Chương 2

"Tiết đầu tiên là tiết gì?" Diệp Vãn Lê hỏi Nam Chi.

Nam Chi liếc nhìn thời khoá biểu trước mặt: "Là tiết của giáo viên chủ nhiệm, huhu phiền quá đi, tớ không muốn học lớp tiếng anh chút nào."

Diệp Vãn Lê lấy sách giáo khoa tiếng anh từ trong cặp sách ra: "Tớ cũng không muốn đâu nhưng tiết tiếng anh ngày nào cũng chiếm sóng nhiều nhất, ghét quá đi."

***

Chuông vào lớp vang lên, Quách Gia bước vào lớp đúng giờ.

Quách Gia đặt sách giáo khoa trong tay xuống bàn giáo viên: "Hôm nay có một cuộc họp, hiệu trưởng nhờ thầy nói cho các em về chuyện yêu sớm.”

“Thật ra, thầy không tán thành từ yêu sớm.” Quách Gia nói: “Thời niên thiếu, thầy cảm thấy người này rất xuất sắc, thầy thích người đó, đó là chuyện hết sức bình thường."

Quách Gia mở cốc nước uống một hớp nước: “Nữ sinh thích nam sinh, nam sinh cũng thích nữ sinh, vậy là có thể nói người ta yêu sớm?”

Quách Gia: "Một nam sinh thấy nam sinh khác rất xuất sắc, rất thích, vậy cũng nói người ta yêu sớm?"

Quách Gia: "Một nữ sinh thấy nữ sinh khác rất xinh, rất thích dung mạo của cô ấy, vậy cũng không thể nói người ta yêu sớm."

Nghe Quách Gia nói như vậy, Nam Chi đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Ồ, cậu có biết chuyện lớp 8 không?"

Diệp Vãn Lê: "Chuyện gì?"

Quách Gia: “Thầy cũng rất thích con trai của thầy, các em cũng rất thích bạn học của mình, không thể chỉ vì thời niên thiếu thích người khác mà gắn cho người ta mác yêu sớm.”

“Ở lớp 8, có một nam sinh và một nữ sinh bị hiệu trưởng bắt quả tang đang yêu nhau.” Nam Chi nói: “Sau đó nhà trường gọi điện cho phụ huynh.”

Diệp Vãn Lê: “Sau đó thì sao?”

Quách Gia mở sổ ghi chép của mình: "Còn một vấn đề khác là hẹn hò qua mạng, thầy thật sự rất ghét mọi người hẹn hò qua mạng."

Nam Chi nói thầm: "Bố mẹ cậu ta đánh cậu ta một trận, còn nhốt ở nhà không cho ra ngoài."

Quách Gia: "Các em nói chuyện yêu đương với người lạ thật sự rất nguy hiểm, nếu gặp phải người xấu thì sao? Con trai chưa chắc gặp con gái, con gái chưa chắc gặp con trai.”

Nam Chi: “Cuối cùng cậu ta tự sát.”

Diệp Vãn Lê ngạc nhiên: “Trời, thật hay giả vậy, sao tớ không biết.”

“Tớ nghe các bạn lớp 8 nói vậy, không biết thật hay không, nghe cho biết thôi, đừng coi là thật.”

***

11 giờ 50 phút

"A!!! Cuối cùng cũng tan học rồi." Diệp Vãn Lê cảm thấy linh hồn mình như được giải thoát.

Nam Chi lấy hộp cơm từ trong hốc bàn ra: "Cuối cùng cũng có thể ăn cơm, tớ sắp chết đói tới nơi rồi."

Diệp Vãn Lê quay đầu hỏi Lâm Nam: "Đi ăn cùng nhau không?"

"Tớ không mang theo hộp cơm." Trường lúc trước Lâm Nam học sẽ phát bộ đồ ăn cho từng người, cô ấy mới chuyển đến đây, không ai nói với cô ấy là phải tự mang hộp cơm theo.

“Không sao, cậu có thể dùng hộp cơm của tớ, tớ vẫn còn một cái bát.” Diệp Vãn Lê đặt hộp cơm của mình lên bàn của Lâm Nam.

