giận đập tay lên tường.
***
Tạ Kính tỉnh dậy trước cô một tiếng, bị đói mà tỉnh, sau khi ăn hai bát mì lót bụng, rốt cuộc anh cũng cảm thấy mình sống lại rồi.
Tranh thủ lúc cô đang tắm, anh nhanh chóng nấu cho cô một bát mì với một ít thịt và rau, vừa nhìn là muốn ăn ngay.
Anh không ngại nói mình là đang muốn lấy lòng cô, tuy nói mình lợi dụng lúc người ta khó khăn mà giở trò hèn hạ, nhưng cô lại như một món ăn ngon miệng, bảo anh chỉ có thể nhìn mà không được ăn thì khác nào muốn lấy mạng anh?
Dù sao thì chuyện đã xảy ra rồi, cho dù có tìm bao nhiêu lý do để biện minh thì cũng vô dụng, bây giờ anh chỉ mong cô đừng hận mình, đừng nói là không muốn gặp lại mình nữa.
Ngoại trừ du͙© vọиɠ, anh phát hiện thật ra mình cũng có chút thích cô, cô hay thẹn thùng, lại rất dễ đỏ mặt, dáng vẻ không được tự nhiên đó trông thật đáng yêu.
Đang miên man suy nghĩ, phía phòng tắm bỗng vang lên tiếng mở cửa, anh bưng đồ để lên bàn trà trong phòng khách, sau đó ngoắc ngoắc tay với cô.
“Lại đây ăn mì đi.”
Cô mặc một bộ đồ thể dục áo thun quần lửng đơn giản, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, trên người còn mang theo hơi nước, tươi mát như làn sương sớm.
Anh thật muốn hôn lên bờ môi mềm mại kia một lần nữa, nhưng lại phải nhịn xuống, bởi vì sự kháng cự hiện lên trong đôi mắt cô khiến anh hiểu được, cô đang dựng lên một hàng phòng vệ với mình.
Vương Tuệ Hân khẽ nhếch khóe môi, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên.
Tạ Kính nhìn ra được sự lúng túng của cô, cố tình hỏi: “Hối hận sao?”
Anh không muốn cô giấu mình sau lớp mặt nạ, anh hy vọng được nhìn thấy suy nghĩ và phản ứng chân thật của cô.
Cô ngây ra một lúc rồi lại tỏ vẻ bình tĩnh ngồi xuống ghế sofa: “Tôi ——”
“Nếu em nói không muốn chuyện đó xảy ra, anh cũng có thể hiểu được.” Anh cắt ngang lời nói của cô, muốn chọc giận cô.
“Tôi ——”
“Mì sắp nguội rồi, tranh thủ lúc còn nóng, mau ăn đi.”
“Tôi ——”
“Tủ lạnh có đồ uống đấy, muốn uống không?”
Anh cứ cắt ngang như vậy khiến cô nổi trận lôi đình, bật thốt: “Anh có thể ngậm miệng để cho tôi nói hết được không?”
Không đợi anh trả lời, cô đã tiếp tục nói: “Hôm qua là do tôi uống say, từ . . . từ nay về sau . . . đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Nói xong một hơi, cô bưng tô mì lên, nhét đầy vào trong miệng mình, cũng không thèm nhìn anh, giống như đã hoàn toàn coi anh là không khí.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, cô cũng không còn là nữ sinh nữa, cô chưa lập gia đình, anh ta cũng chưa lập gia đình, cùng lắm thì chỉ lên giường với nhau lần đầu tiên, cũng không phải là ngày tận thế. . . Thay vì nhăn nhăn nhó nhó, chi bằng thoải mái một chút, tránh cho đôi bên cảm thấy lúng túng.
Vương Tuệ Hân cho là biểu hiện của mình rất phóng khoáng, lại không ngờ trong mắt người khác, biểu hiện này chính là giấu đầu lòi đuôi, trăm ngàn chỗ hở.
Cô rõ ràng không phải là một người dễ dãi phóng khoáng, dù ngoài miệng thì cứ tỏ vẻ không để tâm, thế nhưng sắc mặt đã sớm tiết lộ tâm tình thực sự của cô rồi.