2 giờ chiều, Lam có mặt tại sân bay Nội Bài. Cô vội vã kéo chiếc vali đi ra phía ngoài. Đang định giơ tay lên để vẫy taxi thì Lâm xuất hiện, đẩy cô vào chiếc xe trước mặt.
"Sao biết tôi về giờ này mà lên đón?"
"Em xem lịch bay, đoán chị sẽ về tầm này nên mượn xe của người quen rồi chạy lên đón chị. Chị về qua nhà rồi mới đến công ty chứ?"
"Không, tôi về công ty luôn. Cậu kể lại chi tiết mọi việc cho tôi nghe đã."
"Thì như sáng nay em đã nói.." Lâm trình bày lại những thông tin mà cậu đã thu thập được cho Lam biết. "Mà lát nữa, em đỗ xe ở cách công ty một đoạn, rồi chị tự đi vào nhé. Anh Sơn nghiêm cấm mọi người nói thông tin này cho chị."
"Ừ, tôi biết rồi. Còn Bình thì sao? Cậu ấy không có thái độ gì à?"
"Hình như Bình còn biết chuyện này trước em. Em có bàn với nó là thông báo cho chị, nhưng nó cũng gạt đi luôn. Chị, nếu chuyện đó là thật, chị có thất vọng không?"
Lâm quay sang nhìn Lam dò xét. Anh cảm thấy bất ngờ, trước sự bình tĩnh đến lạ lùng của Lam.
"Cậu trông vẻ mặt tôi có giống người đang thất vọng không? Sắp tới công ty rồi, cậu cho xe đỗ trước quán cafe, để tôi tự đi vào."
Lâm cho xe đi chậm lại, rồi đỗ trước cửa một quán cafe. Anh có vẻ không hài lòng, vì Lam đang cố trình tránh né câu hỏi của mình. Trong đầu anh bắt đầu xuất hiện nghi vấn, "Chẳng lẽ, chị ấy cũng đã biết ai là thủ phạm từ lâu rồi?"
"Lam. Sao về sớm thế? Em đã biết tin gì chưa?"
Chị Vân vừa nhìn thấy Lam bước vào sảnh đã vội chạy tới gần cô mà nhỏ to.
"Em biết rồi, nên mới về sớm ạ."
"Ừ, thế về giải quyết đi. Hai ngày nay, phòng thiết kế đang loạn hết cả lên rồi. Nếu có thể, em hãy bỏ qua cho anh Tùng lần này, gia đình anh ấy đang gặp khó khăn, giờ lại bị đuổi việc nữa. Nếu chuyện này mà lan ra ngoài, thì không công ty nào dám mời anh ấy về làm việc nữa đâu."
"Vâng, em sẽ cố gắng. Em lên phòng Tổng Giám đốc trước, lát nữa về phòng sẽ nói chuyện với chị sau."
Lam tiến thẳng vào phòng làm việc của Sơn, khiến cô thư ký không kịp can ngăn. Sự xuất hiện của cô khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Trước thái độ tức giận đang biểu lộ rõ trên khuôn mặt của Lam, Sơn không khó nhận ra, lý do vì sao có có mặt ở nơi này. Nhằm hạn chế sự tàn phá của "cơn sóng thần" đang ở trước mặt mình, Sơn cố làm ra mặt nghiêm túc mà nạt trước.
"Đây là nơi làm việc, em có muốn vào cũng phải thông báo trước với thư ký của anh chứ. Ở đâu có chuyện, nhân viên dưới quyền mà chạy xồng xộc vào phòng của Sếp như chỗ không người thế? Em không tôn trọng anh, thì cũng phải tôn trọng thư ký của anh đang ngồi ngoài kia chứ. Hay em muốn anh cho cô ấy nghỉ việc?"
Sơn vừa quát, vừa trừng mắt nhìn cô thư ký đang đứng khép nép phía sau Lam.
"Xin lỗi Tổng Giám đốc, chị ấy chạy nhanh quá, em không kịp ngăn lại."
"Em cứ ra ngoài làm việc đi. Chị sẽ chịu trách nhiệm về việc này."
Thấy cô thư ký có vẻ run sợ, Lam cũng cảm thấy có lỗi phần nào.
"Mỗi người có một phận sự khác nhau trong công việc. Công việc của ai thì người đó phải có nghĩa vụ hoàn thành, em chịu trách nhiệm sao được?"
Sơn vẫn cố tình lớn tiếng, nhưng trong lòng thực chất đang cười thầm, bởi đã đạt được mục đích ban đầu, là kiềm chế được cơn giận dữ của Lam lại.
"Em xin lỗi, là em sai. Có trách, thì anh cứ trách em đi. Mong anh bỏ qua cho bạn ấy lần này."
"Vậy cam kết với anh, không được có lần sau."
"Em biết rồi. Anh cho bạn ấy ra ngoài làm việc đi, em có chuyện muốn nói với anh."
Đợi tới lúc này, Sơn mới khẽ hất tay, ra hiệu cho cô thư ký rút lui. Anh đứng dậy, bước ra phía bàn tiếp khách trước, mà trong lòng vẫn chưa thể yên tâm, bởi lo sợ ngọn núi Hỏa Diệm Sơn kia sẽ bùng cháy bất cứ lúc nào.
"Sao anh lại cho anh Tùng và Vy nghỉ việc?"
Vừa ngồi xuống ghế, Lam đã chất vấn Sơn.
"Anh là chủ, anh muốn cho ai làm, cho ai nghỉ cũng phải giải thích lý do hay phải hỏi ý kiến của cấp dưới sao?"
Lam chợt cảm thấy mình có phần hơi quá đáng trước câu nói của Sơn. Có lẽ, cô đã quá quen với sự dễ dãi của anh với mình từ trước đến nay, bất kể ở ngoài đời và ngay cả trong công việc, nên đã tự cho mình cái quyền có thể được nói chuyện ngang hàng với anh trong mọi hoàn cảnh. Anh nói đúng, cô chẳng có tư cách gì mà bắt anh phải hỏi ý kiến, hay giải thích tất cả mọi việc trong công ty với mình được. Cô cúi mặt, thành khẩn nhận lỗi về mình.
"Em xin lỗi anh. Tại vì cả hai nhân viên của em đều bị cho nghỉ việc một cách đường đột nên em cũng hơi lo lắng."
"Công ty không vô duyên vô cớ mà buộc thôi việc bất cứ ai. Anh đã cho người điều tra và xác minh rõ ràng sai phạm của từng người nên mới ra quyết định như vậy. Em là người quản lý trực tiếp của họ, nên cũng không tránh khỏi liên đới, vì đã cố tình bao che, dung túng cho người của mình đấy."
Càng nghĩ tới việc Lam phải tự mình đứng ra nhận trách nhiệm trong những sự cố vừa rồi của công ty, Sơn càng cảm thấy tức giận trước những việc mà Tùng và Vy đã làm.
"Em đâu có bao che hay dung túng gì đâu. Lỗi là của em, em cũng phải nhận kỷ luật từ công ty rồi mà. Dù sao thì chuyện cũng qua rồi, anh bỏ qua cho hai người đó lần này thôi, được không ạ?"
"Em bảo anh bỏ qua là bỏ qua được sao? Dưới anh là vài trăm con người, mỗi một người mắc lỗi, anh đều bỏ qua, vậy thử hỏi công ty này có tồn tại được không? Cả em nữa, công ty cử em đi công tác, em đã hoàn thành xong công việc được giao chưa mà trở về đây? Hay là em cũng muốn nghỉ việc luôn?"