Lâm Nam: "Cảm ơn."

Diệp Vãn Lê nói: "Đũa thì tìm cô trong nhà ăn để lấy nhé, cô ấy sẽ cho cậu đũa dùng một lần."

"Diệp Vãn Lê, sao lúc tớ vừa mới chuyển tới, không thấy cậu quan tâm tớ như vậy?" Hạ Diệp bên cạnh Lâm Nam lên tiếng.

Diệp Vãn Lê vặn lại: "Ai? Tớ quan tâm đến cậu chưa đủ à? Đề toán do ai nhắc cậu làm? Cậu không thấy khu vệ sinh ai dẫn cậu đi? Bài tiếng anh cậu chưa biết làm thì ai chép hộ cậu? Cậu dám nói tớ không quan tâm cậu à?"

"OK, lỗi của tớ."

"Chẳng thế."

Khi đến nhà ăn, Diệp Vãn Lê phát hiện món thịt hầm yêu thích của mình đã hết: "Sao lại thế? Hôm nay mình đến sớm vậy mà."

"Không thể nào, chán thật chứ, tại sao lần nào cũng vậy hết, thực sự không muốn đi học chút nào." Nam Chi và Diệp Vãn Lê đứng xếp hàng đợi gần 10 phút, chỉ thấy nồi không, ai mà chẳng sụp đổ.

***

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết toán của Tề Lỗ, Diệp Vãn Lê thích tiết này nhất.

Tề Lỗ ôm một xấp bài trong tay đi vào phòng học: "Thứ tư tuần sau sẽ có bài kiểm tra, tuần này chúng ta nhất định phải học tập chăm chỉ."

“Cán sự phát đề.” Tề Lỗ đưa bài thi cho Dư Bạch: “Nếu muốn học, nhất định có thể học giỏi, nếu trong đầu các em chỉ nghĩ tới cô chú nào trong nhà còn thừa nửa cái chân giò, thì các em phế thật rồi.”

Tề Lỗ nói về bài hôm qua, đột nhiên đi tới chỗ ngồi của Kỳ Lẫm, túm tóc kéo cậu ta lên: “Em lại chơi cái gì dưới đó đấy?”

Kỳ Lẫm mau chóng nhận sai: "Ay ay ay, em đau, em sai rồi lần sau em không chơi nữa."

Tề Lỗ đổi chỗ, tiếp tục kéo lên: "Vừa rồi thấy em liếc tôi, em thấy rồi còn tiếp tục chơi."

"Em biết sai chưa!"

Da đầu Kỳ Lẫm suýt nữa bị kéo ra: "Em sai rồi, sai rồi, thầy ơi, em sẽ không như vậy nữa, em hứa."

Tề Lỗ buông ra, đi lên bục giảng: "Năm đó thầy hai tay đút túi quần bị bắt tới Châu Phi, da dẻ rám nắng, bị đánh cũng không dám đánh trả."

"Ha ha ha ha ha, cười chết mất, cảm thấy mỗi lần thầy nói tiếng địa phương đều rất buồn cười." Nam Chi cười lớn.

"Đúng, đúng, thực sự rất buồn cười."

***

Kể từ khi biết Lâm Nam và Diệp Vãn Lê ở cùng một khu, Diệp Vãn Lê ngày nào cũng quấn Lâm Nam, theo Lâm Nam đến trường Lâm Nam đã quen với điều đó.

Diệp Vãn Lê cắn một miếng khoai lang nướng trong tay: “Lâm Nam, mai thi rồi cậu không lo à?”

“Không lo.” Lâm Nam lấy trong túi ra một tờ giấy, ra hiệu Diệp Vãn Lê lau miệng.

Diệp Vãn Lê nhận tờ giấy: "Sau khi kiểm tra xong phải đổi chỗ ngồi theo điểm, cậu định ngồi với ai?"

"Ai cũng được." Lâm Nam có lẽ đã nghĩ đến những gì Diệp Vãn Lê sẽ nói sau đó.

