Đây là con đường sau tường trường học, không có đèn, ngày thường cũng không ai qua lại. Giờ chỉ có tiếng bước chân của Diệp Vãn Lê và Lâm Nam.
"Tới rồi." Lâm Nam dừng bước, chỉ về phía trước: "Nhìn kìa."
Diệp Vãn Lê nhìn theo hướng tay Lâm Nam, đồng tử cô co lại, không nói nên lời.
Trước bức tường đỏ giản dị là một mảng lớn hoa cúc, xung quanh có vài viên gạch đỏ, trên mặt tường còn có một số loại dây leo không biết tên, nhìn kỹ hơn sẽ thấy vài con đom đóm bay lượn trên hoa cúc.
Trên tường treo hai chiếc đèn dầu, một cái có con thỏ đang gặm cà rốt, cái còn lại là mặt trăng và vài ngôi sao.
"Làm sao cậu biết chỗ này?" Một lúc lâu sau Diệp Vãn Lê mới lên tiếng.
Lâm Nam giải thích: "Trưa nay tớ xin nghỉ về sớm, đi đường tắt qua đây, thấy có mảng hoa cúc nhưng hơi đơn điệu nên trang trí thêm."
Diệp Vãn Lê lập tức trở lại phong cách hài hước: "Không lẽ cậu làm tất cả là để cho tớ xem à??"
"Ừ."
"Thầm thương trộm nhớ tớ đúng không?"
Lâm Nam cúi đầu suy nghĩ, nói thật: "Hôm nay thấy cậu không vui, muốn làm cậu vui lên."
- Muốn làm tớ vui...
Câu nói của Lâm Nam khiến Diệp Vãn Lê cả buổi tối vẫn còn suy nghĩ.
"Muốn làm tớ vui." Diệp Vãn Lê lẩm bẩm: "Lần đầu có người với tớ câu đó."
Trước khi đi, Lâm Nam có mua một bó cúc nhỏ như đã hứa sáng nay cho Diệp Vãn Lê. Cô bỏ lớp giấy bọc bên ngoài, đặt những bông cúc vào lọ.
"Đẹp quá!" Diệp Vãn Lê tự nói trước bó cúc.
Diệp Vãn Lê cảm thấy mình lại phát bệnh rồi, cô lại muốn leo ra cửa sổ xem Lâm Nam có ngủ chưa.
Cuối cùng Diệp Vãn Lê cũng không làm vậy, một là cảm thấy mình quá biếи ŧɦái, hai là cảm giác mình quá biếи ŧɦái rồi, ba là cảm giác mình thật sự rất biếи ŧɦái.
Diệp Vãn Lê chỉ nằm yên trên giường ngắm mặt trăng.
Mặc dù trông giống nhau, nhưng Diệp Vãn Lê cảm thấy mặt trăng hôm nay đẹp một cách lạ thường.