"Em.."
Lúc này Lam mới nhớ ra, không chỉ có việc cô chưa thực hiện hết những gì mà Sơn đã giao, cô còn phạm một sai lầm nghiêm trọng, là bỏ rơi cô người mẫu Jenny Trần trong Đà Nẵng. Đến bản thân mình, cô còn không lo xong, thì làm sao có thể giúp được hai người kia? Lam ngước mắt lên nhìn Sơn, đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy sợ anh thực sự.
"Sao?"
"Em đã kiểm tra qua tình hình của chi nhánh trong đó, nhưng chưa kịp tổng hợp và làm báo cáo. Còn người mẫu mà công ty có ý định hợp tác, em cũng đã gặp rồi, nhưng.."
"Nhưng em bỏ lại người ta một mình ở trong đó, còn mình thì bay ra ngoài này luôn chứ gì? Cô ấy vừa gọi điện trực tiếp cho anh, nói là sẽ xem xét lại việc hợp tác với công ty kia kìa. Em xem, đến bản thân mình còn không làm tốt công việc được giao, vậy mà còn muốn nói giúp người khác. Thôi, em về nhà đi. Ngày mai tới công ty nhận kỷ luật sau."
"Khoan đã, em vẫn muốn xin anh giảm nhẹ hình phạt cho anh Tùng và Vy. Em.."
"Em lo cho thân mình trước đi đã. Anh sắp có cuộc hẹn quan trọng cần phải đi ngay."
"Vâng, em biết rồi."
Lam biết là mình sẽ chẳng thể thay đổi được quyết định của Sơn ngay lúc này. Cô lầm lũi bước ra ngoài, chờ cơ hội thích hợp hơn để thuyết phục lại anh.
Lam vừa ra khỏi phòng, Sơn liền thở phào nhẹ nhõm. Đây cũng là lần đầu tiên, anh "lên gân" với đứa em ương bướng của mình. May mà Lam vẫn luôn coi trọng và có phần nể sợ anh. Rút chiếc khăn tay trong túi ra, Sơn đưa lên mặt, lau đi những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán.
* * *
"Sao rồi? Em xin được Sếp thay đổi quyết định chưa?"
Cả phòng chạy đến bên Lam khi cô vừa bước vào. Chị Vân lên tiếng trước.
Lam lắc đầu buồn bã. Cô dựa vào chiếc bàn thiết kế đặt ở giữa phòng, nhìn quanh khu vực làm việc một lượt. Chỗ ngồi của Tùng, Vy đã được thu dọn gọn gàng. Một cảm giác trống trải, thiếu vắng dâng lên trong lòng cô. Mặc dù biết là Tùng chẳng ưa gì mình, nhưng cô chưa bao giờ phủ nhận khả năng của anh trong công việc. Cả Vy nữa, dù sao, đó cũng là đứa em đã đi theo cô suốt mấy năm trời. Cô biết những việc Vy đã làm, nhưng vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ, bởi cô luôn nghĩ, đó chỉ là những hành động do tình cảm chi phối, cô vẫn tin, cô ấy là một đứa em ngoan của mình.
"Bình không có ở đây à chị?"
Đứng bần thần một hồi, Lam mới lên tiếng hỏi.
"Cậu ấy xuống phòng cung ứng lấy nguyên liệu. Chắc sắp về rồi."
"Vậy để em xuống đó gặp luôn, xem có cách giải quyết nào tốt hơn không?"
"Em đi đi. Cố gắng giúp Tùng đi làm trở lại. Vợ anh ấy cũng đã nghỉ việc mấy tháng nay để vào viện trông con rồi. Trước đây, anh ấy có đối xử không tốt với em, nhưng giờ hoàn cảnh như vậy, em cũng bỏ qua nhé. Dù không thương anh ấy, thì cũng thương lấy đứa trẻ. Người ngoài còn giúp đỡ được nhau, huống chi mình đã từng là đồng nghiệp."
Cả Vân và Oanh cùng nắm chặt tay Lam mà nhờ cậy.
"Vâng, lát nữa em sẽ cùng Bình vào viện thăm con anh ấy. Các chị cứ yên tâm đi."
"Thế em cầm cái này đưa cho Tùng. Mấy chị em trong phòng có quyên góp được chút ít để giúp đỡ anh ấy."
Chị Oanh giúi chiếc phong bì vào tay Lam.
Lam vẫn luôn cho rằng, giữa cô và Tùng còn tồn tại một vài hiểu lầm, nên anh mới có thái độ bất mãn với cô. Lỗi cũng do cô một phần, vì đã không cố gắng tìm hiểu rõ nguyên nhân và giải thích để anh hiểu, khiến cho hiềm khích giữa hai người ngày càng lớn. Chứ thật ra, bản chất của Tùng không phải là người xấu. Anh vẫn thường hay giúp đỡ và thân thiện với hầu hết mọi người trong công ty. Chuyện xảy ra lần này, cô không hề mảy may nghi ngờ anh chút nào, cho tới khi biết toàn bộ sự thật. Lam cảm thấy bất ngờ và khá shock. Cô vẫn không tin được rằng, vì chuyện cá nhân giữa hai người mà Tùng lại làm ảnh hưởng tới cả công ty như vậy.
"Lam, Lam.."
Lam đứng lại, quay sang nhìn Bình với ánh mắt nửa như tức giận, nửa như thông cảm với những việc mà anh đã làm vì cô trong mấy ngày qua.
"Lam về khi nào vậy? Sao không gọi tôi đi đón? Đã xong việc chưa mà về sớm vậy?"
"Tôi về gấp vì việc gì chắc Bình cũng đã đoán ra."
Lam thở dài, cố gắng kiềm chế lại cơn giận của mình.
"Tôi làm việc đó vì công ty, đó là bổn phận và trách nhiệm của tôi mà. Ai làm sai, thì người đó phải chịu trách nhiệm. Chúng ta không thể dung túng và che giấu cho họ mãi được."
"Nhưng cũng còn nhiều cách khác để giải quyết mà, có cần phải dồn họ đến mức đó không? Cậu quên mất rằng, trước khi quen biết tôi, thì Vy và cậu đã là bạn thân rồi sao?"
"Tôi nhớ chứ. Chính vì vậy nên tôi càng giận cô ấy hơn. Giận vì chơi với nhau bao nhiêu năm mà vẫn không biết rõ bản chất thật của người ta. Mà thôi, không nói chuyện này nữa, Lam đang định đâu đấy?"
"Đi tìm cậu. Định nhờ cậu đưa tới chỗ của Vy, nhưng thái độ của cậu như vậy, có lẽ giờ tôi đi một mình chắc tốt hơn."
"Việc tôi giận Vy và việc tôi đưa Lam đi tìm cô ấy không liên quan gì tới nhau cả."
Bình níu lấy tay Lam, rồi kéo cô ra khỏi công ty, không để cô kịp phản ứng.
* * *
"Lam vào đi, tôi đợi ở ngoài này. Tôi sợ khi đối diện với anh Tùng, tôi sẽ không giữ được bình tĩnh."
Bình đỗ xe ở cổng bệnh viện, ân cần giúp Lam tháo mũ bảo hiểm ra.
"Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng Bình này, cậu đừng cố chấp, hay cứng nhắc với người khác và chính bản thân mình nhiều quá, như vậy không tốt đâu."
