Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mùa Hè Không Thể Thiếu Gió

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Lam này, Bình tốt thật đấy. Sau này, ai lấy được cậu ấy thì chắc sẽ hạnh phúc lắm. Mà cậu ấy đang yêu ai vậy?"

Bình về rồi, Hạ mới ngồi xuống ghế sofa, hỏi thăm dò.

"Thì mình đã nói với Hạ từ trước rồi, cậu ta nhiều lúc nói năng chưa suy nghĩ thôi, chứ Bình vui tính và tốt bụng lắm. Mình cũng không biết cậu ta đã yêu ai chưa? Giấu kỹ lắm. Chưa bao giờ thấy khai báo gì cả, ngay cả Lâm còn không biết nữa mà."

Lam thản nhiên kể lể.

"Chỉ có Lam là không biết thôi. Chỉ cần cố để ý một chút, là mọi người sẽ nhận ra rằng Bình đang dành tình cảm cho ai? Từ cái cách mà Bình lo lắng khi Lam bị ốm, hay thái độ của cậu khi thấy Lam không vui. Với Hạ cũng vậy, vì Lam mà Bình trở nên nhẹ nhàng và thân thiện hơn khi nói chuyện với cô, điều đó khiến cho Hạ cảm thấy bất an." Hạ mải mê suy nghĩ, mà chẳng để ý đến Lam đang lắc tay mình hỏi cái gì đó.

"Lam nói gì vậy?"

"Sao thế? Ai bắt mất hồn hả? Mình hỏi cái kia của ai vậy?"

Lam chỉ cái túi máy ảnh.

"À, của Lam đấy."

"Đẹp quá. Nhưng cái này đắt lắm, sao tự dưng Hạ lại mua nó cho mình?"

Lam ngạc nhiên và thích thú, khi cầm lấy chiếc áy ảnh Hạ đưa cho. Cô thích dòng máy này lâu rồi, nhưng chưa có tiền để mua.

"Mình mua để hàng ngày bắt Lam phải chụp ảnh cho mình. Người đẹp mà, nên phải khoe thôi."

Hạ mỉm cười, ngắm nhìn vẻ rạng rỡ của Lam.

"Thích không?"

"Thích."

Lam vẫn mân mê, ngắm nghía chiếc máy ảnh.

"Mình làm hòa nhé." Hạ chuyển giọng, "Cho mình xin lỗi chuyện hôm trước."

"Chúng ta bất đồng khi nào mà phải làm hòa?"

Lam đặt chiếc máy ảnh xuống bàn. Cô nhìn sâu vào mắt Hạ.

"Thì chuyện hôm trước ở nhà Lam đó, mình đã nói những điều không nên nói."

"Mình không giận chuyện đó đâu, chỉ hơi buồn vì Hạ nghi oan cho mình thôi. Nhưng nhờ có cái này, nên hết rồi. Lần sau mình sẽ giả bộ giận dỗi lâu hơn, để được Hạ đền bù thứ khác đáng giá hơn nhé." Lam giơ cái máy ảnh lên trêu Hạ.

"Không có lần sau đâu."

Hạ chồm lên, định cù Lam thì đôi tay đã bị giữ chặt. Lam trở lại vẻ mặt nghiêm nghị.

"Nhưng Hạ này, nếu lần sau có bực tức điều gì thì đừng bao giờ nhắc đến cụm từ" mình chẳng là gì của nhau "và đặc biệt là câu nói" chia tay đi "nhé. Thay vào đó hãy nói," mình cần phải ra ngoài một chút ", được không?"

"Mình biết rồi, mình hứa sẽ không nói những từ đó. Nhưng tại sao lại nói là" cần ra ngoài một chút "?"

"Bởi vì trong lúc tức giận, chúng ta sẽ nói ra những điều không hay. Mà lời nói đã được thốt ra thì không thể thu về, nó sẽ khiến đối phương bị tổn thương. Nên lúc đó nhất định phải ra ngoài, hít thở thật sâu, để có thời gian suy nghĩ lại vấn đề. Vì khi ấy cơn bực tức cũng giảm đi rất nhiều rồi. Mình luôn cho rằng, cách tốt nhất để tránh xung đột là phải rời xa khu vực có xung đột."

"Chị, bọn em mua ít hoa quả đến. Chị đã đỡ nhiều chưa?"

Lâm và Vy khệ nệ bưng túi hoa quả đặt lên bàn.

"Sao không mua mấy bông cúc và nải chuối cho đủ bộ? May mà tôi chỉ hơi mệt một chút, chứ tôi mà liệt giường, liệt chiếu chắc mọi người thay phiên đến chăm sóc ấy nhỉ?"

"Chim đầu đàn mà gãy cánh, thì mấy con đằng sau mất phương hướng hết. Chẳng qua là bọn em sợ chị nằm ra đấy thì mấy đứa em mỳ tôm cũng chẳng có mà ăn thôi. Nên quyết định nhịn ăn nhịn tiêu mà đầu tư mua ít đồ để chị bồi bổ sức khỏe. Cũng xót xa lắm chứ."