Diệp Vãn Lê nhảy đến trước mặt Lâm Nam rồi nói: "Vậy ngồi với tớ, thành tích của tớ không tệ, sẽ không ảnh hưởng tới cậu đâu."

Lâm Nam: "Không tin."

Sau khi trở về nhà, Diệp Vãn Lê càng nghĩ càng tức giận, cô tốt xấu cũng đứng trong top 10 trong lớp, nhưng Lâm Nam lại không tin cô, đây không phải là một sự sỉ nhục trắng trợn sao?!!!

Diệp Vãn Lê lấy điện thoại di động ra, mở WeChat tìm thấy Lâm Nam trong nhóm lớp, thêm bạn bè.

Diệp Vãn Lê cứ thế đợi Lâm Nam đồng ý kết bạn.

--10 phút

--20 phút

--Một tiếng

Diệp Vãn Lê nằm trên chiếc gối hình con ngỗng lớn của mình: "Không phải chứ? Đã một tiếng rồi vẫn chưa đồng ý. Chẳng lẽ là cố ý?" Trực giác nói cho cô biết: Lâm Nam cố ý!

Nhưng trực giác của cô luôn không chính xác.

— Tuy nhiên.

Sau khi về nhà Lâm Nam không xem điện thoại, thi xong sẽ ngồi theo thành tích, thật ra cô ngồi với ai cũng vậy, nhưng khi Diệp Vãn Lê quay lại nhìn cô, cô chỉ muốn ở bên cạnh Diệp Vãn Lê.

Sau khi Lâm Nam làm bài tập xong, cô sẽ đi chăm sóc bà nội, một tuần mới có thể đến một lần, Lâm Nam không muốn lãng phí thời gian xem điện thoại.

Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Nam nhìn thấy lời mời kết bạn của Diệp Vãn Lê, sau khi đồng ý, Diệp Vãn Lê trực tiếp gửi phiếu điểm cho cô.

Ngữ văn: 118

Toán: 109

tiếng anh: 112

Vật lý: 94

Chính trị: 96

…………

Diệp Vãn Lê: [ Điểm của tớ không có tệ đâu!]

Sau đó thêm biểu tượng cảm xúc hình con lợn phía sau.

Lâm Nam: "Không tốt bằng tớ."

Diệp Vãn Lê: "Cút!!! Ai muốn so sánh với cậu."

Diệp Vãn Lê: "Đã thêm tớ trong Vương Giả Vinh Diệu chưa?"

Lâm Nam: "Chưa, bây giờ sẽ đồng ý."

Diệp Vãn Lê: "Muốn chơi một ván không?"

Lâm Nam: "Mai, hôm nay không được."

Diệp Vãn Lê: "Được rồi."

"Mai, hôm nay không được." Diệp Vãn Lê nhìn màn hình khó chịu đọc lại tin nhắn của Lâm Nam.

"Chán quá, mai không đi học, để mình xem xem có nên đi đâu không." Diệp Vãn Lê lướt điện thoại, đột nhiên thấy bên cạnh trường học mới khai trương một rạp chiếu phim mới.

Diệp Vãn Lê hỏi Nam Chi mai có muốn xem phim không.

Nước sôi để nguội: "Được, còn ai đi nữa không?"

Diệp Vãn Lê: "Hạ Diệp, Lâm Nam, không biết cậu ấy có đi hay không, hay mai hỏi đã?"

Nước sôi để nguội: "Được."

Diệp Vãn Lê lấy bài tập cuối tuần từ trong cặp sách ra, cô lấy bài tập chính trị ra làm trước.

"Đơn giản." Diệp Vãn Lê là người nghiêm túc nhất trong lớp chính trị, là người giỏi chính trị nhất.

Thông thường một bài kiểm tra làm mất 40 phút, Diệp Vãn Lê có thể làm xong trong 20 phút, lần này cũng không ngoại lệ, Diệp Vãn Lê chỉ mất một giờ để hoàn thành bài tập.

Sau khi Diệp Vãn Lê làm xong chính trị và ngữ văn thì cô không muốn làm nữa, sau đó liền nằm sấp trên cửa sổ, nửa người lơ lửng bên ngoài, như vậy có thể thấy Lâm Nam đã ngủ hay chưa.