Bỏ lại Bình còn đang ngơ ngác với câu nói đầy ẩn ý của mình, Lam đi vào phía bên trong, hỏi người bảo vệ khu vực mà mình cần tìm. Chẳng mấy chốc, Lam đã đứng trước cửa phòng bệnh mà đứa con trai của Tùng đang nằm điều trị. Cô ngó vào trong, không thấy Tùng ở đó, chỉ có vợ anh đang cố gắng dỗ dành cậu con trai uống hết cốc sữa. Lam tiến tới phía sau chị, khẽ lên tiếng chào. Chị Ngân, vợ Tùng quay lại nhìn Lam với vẻ ngạc nhiên, đứa bé thì nhìn cô với ánh mắt sợ hãi, nó khép mình, nép vào lòng mẹ.
"Em là Lam, làm việc cùng phòng với anh Tùng ạ."
"Chào em, em ngồi xuống đi."
Vợ Tùng vội đứng dậy, nhường chỗ cho Lam ngồi, khi nhận ra cô là cấp trên của chồng mình.
Lam vội ngăn chị lại, khi thấy thằng nhỏ níu chặt lấy tay mẹ nó, chực khóc. Cô ngồi xuống chiếc giường bệnh còn trống bên cạnh, hỏi thăm tình hình sức khỏe của đứa nhỏ. Như tìm được người để tâm sự, vợ Tùng trút hết nỗi lòng mà giãi bày với Lam.
"Hai vợ chồng chị lấy nhau gần chục năm mà không có con. Chạy chữa nhiều nơi, tốn kém không ít mới có được thằng nhóc này. Vậy mà từ khi sinh ra, bé thường xuyên ốm đau, khiến chị phải xin nghỉ hẳn việc ở công ty, để ở nhà chăm con. Giờ con lại mắc chứng suy gan cấp, anh chị phải chạy vạy khắp nơi để vay tiền về chữa trị cho đứa bé. Cả gia đình giờ chỉ trông vào tiền lương hàng tháng của anh Tùng ở công ty và tiền công anh nhận hàng về nhà để ra mẫu thêm cho các xưởng may nhỏ. Khoản nợ nần của anh chị ngày càng lớn, khó lòng mà trả được trong ngày một ngày hai. Chị thương anh vất vả, muốn đi làm trở lại, nhưng bệnh tình của con trai vẫn chưa có biến chuyển đáng kể từ sau khi được ghép gan, nên đành lực bất tòng tâm."
Vợ Tùng không ngừng khóc khi chia sẻ chuyện gia đình với Lam, khiến cô cũng không thể cầm lòng được. Mắt Lam đỏ hoe từ bao giờ. Cô tiến tới, đặt nhẹ đôi tay mình lên vai chị, như truyền thêm nghị lực, giúp chị có thêm sức mạnh để vượt qua những khó khăn trước mắt. Cũng may mà Tùng chưa cho chị biết chuyện mình đã nghỉ việc ở công ty, nên chị mới có thêm được hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn, chứ nếu không, chị sẽ chẳng còn sức mà gắng gượng thêm nữa.
Lam xoa đầu đứa trẻ, nó tiếp tục ngước lên nhìn cô, nhưng đôi mắt đã mất đi vẻ sợ hãi ban đầu, thay vào đó là sự gần gũi, tin tưởng, khi thấy cô giúp lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mẹ nó. Lam lấy trong túi ra số tiền mà cô vừa rút ở ngân hàng, cộng thêm với khoản đóng góp của mọi người trong phòng đưa cho Ngân. Chị nhất quyết từ chối, không chịu nhận. Cô đành phải nói dối, rằng đây là quỹ hỗ trợ dành cho nhân viên của công ty, sau này sẽ được trừ vào lương hàng tháng của Tùng, chị mới chịu cầm.
Lam bước ra khỏi phòng bệnh, Tùng đã đứng đó từ bao giờ. Anh đang định nói gì đó, thì Lam vội ra hiệu, chỉ anh ra phía ngoài nói chuyện, tránh không để vợ con anh biết.
"Cô đến để xem gia cảnh nhà tôi khốn khổ đến mức nào hay sao vậy? Hay là cô đang giả vờ làm người cao thượng cho kẻ khác thấy?"
Tùng cố làm ra vẻ cay nghiệt trước mặt Lam, chứ thật ra trong lòng anh lúc này, đang hết sức cảm phục và biết ơn tấm lòng của cô sau những gì mà bản thân vừa được chứng kiến trong phòng bệnh của con trai mình.
"Anh luôn có định kiến xấu về em như vậy à? Em cũng chỉ đến đây vì trách nhiệm được cả phòng giao phó thôi. Xong việc rồi, em xin phép về trước."
"Khoan đã." Tùng vội ngăn Lam lại, trước khi cô quay mặt bước đi. "Cô không có gì nói với tôi sao?"
"Có chứ. Em có nhiều điều cần nói với anh là khác. Nhưng để sau, dù sao thì chúng ta vẫn còn làm việc với nhau mà, giờ thì anh vào với chị và cháu đi."
"Tôi bị cho nghỉ việc rồi, làm gì có cơ hội mà làm cùng cô nữa. Cô không biết hay là đang cố tình chế giễu tôi đấy?"
"Em đã ký xác nhận cho anh nghỉ việc đâu. Anh cứ nghỉ phép vài ngày để chăm cháu đi, khi nào bé khỏe hơn thì đi làm lại. Giờ em phải về qua chỗ Vy, thông báo để cô ấy đi làm lại đã."
"Xin lỗi." Phải khó khăn lắm, Tùng mới thoát được hai tiếng này ra khỏi cổ họng. "Tất cả đều là lỗi của tôi, chính tôi đã thuyết phục Vy đưa mẫu thiết kế đồng phục dự thi của cô cho bên công ty Ngôi Sao, và cũng chính tôi đã giao cho họ bộ sưu tập thời trang của công ty minh, để họ đổ tội ăn cắp ý tưởng cho cô. Tôi xin lỗi." Tùng tỏ ra rất hối hận, anh cúi gầm mặt xuống đất, chờ mong sự tha thứ của người đang đứng đối diện mình.
"Công ty truyền thông Ngôi Sao? Ý anh nói là Phạm Nhật Minh?"
"Ừ. Chính là anh ta."
"Anh quen anh ta?"
Lam ngờ vực. Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên trước những điều mà Tùng vừa thú nhận.
"Trước đó thì không. Tôi không biết tại sao, cậu ta lại biết rõ hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi, rồi chủ động cho người tới giúp đỡ. Anh ta đưa ra yêu cầu, muốn tôi phải cung cấp thông tin về những ý tưởng thiết kế, dự án mới của công ty, cùng với những thông tin về cô. Mới đầu, tôi cũng nhất quyết không đồng ý, nhưng sau đó, tôi và cô lại xảy ra một vài xung đột. Cô thì một bước lên trưởng phòng, trong khi tôi đã cố gắng và cống hiến hết mình cho công ty mười mấy năm, vậy mà vẫn phải làm nhân viên của một kẻ mới chân ướt chân ráo vào nghề như cô. Bất mãn trong công việc, rồi lại bế tắc trong cuộc sống riêng, khiến tôi nhắm mắt làm liều mà chấp nhận lời đề nghị của Nhật Minh. Tôi biết là mình đã sai, tôi sẽ không biện hộ, hay giải thích bất cứ điều gì, chỉ xin cô, giữ Vy lại. Cô ấy chỉ là bị tôi kích động, và xúi giục nên mới vậy. Cô đừng trách cô ấy."