"Đừng có ăn nói linh tinh. Sáng nay hai đứa em phải lên trường có việc nên giờ mới qua được."

Vy quay ra nạt Lâm.

"Cái thằng này, có bao giờ nó sống tốt với ai đâu. Cẩn thận không là ế cả đời đấy."

"Hì. Lo gì? Còn bạn chị kia mà. Chỉ cần chị ra tay giúp đỡ thôi, nếu được thì sau này em sẽ cho con em lấy con của chị."

Lâm nhăn nhở, cậu chỉ tay về phía balcony, nơi Hạ đang đứng nghe điện thoại.

Lam chẳng còn tâm trạng để đùa cợt với Lâm. Cô quay ra Hạ, đôi mắt như tối lại. Cứ mỗi lần người đó gọi điện, Hạ đều tránh ra ngoài nghe, hình như, là sợ cô biết được điều gì đó.

"Anh Lâm, ra rửa cho em mấy thứ này ngay. Nhanh nhảu lên em còn nấu cơm cho mà ăn, không thì chiều nay ôm bụng đói lên lớp đấy." Vy quay vào ra lệnh cho Lâm, rồi không quên hỏi thăm Lam. "Sáng nay chị Hạ không phải đi làm ạ? Dạo này chị ấy nổi tiếng quá, em thấy chị ấy trên truyền hình mấy lần rồi."

"Ừ, Hạ thấy chị mệt nên xin nghỉ. Chị cũng chưa được xem chương trình nào có Hạ tham gia cả, để hôm nào tìm trên youtube xem lại vậy." Lam trả lời mà mắt vẫn không rời khỏi Hạ. Cô nhận ra, hình như Hạ rất vui khi nói chuyện với người đó.

"Bọn sinh viên trường mình hâm mộ chị ấy lắm, nhất là khi biết chị Hạ đã từng học tại trường. Mà chị ấy nói chuyện với ai lâu thế? Từ lúc bọn em đến tới giờ vẫn chưa chịu dừng. Chắc là nói chuyện với người yêu nên mới cười nói vui vẻ thế kia, chị nhỉ?"

"Người yêu, có phải vậy không nhỉ?"

Lam quay ra, quan sát lại sắc mặt Hạ lần nữa. Trong đầu cô lúc này, cũng hiện lên những thắc mắc giống Vy.

"Chào hai người, đang nấu món gì vậy?"

Hạ lúc này mới ngừng nói chuyện điện thoại, cô quay vào chào hỏi Lâm và Vy.

"Bọn em đang nấu canh cá. Món này chị Lam thích ăn lắm."

"Hôm nay, tôi sẽ để Hạ được thưởng thức tay nghề của mình. Đảm bảo ăn xong sẽ nghiện."

Lâm giơ khúc cá đang rán dở lên khoe.

"Xin lỗi, trưa nay tôi có việc rồi, hẹn mọi người khi khác vậy."

"Vậy là tôi lại không có cơ hội ăn cơm với người nổi tiếng rồi. Chán thật. Đang tính ăn cùng Hạ bữa cơm, rồi chụp cái ảnh, đăng lên facebook cho mấy em gái ở trường ngưỡng mộ mà khó quá."

"Vậy lần sau để tôi cầm thìa bón cơm cho cậu, rồi nhờ Vy chụp hộ. Đăng cái ảnh đó lên mới shock."

Hạ trêu lại Lâm rồi quay vào phòng thay quần áo. Thấy Lam đang chùm chăn kín mít, cô nhẹ nhàng ngồi xuống hỏi han.

"Lam sao vậy? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

"Mình không sao, chỉ hơi buồn ngủ thôi."

Lam khẽ kéo chăn xuống. Ánh sáng rọi vào mắt, khiến cô hơi khó chịu, đầu óc trở nên quay cuồng.

"Không sao thật chứ?"

"Không sao thật mà, chỉ muốn ngủ một chút thôi."

"Mình có việc phải ra ngoài một chút, chiều mình về sớm. Mình sẽ nhờ Vy ở lại với Lam. Lam cứ ngủ đi, lát nữa dậy ăn cháo rồi uống thuốc nhé."

"Không phải nhờ Vy đâu. Con bé nói với mình là ở đây đến tối rồi. Hạ có việc thì cứ đi đi."

Lam không phải là trẻ con mà cần người ở bên chăm nom. Cô cũng không muốn Hạ phải lo lắng thêm vì mình nữa.

"Vậy thì tốt quá, mình sẽ cố về sớm."

Hạ đi rồi. Lâm và Vy ăn xong cũng phải tới trường. Chỉ còn một mình Lam ở lại. Trống vắng, cô đơn. Những tưởng, những gì sáng nay diễn ra giữa cô và Hạ sẽ tồn tại mãi mãi, vậy mà lại nhanh chóng trở thành "bữa tiệc tàn".

