Chương 9.2

Diệp Vãn Lê vẫn ngồi cạnh Lâm Nam như đã nói, Lâm Nam ngồi chỗ cũ của Nam Chi, nên Diệp Vãn Lê vẫn chưa thay đổi chỗ.

Tiết này là tiết tự học, Lâm Nam đang làm bài tập toán, còn Diệp Vãn Lê thì không biết làm gì, cuốn sách mới mua cũng không còn hấp dẫn với cô nữa.

Diệp Vãn Lê im lặng nhìn ra cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, cửa sổ mở một khe nhỏ, gió xuân lạnh lẽo thổi qua gò má cô, bởi vì quá lạnh nên má cô như bị dao cắt.

Cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết bao lâu, cho đến khi một bông tuyết theo gió rơi xuống chóp mũi cô.

"Tuyết rơi rồi." Diệp Vãn Lê mới định thần lại.

Giọng Diệp Vãn Lê không nhỏ, bạn học ngồi gần đều có thể nghe thấy.

Vương Dao Dao ngồi phía trước Diệp Vãn Lê tất nhiên cũng nghe được, cậu ta vốn nổi tiếng là có giọng nói to của lớp 9, nghe có tuyết rơi liền hét lớn: "Trời ạ, tuyết rơi rồi!"

Một tiếng hét của Vương Dao Dao là cả lớp đều nghe thấy, nhiều người quay đầu nhìn ra cửa sổ, một số khác vẫn làm việc của mình, không quan tâm.

"Vương Dao Dao, mày lừa người à? Đâu có tuyết?" Một bạn ngồi cạnh cửa sổ nói.

"Có mà, tuyết rơi thật. Nhỏ quá nên ngồi trong hoặc mắt kém thì khó thấy lắm: "Mày ra đây xem không được hả?."

Vương Dao Dao nói xong, bạn học kia liền dán mặt vào cửa sổ nhìn, "Úi, thật này, lần cuối thành phố R có tuyết rơi mình còn nhớ nữa."

Trong lớp có ba cửa sổ, hai bên là cửa nhỏ, giữa là cửa lớn nhất, mà Diệp Vãn Lê ngồi gần cửa giữa, bàn cô sát cửa sổ. Bạn học kia cứ lại gần cửa sổ làm Diệp Vãn Lê rất phiền.

Hộp bút của Diệp Vãn Lê để trên bàn bị cậu ta làm rơi hết xuống đất: "Quý Bắc à, cậu đừng lắc nữa được không?"

Quý Bắc quay lại, thấy hộp bút của Diệp Vãn Lê do mình làm rơi liền nhặt hết lên: "Xin lỗi nhé, lâu quá không thấy tuyết rơi nên hơi phấn khích."

Sau khi nhặt hết bút cho Diệp Vãn Lê, Quý Bắc tiếp tục nhìn ra cửa sổ rồi tự nói: "Thật không ngờ lại có tuyết rơi."

"Thành phố R ít khi có tuyết hả?" Lâm Nam đặt bút xuống rồi hỏi Diệp Vãn Lê.

"Đúng rồi, cả năm có khi chỉ rơi xuống 1-2 lần thôi." Diệp Vãn Lê hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Có tuyết rơi thường xuyên không?"

"Trấn U, hồi nhỏ tớ thấy hay có tuyết lắm, nhưng bây giờ thì không biết nữa, 11 năm rồi tớ không về."

Lâm Nam đã 11 năm chưa về quê, không phải cô không muốn về, mà là ngôi làng cô sống thời thơ ấu đã sụp đổ hoàn toàn trong trận động đất 10 năm trước.

Trận động đất 10 năm trước, may mắn lúc đó Lâm Mộ Vân đưa Lâm Nam 7 tuổi đi du lịch ngoài thành phố nên thoát nạn. Còn Tinh Lạc Vũ lúc đó đang biểu diễn ngoài thành phố nên cũng may mắn sống sót. Từ đó, Lâm Nam chỉ còn lại mẹ và bà nội.

- Cậu không phải...

Diệp Vãn Lê định hỏi Lâm Nam như vậy, nhưng nghĩ lại không hỏi ra miệng.

— Sân thể dục

Tiết thể dục của lớp 9 là tiết thứ 3, lúc đó là 10 giờ sáng, tuyết rơi nhiều hơn. Diệp Vãn Lê cố ý chạy ra sân 5 phút trước khi vào tiết, cô đứng đó, tuyết rơi trên quần áo, tóc và mi mắt cô.

Hồi nhỏ, Diệp Vãn Lê cũng thường đứng cùng ông bà ngoài trời, đón tuyết rơi.

Lớp 9 không mấy hứng thú với tiết thể dục, thường chờ tiếng chuông reo mới từ từ đi xuống sân.

Nhưng có lẽ vì tuyết rơi, hôm nay cả lớp đi xuống sớm, gần như vừa hết tiết 2 là xuống ngay, không chỉ riêng lớp Diệp Vãn Lê, các lớp khác cũng vậy, tiết giờ ra chơi đó, sân đầy học sinh.

Phải đến khi chuông báo hiệu 5 phút nữa vào học, số học sinh trên sân mới dần giảm bớt, thậm chí có bạn học chuông reo mà vẫn đứng ngoài sân nhìn tuyết, chưa chịu vào lớp.

***

Chuông vào lớp reo lên, thầy giáo thể dục mới từ từ đi ra từ trong xe. Cả lớp không ai biết tên thầy, vì chưa bao giờ nghe thầy nói.

Thầy thể dục vẫn bảo cả lớp chạy 3 vòng quanh sân rồi tự do hoạt động. Một số nữ sinh không muốn chạy bèn nói đang đến"tháng" không chạy được, có bạn còn nói một tháng 8 lần luôn.

Dĩ nhiên, thầy thể dục biết cũng không nói gì, thậm chí có nam sinh lẫn vào nhóm đó thầy cũng làm ngơ vì thầy hiểu thành phố R hiếm khi có tuyết rơi.

Thầy thể dục định quay về trong xe thì bỗng nhiên quay lại nói: "Thôi hôm nay khỏi chạy, cứ chơi gần đây thôi, không được về lớp."

"Hay quá!"

"Thầy thể dục vạn tuế!"

Có học sinh reo hò.

Tiết học thể dục hôm đó, Hạ Diệp nói chuyện anime mới với Nam Chi, Tạ Thất chơi trò mói thật hay thử thách cùng mấy bạn nữ, còn Lâm Nam ngồi bên cạnh Diệp Vãn Lê cùng cô ngắm tuyết rơi.

- Cậu có biết không, quê tớ có tục lệ là nếu một người đi cùng người kia ngắm tuyết rơi là có nghĩa là thích người đó đấy.