"Em hiểu rồi. Anh cứ vào với chị và cháu đi, giờ em sẽ đi tìm Vy. Anh yên tâm, em lấy danh dự của mình ra hứa, cả anh và Vy sẽ không bị thôi việc đâu. Em đi trước đây."
* * *
Vừa thấy Lam đi ra, Bình đã chạy tới trước mặt cô, gặng hỏi.
"Lam làm gì trong đó mà lâu vậy? Tôi đang tính vào đó tìm. Không sao chứ?"
"Tôi đi thăm người ốm, chứ có đi đánh nhau đâu mà hỏi sao với không sao. Chúng ta đi tìm Vy đi."
"Đi ăn đã. Cũng gần 7 giờ rồi."
Lúc này Lam mới sực nhớ ra, từ tối qua tới giờ, cô chưa kịp cho thứ gì vào bụng. Cô bắt đầu thấy lo cho cái dạ dày của mình, nhưng lại ngang bướng, gạt phăng đi lời đề nghị của Bình.
"Tôi chưa thấy đói, chúng ta đến nhà Vy rồi cùng đi ăn luôn."
"Vy chuyển nhà rồi. Tôi cũng không biết giờ cô ấy ở đâu."
"Chuyển nhà? Cậu.. thật đúng là."
Lam tức giận nhìn Bình. Cô rút điện thoại ra gọi cho Lâm, với hy vọng mong manh là cậu ta sẽ biết chỗ ở mới của Vy.
Chuông đổ liên hồi, mà không thấy Lâm nhấc máy. Lam tiếp tục ấn điện thoại gọi tiếp. Lần này thì chưa đến hồi chuông thứ hai, cô đã nghe thấy tiếng trả lời nhỏ nhẹ từ phía bên kia vọng lại.
"Cậu làm cái gì mà giờ mới bắt máy hả?"
"Chị, em đang ở nhà bạn gái dùng cơm. Chị làm ơn giảm âm lượng xuống giúp em."
Lâm bối rối, khi tiếng Lam oang oang trong điện thoại. Cậu dám chắc, bố mẹ vợ tương lai cũng đã nghe rõ không thiếu từ nào.
"Ơ, xin lỗi. Tôi không biết. Tôi hỏi cậu một điều thôi, cậu biết chỗ ở mới của Vy chứ?"
"Có. Mà chị hỏi làm gì?"
Lâm đành bỏ mâm cơm đứng dậy, đi ra ngoài, khi cả nhà bạn gái đều hướng ánh mắt dò xét về phía mình.
"Để tới đó chứ để làm gì? Nói nhanh đi."
"Nhưng Vy bảo em là không được cho ai biết. Giờ em nói với chị, cô ấy sẽ giận em cho mà xem."
"Vậy cậu muốn thế nào? Nếu không nói, thì đưa máy cho bạn gái cậu, hay để tôi gọi trực tiếp cho cô ấy luôn cũng được."
"Thôi, thôi, em nói."
Lâm vội đọc địa chỉ cho Lam, mà trong lòng cứ lo ngay ngáy.
"Tốt. Đi ăn đi. Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới gia đình bạn gái cậu, cuối tuần đưa cô ấy đi ra mắt chúng tôi nhé."
"Ơ.."
Lâm chưa kịp nói gì, thì Lam đã tắt điện thoại. Lúc này anh mới chợt ra nhớ là Lam chưa hề được biết mặt người yêu mình, thế thì cô ấy đào đâu ra số điện thoại mà kêu là sẽ gọi điện. Anh lấy tay vỗ vỗ lên trán, tự trách sự ngớ ngẩn của bản thân mình.
"Vẫn muốn đứng ở ngoài chứ?"
Lam bước xuống xe, khi cả hai dừng lại trước một cái ngõ nhỏ, sâu hun hút.
Bình khẽ gật đầu, thay cho câu trả lời. Những gì cần nói, anh cũng đã nói hết với Vy rồi. Dù không phải là người bị hại, nhưng anh cũng khó lòng mà tha thứ cho những lỗi lầm mà Vy đã gây ra. Nếu như, người phải chịu tổn thương là anh, hay một người nào đó khác ngoài Lam, thì có lẽ, anh sẽ có một chút nhân nhượng, trước sự hối lỗi của Vy. Nhưng đó lại là Lam, người mà anh không cho phép bất cứ ai có thể động tới, thì Vy lại cố tình phạm vào điều cấm kỵ đó. Khi đó, Vy đã khóc rất nhiều. Đáp lại sự hối hận muộn màng ấy, là câu nói vô tình như mũi dao da^ʍ thẳng vào trái tim cô ấy, "tôi sẽ không coi cô là bạn nữa" của anh. Cho tới tận bây giờ, mặc dù cơn giận dữ đã nguôi ngoai đi phần nào, nhưng anh vẫn cảm thấy sẽ không thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với Vy – người bạn đã từng thân thiết với mình mấy năm qua.
Lam tiến đến căn phòng số 4 của khu nhà trọ, rồi đưa tay lên, khẽ gõ vào cánh cửa gỗ.
"Đợi một chút."
Vy đặt bát mỳ đang cầm trên tay xuống bàn. Cô vội chạy ra mở cửa.
Sự xuất hiện của Lam, khiến Vy không khỏi ngạc nhiên. Cô nhìn người đang đứng trước mặt mình một hồi, mà không hề chớp mắt. Miệng muốn nói, nhưng môi cứ mấp máy không thành lời. Không đợi cô mời, Lam tự nhiên bước vào phòng, nhìn quanh một lượt, rồi lên tiếng trước.
"Đang ăn tối à? Chuyển hết đồ sang đây chưa? Sao vẫn để ngổn ngang vậy?"
"Chị.."
Vy ấp úng. Thái độ thản nhiên của Lam khiến cô cảm thấy hết sức bất ngờ, khác xa với những gì cô đang tưởng tượng.
"Chị vẫn chưa ăn gì. Em nấu gói mỳ khác nhé."
Lam gắp miếng mỳ lên, đưa vào miệng, ăn ngon lành.
"Em sẽ không xin lỗi chị đâu."
Vy cố gắng tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, trái ngược với những xáo trộn, giằng xé trong lòng. Giá như, Lam cứ tát thẳng vào mặt cô, hay mắng chửi thậm tệ cái thói vô ơn, bạc nghĩa của cô thì có lẽ, cô sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cô biết là mình đã sai, sai nhiều lắm. Cô đã tự hủy hoại đi tấm chân tình mà Lam dành cho mình bất lâu nay, chỉ bởi sự ích kỷ, lòng đố kỵ của một người con gái, khi gặp thất bại trong chuyện tình cảm, nhưng cô kiên quyết không chịu chấp nhận thực tế.
"Chị cũng mới được biết chuyện. Đúng là em chẳng có lỗi gì mà phải xin chị cả. Thực ra, chị cũng không ưng ý với mẫu thiết kế đã gửi đi lần đầu, cũng may mà nó bị lộ, nên chị mới có quyết tâm mà nghĩ ra ý tưởng khác. Thế nên, ngược lại chị phải cảm ơn em mới đúng."
"Chị không giận em thật chứ?"
"Ừ, không giận. Em đừng dọn dẹp đồ đạc nữa. Mai tìm phòng khác ở gần công ty mà thuê, đi làm cho gần, mà để em gái em đi học cũng tiện. Phòng này vừa nhỏ, lại ở trong ngõ sâu, an ninh không tốt đâu."
"Chị đang thương hại em sao?"
"Sao lại nói vậy? Chị luôn coi em, Lâm và Bình như là những đứa em trong cùng một nhà, nên phải gọi là thương yêu chứ không phải thương hại."