Lam cảm thấy người mình rét run. Cô lôi hết cả đống chăn đệm mùa đông ra để đắp lên người mà vẫn không hết lạnh. Toàn thân đau ê ẩm như vừa bị đánh. Lam cố gượng dậy tìm thuốc để uống, nhưng không thể. Người cô mềm oặt, rồi thϊếp dần đi.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi. Lam khẽ mở mắt, Xung quanh cô là một màu trắng lạnh lẽo. Cổ tay được gắn ống truyền, còn Bình thì đang ngồi bên cạnh, nhìn cô lo lắng. Lam khẽ thều thào.

"Đừng nói với tôi đây là bệnh viện nhé."

"Không bệnh viện thì còn ở đâu nữa? Lam có biết là mình sốt cao đến mức lịm đi không? Tôi mà không đến kịp thì.."

Bình đưa tay đặt lên trán Lam.

"Chúng ta đi về thôi. Tôi không muốn ở đây nữa."

Mặt Lam nhanh chóng biến sắc.

"Không được. Bác sĩ bảo Lam bị sốt virut, cần phải truyền thêm nước và ở lại đây để theo dõi. Cứ nằm im đấy cho tôi."

"Tôi phải về. Tôi không muốn ở đây chút nào. Tôi ghét bệnh viện. Cậu hiểu chưa?"

Lam gào lên, nước mắt rơi lã chã. Cô giật phăng chiếc kim truyền ra khỏi tay.

"Lam. Đừng làm vậy. Được rồi. Tôi sẽ đưa Lam về."

Bình hốt hoảng. Chưa bao giờ anh thấy Lam mất kiềm chế thế này. Nhìn Lam đang nức nở, Bình không kìm được lòng. Anh kéo Lam về phía mình, ôm cô thật chặt.

Bình dìu Lam ra ngoài cổng viện, bắt taxi rồi đưa cô về nhà. Ngồi trên xe rồi mà Lam vẫn còn run lên vì sợ hãi. Anh cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ khẽ vỗ lên vai nhẹ nhàng.

"Cho tôi về nhà bố mẹ nhé."

Lam nói trong tiếng nấc nhẹ.

"Ừ, tôi biết rồi. Để Lam ở căn hộ thì làm gì có ai chăm sóc."

Bình lấy tay gạt những sợi tóc đang xõa xuống khuôn mặt Lam.

"Bình này, cậu đừng nói chuyện hôm nay của tôi cho Hạ biết, được không?"

"Lam còn muốn nói giúp cô ấy à? Bạn ốm như vậy mà vẫn để cho nằm ở nhà một mình. Tôi thực sự không hiểu có, phải hai người là bạn thân của nhau không nữa?"

"Tại tôi bảo cô ấy có việc thì cứ đi đi. Lúc Hạ đi tôi có làm sao đâu. Ai ngờ lúc sau lại trở chứng."

"Được rồi, tùy Lam thôi."

Bình buông xuôi, anh biết rằng, dù có thế nào, Lam cũng không bao giờ khiến bạn bè phải vì mình mà khó xử.

"Đến rồi, để tôi dìu Lam vào trong."

Bình chủ động mở cửa xe, đỡ Lam ra ngoài.

"Thôi khỏi, để tôi tự đi. Đừng nghiêm trọng hóa vấn đề. Tôi không muốn bố mẹ mình lo lắng."

"Sao về nhà mà không báo trước vậy con? Hôm nay mới là đầu tuần mà."

Lần đầu tiên thấy Lam đưa một người bạn khác giới về nhà, bố mẹ Lam không tránh khỏi sự ngạc nhiên.

"Dạ, con chào hai bác. Con là bạn của Lam, cô ấy hơi mệt, nên bảo con đưa về đây ạ."

Bình lễ phép, chào hỏi bố mẹ Lam.

"Con bị làm sao? Có đau chỗ nào không?"

"Con không sao, chỉ ốm sốt sơ sơ thôi. Con uống thuốc cũng đỡ nhiều rồi."

Lam ngượng ngập, khi bàn tay mẹ đang sờ nắn khắp cơ thể mình. Gỡ tay mẹ ra khỏi người, cô chỉ cái ghế, ra hiệu cho Bình ngồi xuống.

"Cháu ngồi uống nước đi. Hai bác cảm ơn cháu nhiều nhé, vất vả cho cháu quá."

Bố Lam cất giọng trầm ấm.

"Dạ, không có gì đâu bác ạ. Muộn rồi, cháu xin phép về luôn ạ. Đây là thuốc của Lam, khi nào cô ấy sốt thì hai bác lấy cho Lam uống."

Bố Lam cũng đứng dậy theo, tiễn Bình ra cổng. Còn mẹ Lam, lại tiếp tục sờ trán, nắn chân, nắn tay cô, rồi không ngừng xuýt xoa vì thương hại con gái.

"Mẹ, con đỡ rồi mà. Con chỉ là muốn về nhà ăn vạ bố mẹ vài ngày, nên mới giả vờ ốm thôi. Giờ con lên phòng, đi ngủ luôn đây."

Lam gỡ tay mẹ ra, cô đứng dậy, bước nhanh lên phòng. Cô sợ, nếu như còn ngồi lại đó, mẹ cô sẽ rơi nước mắt vì mình mất.