Rèm trong phòng Lâm Nam không kéo hết, Diệp Vãn Lê có thể thấy cô ấy đang ngồi làm bài.

"Chăm chỉ quá." Diệp Vãn Lê lẩm bẩm.

“Ồ!” Diệp Vãn Lê ôm cái gối hình con ngỗng lớn vào trong lòng: “Thôi để mai hỏi.”

"Ngủ!!!"

— Sáng hôm sau.

Sau khi Diệp Vãn Lê ăn xong bữa sáng mà Diệp Thanh nấu để lại trên bàn cho cô, cô liền chạy đến nhà Lâm Nam.

Ngay trước khi gõ cửa, cô còn cố tình kiểm tra thời gian trên đồng hồ.

7:42

Đến giờ dậy rồi.

—— cộc cộc cộc

Cánh cửa từ từ được mở ra từ bên trong.

Lâm Nam mở cửa, thấy Diệp Vãn Lê liền hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Lát nữa ra ngoài chơi không? Nam Chi và Hạ Diệp cũng đi." Sao vẻ mặt của Lâm Nam lại như Diệp Vãn Lê nợ tiền cô vậy.

"Được, đợi tớ ăn sáng xong đã." Sau đó Lâm Nam mở cửa, muốn Diệp Vãn Lê đi vào chờ cô.

Diệp Vãn Lê khoát tay nói: "Không cần, ăn xong nhắn tin cho tớ."

Diệp Vãn Lê ngồi trên ghế sofa, lấy một con gấu bông ôm vào lòng.

Diệp Vãn Lê nhéo đầu con gấu: "Trời ơi, vừa rồi biểu cảm của cậu ấy trông như mình nợ tiền cậu ấy ý."

"Ngày nào cũng trưng khuôn mặt đó, không biết cho ai nhìn."

— Rạp chiếu phim.

“Xem gì?” Nam Chi không có hứng thú xem phim, cũng chưa từng xem phim nên cũng không biết phim nào hay.

"Không biết." Hạ Diệp hỏi Lâm Nam: "Cậu xem gì?"

Lâm Nam: "Sao cũng được."

Khóe miệng Diệp Vãn Lê giật giật: "Thật ra các cậu không muốn tới thì cũng không cần tới."

Nam Chi giải thích: "Không, bọn tớ rất muốn đến nhưng bọn tớ thực sự không biết nên xem gì."

"Hay là xem “Biển sâu”, không cần nói nữa, cứ xem cái này đi, tớ đi mua vé." Diệp Vãn Lê không muốn lo vấn đề này nữa, cô xoay người đi mua vé.

***

Bộ phim rất nhanh sẽ bắt đầu, lúc bộ phim bắt đầu, trong đầu Diệp Vãn Lê chỉ có một chữ.

– Thật đẹp.

Chân thực quá mức. Diệp Vãn Lê không khỏi vươn tay muốn sờ màn hình lớn.

Diệp Vãn Lê rất ngạc nhiên, cô không ngờ rằng bộ phim mình chọn ngẫu nhiên lại có thể xuất sắc đến vậy.

Xem tới cuối phim, mặt Diệp Vãn Lê giàn giụa nước mắt, cô không kìm được nước mắt.

Cô quay đầu nhìn Nam Chi bên cạnh, phát hiện cô ấy cũng không ngoại lệ, nước mắt trên mặt không ngừng rơi xuống.

Sau khi đi ra, Diệp Vãn Lê ngồi xổm bên đường, lau nước mắt: "Ngược quá, sao lại ngược như vậy."

Nam Chi cũng rơm rớm nước mắt: "Ừ, nhưng chất lượng ảnh cũng thật đẹp, đây là lần đầu tiên tớ thấy chất lượng hình ảnh như vậy."

Diệp Vãn Lê ngẩng đầu lên, phát hiện trên mặt tất cả mọi người đều rơi nước mắt, ngoại trừ Lâm Nam, trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì như cũ.

Diệp Vãn Lê: "..." Cậu là đồ động vật máu lạnh.