"Có thật không? Có thật là chị coi chúng em như những đứa em trai, em gái của chị không?"
"Từ trước đến nay, em vẫn luôn ngờ vực mọi điều mà chị nói sao? Tình cảm của chị với mấy đứa suốt mấy năm qua vẫn không đủ để chứng mình cho những điều chị nói ư?"
"Chị không thấy rằng, có một số chuyện, lời nói và việc làm của chị không hề thống nhất với nhau sao?" Vy dừng lại, cô chăm chú quan sát thái độ của Lam, "Chị có dám thề, giữa chị với anh Bình, chỉ là tình cảm chị em, bạn bè thân thiết không?"
"Em thích Bình phải không?"
Lam không trả lời, mà quay lại hỏi ngược Vy.
"Thích hay không thì cũng vậy thôi. Người anh ấy yêu là chị. Dù em có tốt đến mấy, có quan tâm đến anh ấy như thế nào đi nữa, thì anh ấy vẫn chỉ coi em là một người bạn. Như chị nói đấy, chúng em chỉ là những người bạn thân thiết."
Đã cố dặn lòng không được tỏ ra yếu đuối, nhưng không hiểu sao, nước mắt Vy vẫn cứ lăn dài trên gò má.
"Em đừng hiểu lầm. Chị và Bình không có gì thật mà."
Lam cố gắng thanh minh, nhưng vẻ mặt vô tội của cô, lại như lửa đổ thêm dầu vào cơn tức giận của Vy, khiến cô ấy không thể kiềm chế được bản thân mình mà hét lên.
"Chị nói dối. Cả hai người đã từng ở qua đêm với nhau rồi mà chị vẫn không chịu thừa nhận sao? Hay là chị sợ, nếu nói ra, thì cuộc tình mà chị đang cố giấu diếm với thiên hạ kia cũng sẽ tan vỡ. Trai chị cũng muốn, gái chị cũng muốn, chị không thấy mình biếи ŧɦái sao?"
"Bốp."
Không chỉ Vy, mà cả Lam cũng giật mình vì âm thanh rát tai đó. Lam không kịp can ngăn trước sự xuất hiện đột ngột của Bình. Cô chỉ biết chết chân tại chỗ, mà nhìn Vy đau đớn, đưa tay ôm lấy bên má đang dần tấy đỏ của mình.
"Cô hãy rút lại những lời vừa rồi, và xin lỗi Lam ngay. Tôi không cho phép cô được xúc phạm cô ấy."
"Cậu im đi, chính cậu mới là người phải nói lời xin lỗi đấy. Đàn ông con trai mà đi đánh phụ nữ, cậu không thấy hèn à? Em có sao không?"
Lam vừa quát Bình xong, liền quay sang hỏi thăm Vy.
"Ha ha ha, hai người định diễn kịch cho tôi xem sao? Các người ra khỏi phòng tôi. Đi ngay đi."
Vy hét lên trong sự đau khổ tột cùng.
"Chị không diễn kịch cho ai xem cả. Em phải tin chị."
"Tin chị ư? Chính mắt tôi đã nhìn thấy cả hai người dìu nhau vào nhà Bình, rồi ở đấy suốt đêm. Và cũng chính mắt tôi, đã được chứng kiến chị Hạ và chị thể hiện tình cảm với nhau. Tôi đâu phải là đứa mù. Chị cứ vờn qua vờn lại tình cảm giữa một người phụ nữ và một người đàn ông mà chị không thấy mệt sao?"
"Không lẽ, chính cô là người đưa những bức ảnh của tôi và Lam cho Hạ xem?"
Bình siết chặt bàn tay của mình lại mà trừng mắt lên nhìn Vy.
"Phải, là tôi gửi."
"Em.. sao em lại có thể?"
Lam bàng hoàng, không thể thốt lên lời. Cô chỉ biết mở to mắt ra mà nhìn kẻ mà suốt mấy năm qua, cô luôn coi như em gái kia.
"Cô có phải là người không vậy? Cô vô ơn với chính người đã từng giúp đỡ cô kiếm từng đồng để có tiền đóng học phí, người đã cho cô kiến thức, cho cô kinh nghiệm và cho cô cả một chỗ làm việc tốt nữa. Cô có thấy mình xứng đáng với những gì mà Lam đã dành cho cô không hả?"
"Tất cả những điều đó đều là giả tạo. Chị ấy cố tình làm vậy, để có được tình cảm, có được sự quan tâm của anh mà thôi. Chỉ có anh là mù quáng, không nhận ra bản chất thật trong con người chị ta. Anh không biết sao? Người chị ấy yêu không phải là anh, đó là chị Hạ, là chị Hạ đấy. Chị ta là người đồng tính, anh có biết không hả? Chị ấy chỉ lợi dụng tình cảm của anh để che giấu đi con người thật của mình mà thôi. Anh đừng ngu ngốc nữa."
Vy gào lên trong vô vọng, để cố vớt vát sự cảm thông từ phía Bình.
"Cô câm miệng đi." Bình chỉ thẳng ngón tay vào mặt Vy mà quát lớn. "Nếu cô muốn biết tôi cũng sẽ cho cô biết luôn. Tất cả những điều mà cô vừa nói, tôi cũng đã rõ từ rất lâu. Nhưng, như cô biết đấy, người tôi yêu vẫn là Lam, và chỉ có một mình cô ấy thôi. Còn với cô, kể từ bây giờ, tôi sẽ coi như chưa hề quen biết."
Lam như bừng tỉnh khỏi cơn mê khi Bình nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang run lên của cô và định kéo đi. Cô rút tay lại, tiến sát về phía Vy. Giọng nói không to, không nhỏ, nhưng âm thanh phát ra rất rõ ràng. Từng chữ, từng chữ đều được nhấn mạnh.
"Chị không lừa dối em. Chị cũng không lợi dụng hay đùa giỡn với tình cảm của bất cứ ai. Còn biếи ŧɦái ư? Đó là quan điểm của em đối với những người như chị. Chị không dám có ý kiến, bởi đó là quyền của em. Nhưng với chị, chị vẫn muốn được là người chị cả của mấy đứa như trước kia. Giờ chị đi về ngay, bởi chị sợ mình sẽ không còn giữ được bình tĩnh nữa."
Nói xong, Lam vụt chạy ra ngoài mặc cho Bình vừa gọi, vừa cố sức đuổi theo mà giữ cô lại.
Chỉ còn lại Vy trong căn phòng trọ, cô ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. Một nỗi ân hận trỗi lên, dày vò tâm trí cô. Vì thứ tình cảm đơn phương của mình mà cô đã đánh mất tất cả. Đánh mất đi tình cảm bạn bè thân thiết, đáng trân trọng suốt bao nhiêu năm qua. Cô chỉ là kẻ thất bại, thất bại trên mọi phương diện. "Xin lỗi. Em có lỗi với chị nhiều lắm." Cô chỉ dám lẩm bẩm trong miệng những điều mà sẽ chẳng có ai nghe thấy.
"Lam, đợi đã. Để tôi lấy xe đưa Lam về."
Bình chạy vụt lên, đứng trước mặt Lam để cản cô lại.
"Không cần. Cậu thấy tôi giống một đứa ngốc nghếch lắm phải không? Tôi cứ nghĩ, mình đang phải cố giữ một bí mật không thể cho ai biết. Nhưng thực tế thì sao? Thực tế thì cái bí mật đó, cả thiên hạ này đã rõ. Chỉ còn một mình tôi cứ giương giương tự đắc mà nghĩ rằng chẳng có ai biết. Có nực cười không? Bỏ tôi ra, tôi không cần cậu cảm thông hay thương hại."