Gần 10 giờ tối Hạ mới về đến nhà. Trưa nay cô đã được Nhật Minh dẫn đi ăn cùng một vài nhân vật nổi tiếng trong giới showbiz. Mặc dù biết Lam vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng Hạ cũng không muốn bỏ lỡ đi cơ hội này. May mà Lam nói có Vy ở lại, nên Hạ cũng yên tâm mà đi cùng với Minh.

Hạ bước vào phòng, nhưng chẳng thấy Lam đâu cả. Cô vội lấy điện thoại gọi cho Lam thì lại nghe thấy tiếng chuông vang lên trong phòng.

Cô bắt đầu lo lắng, trong đầu, không ngừng đưa ra mọi giả thuyết. "Không hiểu Lam đi đâu khi sức khỏe không tốt thế này? Liệu có phải Lam mệt quá nên bọn Vy dưa Lam đến viện không?"

Hạ định gọi cho Vy để hỏi thăm tình hình của Lam, nhưng cô chợt nhận ra rằng, mình không hề có số điện thoại của bạn bè Lam. Lúc này Hạ mới thấy mình thật vô tâm. Chẳng bao giờ cô quan tâm xem, Lam đang chơi với những ai, ngoài ba người Bình, Lâm, Vy hay tới đây cả. Mà ngay cả với bọn họ, Hạ cũng không hề có sự liên hệ nào. Không biết số điện thoại. Không biết chính xác họ bao nhiêu tuổi? Đang ở đâu? Ngoài cái tên mà mấy người họ thường gọi nhau. Giờ cô mới nghĩ đến câu nói của Bình trước kia đối với mình "Bạn thân của bạn thân, chưa chắc đã là bạn của mình."

Hạ lấy điện thoại của Lam để gọi cho Vy. Điện thoại có cài mật khẩu, đó là ngày tháng năm sinh của cô. Có lần Lam đã nói với Hạ, để mật khẩu này cho dễ nhớ, vì ngay cả ngày sinh của mình nhiều lúc Lam còn quên.

"Có chuyện gì mà gọi em muộn vậy chị?"

Tiếng của Vy ở đầu dây bên kia vang lên.

"Vy à, chị Hạ đây. Em có biết chị Lam đi đâu không? Chị về nhà mà không thấy cô ấy."

Hạ sốt sắng.

"Em không biết. Trưa nay ăn cơm xong, em và anh Lâm lên trường luôn mà. Lúc bọn em đi thì chị ấy vẫn ngủ. Hay chị thử gọi về nhà chị ấy xem."

Vy trấn an Hạ.

"Ừ, để chị..", Hạ chưa kịp nói hết câu thì chuông điện thoại của cô vang lên, là số điện thoại của nhà Lam. Cô vui mừng, thông báo lại cho Vy, "hình như Lam gọi rồi em ạ, xin lỗi đã làm phiền em nhé."

Hạ vội vàng bắt máy, vẫn không quên trách cứ Lam.

"Sao về nhà mà không nói với mình? Làm mình lo gần chết."

"Ừ, mình xin lỗi. Lúc chiều mẹ sang thấy mình không khỏe nên bảo mình về nhà mấy ngày để mẹ chăm. Khi đi vội quá nên không kịp gọi cho Hạ."

"Vậy cũng tốt, cố gắng ăn nhiều cho chóng khỏe nhé. Mai mình sẽ qua nhà."

"Mình biết rồi. Mình vẫn còn hơi mệt, đi ngủ trước đây. Hạ ngủ ngon nhé."

"Mình.."

Hạ chưa kịp nói thêm câu gì, thì Lam đã tắt máy rồi, khiến cô không khỏi hẫng hụt.

Sáng nay, Hạ dậy sớm hơn thường lệ. Cô muốn ghé qua nhà Lam xem sức khỏe của cô ấy thế nào, tiện thể đưa cho cô ấy điện thoại, rồi mới đi làm.

Khi đến nơi, Hạ hơi bất ngờ về sự có mặt của Bình. Cô phải thầm công nhận là Bình rất nhiệt tình, hay đúng hơn là cô phải thừa nhận rằng, tình cảm của Bình dành cho Lam đang nhiều hơn cô. Có vẻ như Bình đang bắt đầu bày tỏ tình cảm của mình với Lam một cách công khai hơn? Hạ chợt có cảm giác của sự mất mát. Chào hỏi bố mẹ Lam xong, Hạ quay sang hỏi Bình.

"Là đàn em trong trường mà quan tâm đến tiền bối nhỉ? Sao Bình đến đây sớm vậy?"

Hạ cố phân định rạch ròi vị trí của Bình với Lam.

"Tối qua cậu ấy.."

Mẹ Lam đang định lên tiếng giải thích cho lý do Bình tới đây thì anh vội cắt ngang.

"Tối qua tôi thấy Lam vẫn sốt cao, nên sáng nay phải qua sớm xem cô ấy thế nào. Bạn bè mà, phải quan tâm hết mực chứ, nhất là người bạn mà mình dành nhiều tình cảm nhất."

