Chương 3: Đi học không chuyên tâm

Nghê Tư Ngôn đôi tay đỡ bả vai Nghê Xu, hai cái đùi banh rộng, mông nhỏ nâng lên lại rơi xuống, chỗ giao hợp của hai người chặt chẽ dán sát ở bên nhau, bởi vì tư thế này làm toàn căn côn ŧᏂịŧ của Nghê Xu dễ dàng cắm vào, mị thịt bên trong tiểu huyệt co rút hút lấy hắn gắt gao không bỏ.

“Ha a, ba ba, Viên Viên sắp ra rồi.” Cái loại kɧoáı ©ảʍ quen thuộc ngập đầu này sắp đánh úp tới, Nghê Tư Ngôn nửa giương cái miệng nhỏ thở dốc, hai bầu vυ" tròn trịa cọ xát lên ngực Nghê Xu, câu dấn nam nhân khiến côn ŧᏂịŧ hắn ở trong cơ thể nàng lại trướng lớn vài phần. Tiểu huyệt nàng cơ hồ sắp ăn không vô.

Nghê Xu không hề treo nàng, đôi tay gắt gao chế trụ mông nàng, động tác vừa mau vừa tận hướng lên trên đâm, khiến Nghê Tư Ngôn liên thanh thét chói tai, ba ba sức lực quá lớn, giống như muốn đem nàng đâm bay lên, Nghê Tư Ngôn đành phải nắm lấy bờ vai của hắn mới ổn định lại thân mình.

“Được rồi Viên Viên, ba ba lần này sẽ cho con, đút cho con ăn đến no căng.” Nghê Xu không hề khắc chế chính mình, tinh quan mở rộng ra, thẳng tắp toàn bộ đưa vào tiểu huyệt nàng. Hắn yêu thương đỡ lấy khuôn mặt đỏ ửng của nàng, bàn tay lớn nhẹ nhàng lau nước mắt chảy xuống từa khóe mắt nàng. Nghê Tư Ngôn nắm lấy tay hắn, khuôn mặt nhỏ kiều nộn ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ, nói không rõ không muốn xa rời.

Đi học sắp không còn kịp rồi, Nghê Xu giữ tư thế ôm Nghê Tư Ngôn vào phòng vệ sinh, côn ŧᏂịŧ thô dài nháy mắt rút ra, chất lỏng trắng đực liền theo chân tâm Nghê Tư Ngôn chảy ra bên ngoài, ngay cả côn ŧᏂịŧ hắn cũng tràn đầy chất lỏng chảy xuống.

“Đều do ba ba.” Nghê Tư Ngôn phồng mặt lên ngượng ngùng nhìn hắn, hai người buổi sáng vận động quá tàn nhẫn, hiện tại tiểu huyệt nàng khẳng định vừa hồng vừa sưng, nhão dính dính dơ không thể nhìn

“Còn không phải Viên Viên nháo loạn muốn ba ba đút con ăn no sao.” Nghê Xu thân mật nhéo cái mũi nhỏ của nàng, tỉ mỉ xoa rửa tiểu huyệt dính nhớp, thu thập xong tự mình lại bế Nghê Tư Ngôn đi ăn cơm sáng, như vậy đã 7 giờ 40.

Vì thế cha con hai người mới cùng đánh xe đi đến trường học.

Nghê Tư Ngôn năm nay mới vừa vào lớp 10, vừa lúc Nghê Xu được phân phó làm chủ nhiệm. Nghê Xu là giáo viên lịch sử của các nàng, cũng là chủ nhiệm lớp.

Ở trường học Nghê Xu là giáo viên ôn hòa nho nhã, nghiêm trang có lễ phép. Nhưng chỉ có Nghê Tư Ngôn biết, Nghê Xu thời điểm thao nàng có bao nhiêu mãnh liệt.

“Nghê Tư Ngôn, em đứng lên trả lời một chút vấn đề này, tôi quan sát em thật lâu, em đang ngẩn người nghĩ gì?” Giáo viên địa lý ném một viên phấn viết đến đem đầu ốc Nghê Tư Ngôn gọi trở về.

Nàng đầy mặt đỏ bừng đứng lên ấp úng nói không ra lời: “Thực xin lỗi lão sư, em tối hôm qua có chút nghỉ ngơi không tốt.”

Cũng may Nghê Tư Ngôn ngày thường biểu hiện không tồi, thấy nàng ngoan ngoãn nhận sai giáo viên địa lý cũng liền phê bình nàng vài câu rồi cho nàng ngồi xuống.

Buổi tối vừa vặn có một tiết lịch sử tự học buổi tối, Nghê Xu gọi nàng vào văn phòng, Nghê Tư Ngôn có chút thấp thỏm, tuy rằng nàng đã là nữ nhân của ba ba, nhưng trong phương diện học tập Nghê Xu không cho phép nàng thả lỏng.

“Hôm nay buổi sáng sao lại thế này?” Nghê Xu ngữ khí rất là nghiêm túc, nhưng là ở trong văn phòng giáo viên, Nghê Tư Ngôn lại không thể bổ nhào vào trong lòng ngực hắn làm nũng, đành phải hồng hốc mắt trông mong mà nhìn hắn.

“Con, con có chút lơ điễng.” Vừa lúc giáo viên địa lý đi tới nhìn đến một màn này mặt vội vàng hoà giải.

“Nghê lão sư, không có chuyện gì lớn, tư ngôn đi học trả lời vấn đề đều chính xác. Buổi tối để đứa nhỏ nghỉ ngơi cho tốt, đừng học quá muộn. Biết thầy bắt em ấy học tập vô cùng nghiêm túc.”

Nghê Tư Ngôn đứng ở một bên không nói lời nào, nhân lúc người khác không chú ý đi nghỉ ngơi Nghê Xu nhìn con gái đáng thương lập tức mềm lòng.

Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ, dưa đến trong tay Nghê Tư Ngôn.

Thâm thúy đôi mắt cười như không cười nhìn nàng, không tiếng động mà phun ra hai chữ.

Nghê Tư Ngôn thấy rõ ràng, là ‘ trừng phạt ’.

“Được rồi, nghỉ ngơi tốt liền trở về đi học đi.”

Nghê Tư Ngôn trong lòng kinh hoàng không ngừng, nàng không nghĩ tới ba ba to gan như vậy. Có tật giật mình chạy đến toilet đóng cửa lại, đã tới gần tiết học, toilet không có người, nàng xác nhận hồi lâu mới cẩn thận mở cái hộp nhỏ kia ra.

Bên trong là món đồ chơi nhỏ màu hồng nhạt. Nàng mặt đỏ tim đập nhìn thoáng qua nó. Bên trong không có phát hiện điều khiển từ xa, phỏng chừng là bị Nghê Xu cầm đi.

Nàng có chút sợ hãi, tiết tự học buổi tối an tĩnh như vậy, mang cái này sẽ không bị người khác phát hiện chứ? Trước mắt lại hiện lên khuôn mặt Nghê Xu cười như không cười.

Vừa lúc chuông báo vang lên, Nghê Tư Ngôn cắn chặt răng, nhanh chóng đem trứng rung nhét vào qυầи ɭóŧ, lén lút cũng về tới phòng học.