Bình không nói gì. Anh kéo mạnh Lam vào lòng, ôm ghì cô thật chặt mà cảm nhận cả cơ thể Lam đang run lên. Nếu như không có bờ vai của Bình, có lẽ Lam sẽ không thể đứng vững được, mà gục ngã giữa đường. Anh biết rằng, điều mà cô đang sợ, không phải là mọi người sẽ nghĩ ra sao về mình, cái cô sợ chính là sự phản bội của những người mà cô vẫn luôn tin tưởng. Anh khẽ thì thầm vào tai cô.
"Xin lỗi. Hãy cho tôi cơ hội để giải thích. Được không?"
Lam im lặng. Cô hít một hơi thật dài để lấy lại sự bình tâm rồi mới thoát khỏi vòng tay của Bình. Cô không thể trách Vy, cũng chẳng thể giận Bình, bởi kẻ giấu diếm sự thật trước tiên là cô chứ không phải họ. Chính bản thân cô còn không có niềm tin vào bạn bè, thì mong gì người ta tin tưởng lại mình.
"Sao chỉ có hai đứa vậy? Đừng nói với anh là cả hai đang hẹn hò đấy nhé?"
Người quản lý của quán cười nói vui vẻ khi thấy sự xuất hiện xuất hiện của những người khách quen thuộc.
Cả Lam và Bình đều không trả lời. Hai người đưa mắt nhìn quanh quán một lượt. Cũng hơi muộn. Trong quán chỉ còn lại vài người khách đang ngồi nhâm nhi tách cafe và chìm vào những ca khúc nhạc Trịnh.
"Tầng hai còn đông khách không anh? Cho chúng em mượn một góc."
"Ừ, hai đứa lên đi. Hôm nay không phải cuối tuần, nên quán anh cũng vắng."
Anh quản lý tắt vội nụ cười khi thấy vẻ mặt đầy tâm trạng của Lam.
"Không cafe, không nước uống anh nhé."
Đi tới nửa cầu thang, Lam quay lại dặn dò người quản lý.
"Hai người biết chuyện của tôi từ khi nào vậy?"
Không để Bình kịp ngồi xuống ghế, Lam đã lên tiếng hỏi.
"Trong chuyến đi Hà Giang, tôi tình cờ chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người vào buổi tối mà Hạ lên thăm Lam. Xin lỗi. Tôi không cố ý."
"Vy cũng biết luôn hả?"
Vẻ mặt Lam thản nhiên.
"Tôi không biết."
"Ừ, vậy mà tôi cứ nghĩ sẽ chẳng có ai biết nên cứ cố mà giấu diếm. Ngu thật."
Lam tỉnh bơ. Cô đưa tay tự tát vào mặt mình.
"Lam đừng như vậy mà. Là tôi sai. Nếu có tát, thì Lam tát vào mặt tôi này."
Bình giữ lấy bàn tay Lam, cầu xin cô đừng tự hành hạ bản thân mình.
Lam cười nhạt. Bình chẳng có lỗi gì cả, người gây ra mọi tội lỗi là cô chứ không phải anh. Người khiến cho Vy trở nên như ngày hôm nay cũng chính là cô. Chính cô đã khiến cho Vy mất hy vọng vào tình yêu, hay như Vy nói, chính cô là kẻ đã chắn ngang tầm mắt của Bình dành cho cô ấy. Cô không yêu Bình, nhưng lại vô tình giữ trọn trái tim anh.
"Sao cậu vẫn yêu tôi? Cậu biết tôi là.."
"Bởi Lam vẫn là phụ nữ." Bình vội lên tiếng, không để cho Lam nói tiếp vế sau. "Tôi yêu con người thật của Lam, tính cách của Lam, ngoại hình của Lam.. tất cả những thứ thuộc về Lam."
"Cậu điên rồi. Một người con gái yêu cậu hết lòng như Vy, sao cậu không chịu chấp nhận chứ?"
"Thế sao Lam không chịu chấp nhận tình cảm của một người đàn ông yêu Lam hết lòng như tôi?"
"Cậu.."
"Lam còn nhớ, tôi đã từng nói, Lam không thể thay tôi mà điều khiển tình yêu tôi dành cho Lam được, bởi vì ngay cả bản thân mình, tôi còn chẳng thể dẫn đường chỉ lối cho trái tim đi đúng hướng nữa mà. Và điều tôi sợ nhất, đó chính là không được sống đúng với cảm xúc của mình. Dối người thì được, chứ tự dối bản thân mình thì khó lắm. Lam biết điều đó mà."
"Nhưng Vy có gì là không tốt chứ? Hai người chơi với nhau lâu vậy, cậu hiểu rõ cô ấy mà. Cậu thử mở lòng mình xem, hãy xóa hết hình ảnh của tôi trong tâm trí, biết đâu lúc đó, cậu sẽ thấy được người phụ nữ của đời mình."
"Thế tôi xấu xa lắm à? Sao Lam cũng không thử mở lòng mình, gạt đi hình ảnh của Hạ, mà chấp nhận tôi một lần."
"Thật là.. Tôi chưa thấy ai ngang bướng như cậu."
"Vậy là giờ được thấy rồi đấy. Thôi, không đề cập tới vấn đề này nữa. Lý trí của ai thì người đó quản. Tình cảm của ai thì người đó giữ. Nghiêm cấm chuyện can thiệp từ bên ngoài."
Bình chủ động hòa giải, làm dịu đi không khí căng thẳng giữa hai người.
Cả hai lại bắt đầu giữ im lặng. Mỗi người nhìn một hướng mà đuổi bắt những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu. Tình yêu đối với họ lúc này, giống như khối rubik đa màu sắc, nhưng lại lỡ trao vào tay của kẻ không hiểu quy luật của trò chơi. Để rồi, cứ xoay mãi, xoay mãi, nó vẫn không thể về cùng một màu sắc theo quy định. Đôi lúc, bản thân họ cũng thấy chán nản, mỏi mệt và muốn buông xuôi. Nhưng, với bản chất hiếu thắng của tuổi trẻ, với sự trỗi lên mãnh liệt trong tình cảm của mỗi người, họ lại tiếp tục cầm khối rubik đó lên. Rồi lại xoay, xoay nữa, xoay mãi. Vừa xoay, vừa tìm hiểu, khám phá thứ quy luật đã được mặc định sẵn đó. Và họ tin chắc rằng, sẽ có một ngày, tất cả mọi thứ, lại được đặt đúng vào vị trí mà nó vốn có. Nhưng ngày đó còn xa hay gần, họ lại chẳng thể nào biết trước.
Gần 12 giờ đêm, khi trong quán không còn lấy một vị khách nào, Lam và Bình mới chịu đứng dậy ra về.
"Đi thôi."
Bình đỗ xe trước mặt Lam, đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm.
"Cậu về trước đi, tôi bắt taxi được rồi."
"Không được, đi taxi giờ này không an toàn."
"Tôi đâu phải trẻ con. Gặp lại sau."
Không để cho Bình kịp ngăn cản, Lam chạy ra vẫy chiếc taxi đang tiến lại gần rồi chui ngay vào đó.
* * *
Hà Nội về đêm mang một vẻ trầm tĩnh lạ kỳ. Không còn sự ồn ào, náo nhiệt, vội vã và hối hả của ban ngày nữa, thay vào đó là sự yên tĩnh đến bình dị. Văng vẳng đâu đây tiếng chuông nhà thờ đang điểm 12 giờ. Cả Hà Nội lúc này, như chìm trong mênh mông gương hồ. Màu thời gian như phủ lên thành phố một nét cổ kính vốn có, khiến cho cảm giác yên bình cứ lan tỏa vào sâu trong lòng người. Lam đề nghị người tài xế kéo cửa kính xe xuống, để có cơ hội được tận hưởng làn gió đêm mát dịu, và nín thở để lắng nghe tiếng rao đêm từ xa vọng lại. Đã lâu rồi, Lam mới thấy tâm mình thanh thản đến thế. Với cô, Hà Nội vẫn luôn đẹp, luôn đáng yêu, và luôn tạo cho cô một sự gắn bó vô hình mà không thể tách rời.
Lam giật mình khi người tài xế thông báo đã tới nơi. Trước mặt cô, là khu chung cư quen thuộc. Cô sực nhớ ra, mình đã đưa địa chỉ trong vô thức, bởi có lẽ lúc đó, trong đầu cô chỉ có hình ảnh của người đang ở trên kia.
Lam bước xuống xe, đứng một hồi lâu dưới lòng đường. Mắt cứ ngước nhìn về phía căn hộ của mình. Đã rất nhiều lần muốn quay bước đi, nhưng không hiểu sao, bàn chân cứ dính chặt xuống, rồi lại như vô thức, cô nhấc bước, tiến vào phía bên trong.
Đứng trước cửa phòng, Lam lặng người đi. Một ánh sáng nhỏ, màu vàng, hắt qua khe cửa. Có vẻ như người ở trong đó vẫn còn thức. Lam cảm thấy mệt mỏi. Cô ngồi bệt xuống, dựa lưng vào bức tường cũ. Âm thanh khe khẽ từ trong phòng đưa lại. Là giọng hát của cô. Hạ vẫn vậy, mỗi khi không ngủ được, lại mang mấy bài hát mà cô đã thu âm sẵn ra để nghe. Đêm nay, cô ấy lại mất ngủ. Nước mắt Lam cứ tự nhiên rơi. Muốn đập cửa để chạy vào, muốn hét thật to để gọi tên ai đó mà không thể. Lam bất lực. Cô lấy răng cắn chặt vào môi mình cho khỏi phát ra tiếng nấc. Hai bàn tay siết chặt vào nhau để bớt đi sự run rẩy của cơ thể.
Lam choàng tỉnh giấc, bởi tiếng đôi chim sâu đang ríu rít trong đám lá sấu trước sân. Cô nhìn đồng hồ, rồi vội vàng đứng dậy và rảo bước đi, giống như một tên trộm xấu xa. Cũng may mà vẫn còn sớm, nên chẳng ai có thể biết được sự lén lút của cô. Giờ này để gọi taxi hay xe ôm thì không thể, mà đi bộ về nhà thì chắc là không còn sức, Lam đành lê bước tới công viên mà ngồi chờ cho tới khi trời sáng tỏ.
Chiếc ghế đá quen thuộc nhìn ra mặt hồ vẫn trống không. Chỉ có lác đác vài người đang chạy thể dục quanh đó. Lam hít một hơi dài. Một thứ mùi không khí, mùi sương trong vắt của buổi sớm mai thấm vào sâu trong l*иg ngực một cách rất sảng khoái. Cái mùi sáng sớm của Hà Nội ấy thật kỳ diệu. Nó như là một sự tổng hợp, hòa lẫn giữa mùi hăng hăng của chồi non đầy nhựa, mùi thơm nồng của vỏ cây sần sùi, thêm cả mùi man mát của những hạt sương sớm mai, khiến con người ta như tan hết mọi mệt mỏi, mà lấy lại tinh thần cho một ngày dài sắp tới.
Đợi cho những tia nắng sớm hắt qua từng kẽ lá rồi chiếu thẳng vào mắt mình một hồi lâu, Lam mới chịu đứng dậy mà lưu luyến ra về. Bác xe ôm đã ngồi ở cổng công viên từ khi nào. Cô mỉm cười với sự may mắn đầu tiên trong ngày của mình.
* * *
Cổng nhà Lam hơi hé mở. Cô đoán chắc là mẹ mình mới đi chợ về, nên rón rén bước vào phía trong, muốn dành sự bất ngờ cho bố mẹ.
"Cứ đường đường chính chính mà đi vào. Không phải thập thò như kẻ trộm vậy đâu."
Lam khựng người lại, khi cái giọng nói đã ám ảnh cô suốt mất ngày qua vang lên ở phía sau. Cô quay ngoắt người lại, mắt trợn tròn, mồm há hốc rồi cố nghĩ rằng những gì mình đang nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Mẹ cô, một tay vẫn đang xách chiếc giỏ đi chợ, còn tay kia của bà thì đang để cho cái kẻ mà cô chẳng bao giờ muốn gặp lại ôm giữ khư khư. Hai người có vẻ đang chuyện trò rất tình cảm, khiến cho "cơn ghen trẻ con" của Lam trỗi lên mãnh liệt.
"Cô làm gì ở đây?"
Chẳng kịp mở miệng ra chào mẹ, Lam hét thẳng vào mặt của kẻ đang đứng bên cạnh mẹ mình.
"Không nhìn thấy rõ à? Đi chợ với mẹ."
Mặt Jenny tỉnh bơ, cố tình ôm lấy tay mẹ Lam chặt hơn để trêu tức cô ấy.
"Đi ra ngoài với tôi."
Mặt Lam như phát hỏa, nóng bừng lên. Cô chạy tới, gỡ bàn tay của Jenny ra khỏi tay mẹ mình, rồi kéo mạnh cô ta ra khỏi cổng, trong sự ngơ ngác, khó hiểu của mẹ cô, và cả bố cô nữa – khi ông vừa vội bước từ trong nhà ra vì nghe thấy tiếng thét đầy tức giận của con gái mình.
"Không cần phải nắm tay nhau thật chặt như vậy đâu. Jenny có chạy mất đâu mà Lam phải giữ."
Tay Jenny đau điếng bởi cái siết quá chặt của Lam, nhưng cô vẫn cố tình đùa giỡn.
"Cô.. Ai thèm giữ chứ?" Lam ngượng đỏ mặt, vội buông tay Jenny ra. "Tại sao cô lại đến nhà tôi? Lát nữa vào lấy đồ đạc, tôi sẽ đưa cô về khách sạn."
"Bố mẹ cho phép rồi, Lam không phải lo. Jenny không quen ở khách sạn. Jenny chỉ muốn được sống trong không khí gia đình đầm ấm, hạnh phúc như thế này thôi."
"Này này, nói cho rõ ràng. Bố mẹ của ai hả? Cái gì mà đầm ấm, hạnh phúc chứ?"
Lam bắt đầu thấy lúng túng và khó hiểu bởi cách dùng từ của cô người mẫu khác người kia.
"Jenny đã xin phép bố mẹ, hãy coi Jenny như con gái và cho Jenny ở lại đây luôn rồi. Từ nay, gia đình mình sẽ có tất cả bốn thành viên. Bố, mẹ, Lam và Jenny. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi."
"A.. a.. a.. Điên mất thôi."
Lam gần như không thể chịu nổi. Cô đưa tay tự bứt tóc mình, khiến cho cái đầu rối tung lên. Cô trừng mắt lên nhìn Jenny. Cái mặt cố làm ra vẻ ngây thơ, tội nghiệp của cô ta, khiến cho Lam chỉ muốn đập đầu vào tường mà xả đi cơn giận dữ này. "Đi theo tôi." Lam túm lấy tay Jenny, lôi cô ta ra phía ngoài đường, để bắt taxi đưa đến khách sạn.
"Đau. Tôi không đi đâu hết. Là ai đã lỡ hẹn với tôi? Ai đã bỏ tôi lại Đà Nẵng một mình? Giờ tôi ra tới đây, các người lại bắt tôi phải sống cô đơn trong khách sạn. Biết vậy tôi không về Việt Nam nữa. Về tới quê hương mà sao vẫn cảm thấy bị lạc lõng thế này?"
Jenny bất ngờ gào khóc thảm thiết, chưa gì mà nước mắt nước mũi đã nhòe hết khuôn mặt.
"Thôi, thôi. Cho tôi xin lỗi. Là tôi sai. Tôi sai được chưa? Rồi, cô không phải đi đâu nữa, cứ ở lại đây tới khi nào cũng được. Làm ơn. Làm ơn đừng có mà kể lể, khóc lóc nữa. Hàng xóm sắp kéo hết tới đây bây giờ."
Lam bối rối. Chân tay lóng ngóng. Mồm miệng lắp bắp trước tình cảnh khó xử này. Cô đành hạ mình xuống mà cầu xin Jenny.
"Ở đây tới khi nào cũng được? Là chính miệng Lam nói nhé. Vậy là Jenny yên tâm mà vào ăn sáng rồi. Mẹ nói sáng nay sẽ làm bún chả cho Jenny ăn. Cứ nghĩ đến mà ứa nước miếng."
Mặt Jenny tỉnh bơ, như chưa hề có chuyện khóc lóc vật vã vừa diễn ra.
"Cô.. cô.."
Miệng Lam cứng lại. Mặt nghệt ra trước khả năng diễn xuất tài tình của Jenny. Cô thầm nghĩ, cô ta không nên làm người mẫu, mà phải chọn làm diễn viên mới đúng. Thế nào cũng sẽ giành được vài bức tượng vàng Oscar.
Jenny định bước vào phía trong, bỗng nhiên cô ngoảnh mặt lại, nhìn Lam với ánh mắt tò mò.
"Tiếng gì kêu vậy?"
"Làm gì có cái gì kêu?"
"Có mà." Mặt Jenny trở nên nghiêm trọng, khiến cho Lam cũng phải im lặng mà cảnh giác. "Tiếng đó phát ra từ Lam."
Lam ngơ ngác. Hết đưa tay lên sờ đầu rồi lại cúi xuống săm soi lại toàn bộ cơ thể mình xem có vật thể lạ nào phát ra âm thanh được gắn vào không. Sau khi chắc chắn là chẳng có cái gì cả, cô ngước mắt lên nhìn Jenny để mắng cho cô ta vài câu, thì gặp ánh mắt cô ta đang nhìn chằm chằm vào vòng hai của mình với một vẻ khó hiểu. Mặt Lam lúc đó bỗng nhiên biến sắc, từ trắng bệch sang đỏ như gấc chín, lần thứ hai trong ngày cô chỉ muốn đập đầu vào tường để có thể quên đi cái nỗi nhục này.
"Đói à? Có nhất thiết phải gắn loa vào bụng để được kêu to như vậy không?"
"Vớ vẩn. Khi no bụng tôi vẫn kêu như thường."
"Ồ, lạ nhỉ? Vậy Jenny vào ăn trước đây. Hy vọng lát nữa vẫn được nghe cái thứ âm thanh lạ lẫm đó."
Đợi Jenny đi vào, Lam nhắm chặt mắt lại, đầu lắc lắc mạnh vài cái. Tay đưa lên vỗ vỗ vào đầu mà vẫn không nguôi được cảm giác xấu hổ. Cô nhìn xuống bụng mình, miệng mếu máo lầm bẩm. "Có nhất thiết phải khiến ta mất thể diện thế này không? Mới có hơn một ngày chưa ăn gì thôi mà."
Ngồi vào bàn ăn mà sắc mặt Lam vẫn chưa trở lại bình thường được. Cô cảm giác như đây không phải nhà mình vậy. Lam cúi gầm mặt rồi gắp từng miếng bún cho vào miệng, không hề nói chuyện với bất cứ ai. Bình thường, Lam rất thích món bún chả do mẹ Lam, nhưng giờ đây, cô thấy như mình đang nhai những cọng rơm trong miệng vậy. Cô cố gắng ăn cho thật nhanh để thoát khỏi ánh mắt châm chọc của Jenny cứ thi thoảng nhìn sang.
Bố mẹ Lam và Jenny hình như có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Mỗi khi ngẩng đầu lên, là Lam lại thấy họ đang cười nói vui vẻ. Còn chủ đề mà họ đang nói là gì thì cô lại chẳng thể lọt tai, cứ lùng bùng mà không hiểu đầu đuôi thế nào.
Lam rót cho mình cốc nước để uống tráng miệng. Vừa uống đến ngụm thứ hai, cô phun toàn bộ nước trong miệng, khiến nước bắn tung tóe ra ngoài, còn bản thân mình thì ho sặc sụa. Cũng chỉ vì câu nói của Jenny và sự hưởng ứng nhiệt tình của bố mẹ cô.
"Con sẽ nhập lại quốc tịch, về đây sống cùng với bố mẹ, với chị Lam. Cả nhà mình sẽ yêu thương nhau, và cùng sống hạnh phúc nhé."
"Cả nhà sẽ luôn chào đón con. Chỉ sợ con đang là người nổi tiếng, về đây sống với chúng ta, lại khiến cho sự nghiệp của con bị ảnh hưởng."
"Con không quan tâm tới chuyện đó, giờ con chỉ cần được sống gần Lam và bố mẹ thôi."
Sau cơn sặc, khuôn mặt Lam vương đầy nước mắt, nước mũi và cả nước miếng.
Chẳng thèm để ý đến bộ dạng khổ sở của Lam, Jenny tiếp tục quay sang bố mẹ cô mà nũng nịu.
"Bố mẹ, con cũng muốn có một cái tên thuần Việt. Chị Lam tên là Phương Lam, giờ con lấy tên là Lam Phương được không ạ? Để nếu như có ai gọi Phương Lam, thì cả hai đứa cùng thưa luôn."
"Ý kiến hay đấy, bố đồng ý."
"Bố, con mới thực sự là con gái bố mà. Bố mẹ bị cô ta bỏ bùa mê rồi. Mau tỉnh lại đi."
"Bố mẹ đâu có lú lẫn. Là con gái thực sự, thế con đi đâu cả ngày hôm qua, đến về nhà chào hỏi bố mẹ cũng không về?"
"Tại con có việc cần giải quyết. Con có lý do chính đáng mà."
Bố mẹ Lam tiếp tục cuộc hội ý và đưa ra ý kiến cho một vài ý tưởng điên rồ về cuộc sống tương lai của cô con gái "rượu" mới nhận kia mà chẳng thèm quan tâm đến lời giải thích của cô. Lam thấy mình như người thừa, cứ đứng trơ trơ một chỗ mà ngắm nhìn ba người bọn họ yêu thương, quấn quýt, cười nói vui vẻ với nhau. Cô thở dài bất lực, giậm bước về phòng. Có lẽ, một giấc ngủ dài trên chiếc giường êm ái giờ là lựa chọn tối ưu nhất của cô lúc này.