Hạ tái mặt, cô không ngờ Bình lại nói ra điều này, lại còn trước mặt bố mẹ Lam nữa. Vậy là, đối thủ của cô đã chính thức "tuyên chiến" rồi.

"Hai đứa ở lại ăn sáng luôn nhé. Lam vẫn chưa dậy đâu, nó vật vã cả đêm qua rồi, cũng mới vừa chợp mắt được một lát, nên bác không muốn gọi nó dậy sớm."

Mẹ Lam can thiệp, khi cảm nhận thấy cơn sóng ngầm giữa hai người trẻ tuổi này.

"Dạ thôi bác ạ. Để con lên xem Lam đỡ hơn chưa, rồi còn phải đến công ty luôn. Con sẽ không làm bạn ấy thức giấc đâu."

Hạ giơ tay, ngăn mẹ Lam lại, rồi chạy vội lên phòng của Lam. Cô khẽ mở cửa phòng. Lam vẫn còn say giấc, nhưng trên khuôn mặt lại hiện rõ lên sự mệt mỏi. Một cốc nước đầy và túi thuốc được đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Hạ giơ tay, vén lại những sợi tóc đang xõa xuống khuôn mặt Lam. Trên khóe mắt kia vẫn còn đọng lại những giọt nước. Cô cúi xuống, khẽ đặt môi mình lên trán và lên cả những giọt nước mắt của Lam, rồi đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Lam mở mắt. Cô đã định níu tay Hạ lại, nhưng rồi lại quyết định buông xuôi. Cô cảm nhận được ánh mắt của Hạ, cái vuốt tay của Hạ lên má mình, và cả nụ hôn nhẹ của cô ấy nữa, nhưng hình như những cử chỉ ấy giờ đây khác nhiều quá, nó không được nồng ấm như trước nữa.

Hạ bước xuống nhà, cô nhìn quanh không thấy Bình đâu, liền cất tiếng hỏi mẹ Lam.

"Bác ơi, Bình về luôn rồi ạ?"

"Ừ, cậu ấy nói có việc, nên cũng đi luôn rồi. Con ở lại ăn sáng đi. Mấy đứa còn trẻ, nên chẳng đứa nào chịu quan tâm đến sức khỏe gì cả, đến khi có tuổi rồi mới thấy tiếc nuối. Công việc thì lúc nào mà chẳng phải làm."

Mẹ Lam vừa dọn bàn ăn vừa tranh thủ nhắc nhở Hạ.

"Da, con biết rồi, nhưng hôm nay con có việc quan trọng ở công ty thật. Tối nay bác cho con về đây ăn ké với nhé, con ở một mình, cũng toàn ăn linh tinh thôi ạ."

Hạ tiến lại gần ôm eo mẹ Lam, cô nũng nịu.

"Con với con Lam, sao giống nhau kì lạ. Cho hai đứa ở một mình, bác không an tâm chút nào. Vậy tối nay qua đây ăn cơm, bác sẽ nấu những món mà con thích, được chưa nào?"

Mẹ Lam quay lại, khẽ tát yêu vào má Hạ.

Dọn dẹp mọi thứ xong, mẹ Lam bưng bát cháo lên phòng gọi con gái dậy. Bà để bát cháo xuống bàn, khẽ đặt bàn tay lên trán Lam để kiểm tra.

"Dậy ăn sáng đi con. Cả đêm hôm qua cứ vật vã, làm mẹ lo quá. Giờ con cảm thấy sao rồi?"

Lam mở mắt. Cô khẽ nhấc cao đầu, gối vào chân mẹ,

"Con đỡ nhiều rồi. Con xin lỗi, đã làm mẹ lo lắng cả đêm."

Suốt cả đêm, mẹ Lam cứ ngồi cạnh bên, thi thoảng lại đặt tay lên trán, kiểm tra nhiệt độ trên người của cô. Mỗi khi Lam trở mình, bà lại hỏi Lam cảm thấy thế nào? Có đau đầu hay khó chịu gì không? Lam đã nhiều lần khuyên mẹ về phòng nghỉ ngơi, nhưng bà không chịu. Lam phải làm mặt giận dỗi, nói mẹ ở đây thì cô không ngủ được, mới khiến bà rời đi. Vậy mà, cứ mỗi 15, 20 phút sau, bà lại sang ngó xem con gái thế nào. Lam hiểu được phần nào tâm trạng của mẹ. Mẹ đã mất đi một người con rồi, nên với cô, bà đã dành trọn tình yêu thương. Bà không muốn có thêm bất cứ sự mất mát nào nữa. Lam thương mẹ nhiều lắm. Trong lòng Lam, lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi. Cô sợ rằng, một ngày nào đó, khi bố mẹ biết được xu hướng giới tính thật của mình, họ sẽ suy sụp mất. Lam vẫn xác định là cần phải thú nhận với bố mẹ điều đó, nhưng cô cảm thấy bây giờ chưa phải là lúc thích hợp.

"Sợ mẹ lo lắng thì dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc cho mau khỏi đi. Con gái lớn rồi, mà vẫn không biết tự chăm sóc cho mình, để ốm lăn ốm lóc thế này."

"Tuân lệnh mẫu hậu. Để con đi đánh răng rửa mặt đã nhé."

Mẹ Lam lắc đầu vì cái tính trẻ con của con gái. Bà dọn dẹp lại giường chiếu, kéo chiếc rèm cửa ra cho ánh sáng vào phòng.

Mặc dù một tuần Lam chỉ về nhà có một, hai ngày, nhưng ngày nào bà cũng vào dọn dẹp, phủi bụi cho căn phòng này. Bà sợ rằng, khi con gái về, nơi này sẽ không được sạch sẽ, và sợ Lam sẽ cảm thấy lạnh lẽo khi thiếu hơi người.

"Mẹ à. Phòng con không có hạt bụi nào nữa rồi. Mẹ cũng phải để cho mấy con vi khuẩn sống với chứ."

Lam kêu lên, khi thấy mẹ đang lau dọn lại phòng cho cô.

"Con gái con đứa phải ăn ở gọn gàng, sạch sẽ chứ. Luộm thuộm như con thì chẳng ai dám rước đâu."

"Con chẳng muốn ai rước cả. Con sẽ ở đây, để chăm sóc bố mẹ suốt đời."

Lam vừa cho thìa cháo vào miệng vừa trả lời mẹ.

"Chỉ được cái nịnh nọt là giỏi. Mẹ thấy cái cậu Bình đó cũng được đấy. Cậu ta có vẻ rất quan tâm đến con, sáng nay còn đến sớm hỏi thăm nữa. Mẹ bắt đầu thích cậu ấy rồi đấy."

"Khục.. khục.."

Lam ho sặc sụa. Cháo trong miệng bắn tung tóe ra ngoài. Khiến mẹ cô phải vội chạy đến vỗ lưng và đưa cho cốc nước.

"Ăn uống từ từ thôi chứ, con chẳng được cái nết gì cả."

"Mẹ. Tại mẹ con mới bị sặc cháo đấy. Giờ còn mắng con nữa." Lam uống thêm ngụm nước nữa cho dứt cơn ho. "Cậu ấy là đàn em học cùng trường, kém con đến 3 tuổi cơ mà. Yêu cậu ấy để trở thành tình chị em à?"

"Hơn kém nhau có 3 tuổi, cũng không thành vấn đề. Mẹ thấy bọn trẻ các con, đâu có để ý đến vấn đề tuổi tác quá nhiều. Cứ yêu là yêu thôi mà."

"Hình như mẹ đang hồi xuân hay sao mà dạo này quan tâm đến giới trẻ của bọn con thế?"

Lam nhăn nhở trêu mẹ.

"Ăn nói vớ vẩn. Nhưng mẹ nói thật, nhìn cậu Bình đó cũng ngoan ngoãn, tử tế đấy. Hay là con cứ thử xem."

"Con nói rồi, con chỉ coi cậu đấy là bạn bè thôi, với lại Bình nó có người để thầm thương trộm nhớ rồi, mẹ ạ.".

"Vậy hả? Số con chẳng được may mắn như người ta nhỉ?" Mẹ Lam trêu cô. "Mà sáng nay Hạ có đến đây nữa, nó lên phòng con, thấy con ngủ nên nó không đánh thức."

"Vậy hả mẹ?"

Lam hỏi lại mẹ, mặc dù cô thừa biết đến sự có mặt của Hạ.

"Ừ, mà mẹ thấy con Hạ và cái cậu Bình kia có vẻ không hợp nhau nhỉ? Hai đứa nó nhìn nhau như đang cùng tranh giành một thứ gì đó."

"Chẳng có gì đâu ạ, hai người họ vẫn vậy mà. Bọn con quen rồi."

"Nhưng mẹ nghĩ, là bạn bè thì cũng phải nhường nhịn nhau một chút chứ. Cứ thẳng thắn quá, dễ làm mất lòng nhau lắm."

"Dạ, con biết rồi."

"Thôi, con nằm nghỉ đi. Mẹ đi ra ngoài có việc một chút."

Lam nằm dài cả ngày ở nhà. Hết nghe nhạc, đọc sách, lại bị mẹ gọi dậy bắt ăn cái này cái kia. Thi thoảng có một vài tin nhắn hỏi thăm của mấy đứa đàn em. Người mà Lam mong nhất thì chẳng thấy gọi điện hay nhắn tin gì cả. Cô chán nản, nhận thấy tình yêu của mình với Hạ ngày càng phai nhạt.

Bố Lam vừa đi Lam về, cũng vội vàng lên phòng con gái hỏi thăm.

"Ốm đau sao rồi con?"

"Về nhà với bố mẹ, nên con khỏi luôn rồi ạ."

Lam đặt cuốn sách xuống, trả lời bố.

"Vậy thì ở lại luôn đi, hay kiếm một anh nào đó để được chăm sóc, chứ cứ bắt bố mẹ phải lo là thế nào?"

"Haizz. Sáng nay thì mẹ, giờ đến bố. Hai người ghét con đến mức muốn tống khứ con đi càng nhanh càng tốt như thế này sao? Phũ phàng quá."

"Bố mẹ chỉ muốn có thêm người quan tâm, chăm sóc con thôi. Đừng có nghĩ lung tung. Chuẩn bị xuống ăn tối đi, mẹ con nấu xong rồi đấy."

Bố Lam là người không biết đùa, nên khi thấy con gái phản ứng vậy, ông liền bào chữa lại câu nói của mình.

"Vâng, để con xuống giúp mẹ dọn cơm. Bố cũng thay quần áo rồi xuống luôn nhé."

Lam chạy xuống cầu thang thì thấy Hạ đang líu ríu với mẹ trong bếp. Cô định quay lên thì mẹ đã gọi với.

"Biết đường xuống ăn rồi hả? Mẹ đang bảo Hạ lên gọi con xuống đấy."

"Bố lên nhắc con rồi ạ. Hạ đến khi nào thế?"

Lam miễn cưỡng bước xuống nhà. Tự dưng cô chẳng muốn gặp Hạ chút nào.

"Mình vừa đến, đang phụ bác dọn cơm. Hôm nay mẹ Lam nấu nhiều món ngon lắm, cố gắng ăn cho nhiều vào nhé."

Hạ hớn hở khoe với Lam.

"Vậy à?"

Lam thờ ơ. Cô bước vào phòng khách, bật tivi lên xem. Ngồi chưa được 5 phút, Hạ đã vào cầm tay kéo cô đứng dậy.

"Thôi, đi ra ăn cơm đi, bụng mình đang biểu tình rồi."

"Cháo của con đây."

"Thôi, mẹ cho con ăn cơm đi, sáng ăn cháo, trưa ăn cháo, giờ con không nuốt nổi nữa, thèm cơm lắm rồi."

Lam nhăn nhó.

"Vậy phải ăn hai bát cơm nhé."

"Cứ kệ con, nó thích ăn gì thì ăn, không nên ép làm gì."

"Chỉ có bố là hiểu con thôi." Lam nháy mắt, biểu thị thái độ cảm ơn, rồi lại làm mặt ghen ty. "Mẹ à, sao toàn món Hạ thích vậy? Mẹ hơi thiên vị đấy nhé."

"Món mình thích, cũng là món Lam thích mà. So bì gì chứ? Này, ăn đi."

Hạ ân cần gắp thức ăn vào bát cho Lam.

Lâu lắm rồi nhà Lam mới có thêm thành viên thứ tư trong bữa ăn. Bình thường chỉ có bố mẹ cô với bữa cơm buồn tẻ. Cuối tuần Lam có về, nhưng cũng ít khi ngồi ăn cùng. Khi thì cô về muộn, khi thì ăn uống với bạn bè bên ngoài. Nên hôm nay, khi có đông đủ cả nhà, lại thêm cả Hạ cùng quây quần bên bàn ăn nữa, bố mẹ Lam đã rất vui. Bố Lam hình như nói nhiều hơn. Ông còn phá lệ thường ngày, uống thêm vài chén rượu. Mẹ Lam thì đon đả, hết tiếp thức ăn cho Hạ, lại gắp thêm thức ăn vào bát cho cô. Nhìn ánh mắt hạnh phúc của bố mẹ, Lam thầm mong, một ngày không xa, cảnh tượng này sẽ thường xuyên diễn ra trong căn nhà nhỏ bé của cô. Nhưng liệu điều ước đó của cô có thành hiện thực không, khi mà.. Nghĩ đến đây, Lam không thể nuốt thêm miếng cơm nào nữa, cô xin phép bố mẹ, rồi buông đũa đứng dậy. Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc.

Sau khi rửa bát và dọn dẹp trong bếp xong, Hạ mới ra ngồi ăn hoa quả với cả nhà. Cô ngồi cạnh mẹ Lam nịnh nọt.

"Hôm nào về đây ăn cơm, bụng con cũng trương lên như cái trống. Hay là hai bác cho phép con về đây ở luôn nhé."

"Được rồi, cả hai đứa về đây, bố mẹ nuôi tất."

"Bố mẹ nuôi báo cô một mình con rồi, giờ thêm Hạ nữa, liệu có chịu được không? Hay là được vài ngày lại tống khứ cả hai đứa con ra đường."

Lam đưa miếng táo cho Hạ, tranh thủ trêu mẹ.

"Bố mẹ chỉ muốn bữa cơm nào cũng vui vẻ như hôm nay, thì bố mẹ thích lắm rồi. Ngày thường chỉ có hai ông bà già, ngồi nhìn mâm cơm lại chẳng muốn ăn. Nên chỉ mong các con thường xuyên về đây, ăn với bố mẹ bữa cơm cho vui của vui nhà thôi, bố mẹ chịu được tất, sẽ không đuổi đứa nào đi cả."

"Thôi, thôi. Con biết rồi, con sẽ chăm về nhà mà. Bố dỗ mẹ đi kìa, mẹ chuẩn bị khóc nhè bây giờ."

Lam gọi bố cầu cứu, khi thấy mẹ đang rơm rớm nước mắt.

"Con với cái, nuôi nó hơn hai mươi năm trời mà chẳng bằng con người ta, chỉ giỏi chọc giận bố mẹ thôi. Đã bao giờ con đấm lưng, bóp vai cho bố mẹ như thế này chưa?"

Mẹ Lam có vẻ rất thích thú khi được Hạ xoa bóp bả vai cho mình.

"Thì ra là mẹ có mới nới cũ nhé. Vậy bây giờ bố con mình về một phe nhỉ?"

Lam ngồi xích lại gần bố, cô thỏa hiệp.

"Không được. Bố phải ở phe của mẹ, nếu không ngày mai ai nấu cơm cho bố ăn?"

"Thế là con bị cho ra rìa ạ? Vậy đại gia đình cứ ngồi đây mà yêu thương chăm sóc nhau nhé, con lên phòng tự kỷ đây."

Lam giả bộ giận dỗi. Cô đứng dậy đi lên phòng, để lại sau lưng tiếng cười châm biếm của mọi người.

"Đang đọc sách gì vậy?" Hạ tiến lại giường, giật lấy quyển sách trên tay Lam. "Lại của Dan Brown à? Cứ đọc đi đọc lại mãi không chán sao?"

"Đã là sở thích thì sao mà chán được."

Dan Brown là nhà văn mà Lam rất hâm mộ. Cô đọc hầu hết các truyện của ông, từ Hỏa ngục, Biểu tượng thất truyền, Mật mã Da Vinci, Thiên thần và ác quỷ, đến Pháo đài số.. Mỗi cuốn tiểu thuyết này, Lam cũng đọc đi đọc lại đến năm, sáu lần rồi, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn luôn cảm thấy hứng thú khi đọc nó.

"Vậy là mình chọn đúng người có đức tính chung thủy rồi. Sau này sẽ không sợ Lam đi với người khác nữa."

"Cái đó thì chưa chắc. Biết đâu sau này có biến. Lam không đi với người khác nhưng lại có người khác bắt Lam đi thì sao? Lúc đó Hạ có giữ Lam lại không?"

Lam nhìn thẳng vào mắt Hạ hỏi.

"Mình không để người ta bắt Lam đi đâu. Mình sẽ giữ thật chặt, như thế này này."

Hạ vừa nói, vừa quay sang ôm Lam thật chặt.

"Mình biết rồi. Thả lỏng một chút đi, mình sắp không thở được nữa rồi."

Lam cố gắng thoát ra khỏi vòng tay đang siết chặt mình của Hạ.

"Biết rồi thì đừng có mà lăng nhăng, qua lại với ai đấy, không thì biết tay minh."

"Trời. Có họ hàng gì với Hoạn Thư không vậy? Ghê gớm khủng khϊếp."

"Tối qua Bình có đến đây à?"

Hạ nhanh chóng thay đổi thái độ. Sắc mặt nghiêm lại, cô gặng hỏi.

"À, ừ. Sao Hạ biết?"

Lam toát mồ hôi, cô cứ nghĩ Bình nói cho Hạ biết chuyện cô ở viện rồi.

"Sáng nay mình gặp Bình, thấy cậu ta nói là sang đây hỏi thăm Lam. Hình như Bình quan tâm đến Lam nhiều lắm thì phải? Tối đến chơi rồi, sáng lại qua sớm để hỏi han. Chuyện này, có vẻ rất không bình thường."

"Có gì mà không bình thường? Bạn bè quan tâm chăm sóc nhau là chuyện đương nhiên. Hạ đừng có nghĩ lung tung."

"Chỉ có Lam là hồn nhiên không nhận thấy thôi. Làm gì có bạn bè khác giới nào lại quan tâm đến nhau nhiều như vậy? Nếu Lam mà nhìn thấy thái độ của Bình lúc sáng với mình, chắc cô ấy sẽ hiểu được tình cảm của cậu ta thôi. Mà thường ngày, Lam tinh ý và nhạy cảm với vấn đề này lắm mà. Sao giờ cô ấy lại chậm hiểu thế? Lam vô tình hay cố ý không hiểu đây?" Hạ thầm nghĩ, trong đầu cô hiện lên biết bao nghi vấn.

"Này, nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Tối nay ngủ lại đây chứ? Muộn rồi."

Lam lay Hạ, khi thấy cô ấy đang trầm ngâm suy nghĩ.

"Thôi, mình phải về, vẫn còn mấy việc phải làm."

Hạ chợt bừng tỉnh, bối rối.

"Vậy đi đứng cẩn thận, để mình xuống tiễn."

Lam toan đứng dậy thì Hạ đã ngăn lại.

"Mình tự về được. Cứ ở trên này. Mau mau khỏe lại còn đưa mình đi chơi và hát cho mình nghe là được rồi."

"Vậy thôi, cứ để mình ốm thêm đi." Lam lắc đầu. "Khi nào về đến nhà thì nhắn tin cho mình nhé."

"Ừ. Mình về đây."

Hạ cúi xuống, trao cho Lam một nụ hôn rồi mới bước ra khỏi phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »