Chương 8
Mặt trời mùa hè quá mức chói chang, đem cả mặt đường hun nóng lên hầm hập.
Một bóng người mặc đồ thể thao chạy vụt qua bên người Lâm Dực, trái tim Lâm Dực đột nhiệt nảy lên một nhịp.
Lâm Dực dừng lại cước bộ, nhìn theo.
Sở Tâm Kiệt, Sở Tâm Kiệt….
Sở Tâm Kiệt vừa mới chợp mắt, điện thoại đã điên cuồng réo vang. Biết được số điện thoại này chỉ có vài người, xem ra là việc quan trọng không thể không nghe.
“Kiệt thiếu gia! Cậu mau tới bệnh viện đi!” Âu thúc cầu xin.
“Tôi biết rồi”. Sở Tâm Kiệt vội vàng cúp máy, thay quần áo rồi đến thẳng bệnh viện.
Sở Nhật Hoa ở trong phòng bệnh cao cấp, ngồi trên giường bệnh kịch liệt ho khan, hơi thở khó khăn, Cổ Tiểu Nguyệt đứng một bên vỗ lưng thuận khí cho ông.
“Hai ngày vừa rồi không phải vẫn rất tốt sao?” Sở Tâm Kiệt đến bên cạnh Âu thúc, nhẹ giọng hỏi.
“Dương Minh vừa mới tới”. Âu thúc bất đắc dĩ lắc đầu. “Lão gia vẫn cố gắng chịu đựng, hắn ta vừa đi, lão gia liền thành như vậy”.
“Mẹ nó, ai cho hắn ta vào?” Sở Tâm Kiệt tức giận không thể đè nén.
“Hắn gọi điện cho phu nhân”.
“Ba, ba uống chút nước đi”. Sở Tâm Kiệt rót một chén nước, đưa đến bên miệng Sở Nhật Hoa.
“Đều là tại mẹ!” Cổ Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nức nở.
Cổ Tiểu Nguyệt tưởng rằng Dương Minh đến thăm hỏi Sở Nhật Hoa. Bà từng tiếp xúc qua với một Dương Minh trẻ tuổi khiêm tốn nhã nhặn, chính là hôm nay mở miệng ra lại toàn nói những câu ác độc, chửi rủa Sở Nhật Hoa, cay khiệt không thôi. Từ lời hắn ta nói cũng hiểu được, vì sao sau khi trở về Sở Tâm Kiệt lại bận đến tối mày tối mặt như vậy.
Sở Nhật Hoa khẽ xoa tay Cổ Tiểu Nguyệt. “Tiểu Nguyệt, sao có thể trách em được”.
Tuy rằng Sở Nhật Hoa đã gần bảy mươi, nhưng vẫn còn lờ mờ nhìn ra được phong thái của những năm tháng trẻ tuổi. Chính là tuổi già chẳng buông tha cho ai, cho dù có cường hãn hơn nữa cũng chẳng thể đánh bại sự ăn mòn của thời gian.
“Tâm Kiệt, công ty thế nào?” Sở Nhật Hoa hỏi.
“Ba, ba yên tâm, mọi chuyện rất tốt”. Lời cam đoan của Sở Tâm Kiệt đối với Sở Nhật Hoa mà nói không khác gì một liều thuốc an thần.
Dương Minh không nhớ ơn nhiều năm nay Sở Nhật Hoa coi trọng bồi dưỡng hắn ta, lần này lại thừa dịp Sở Nhật Hoa nằm viện mà động tay chân với công ty, đem thành quả nghiên cứu mới nhất của công ty chiếm lấy.
Sở Tâm Kiệt thấy mẹ tiều tuỵ mà đau lòng. Ngày thường, mẹ vẫn cùng mấy vị phu nhân khác uống trà chơi mạt chược, cũng chú trọng vẻ ngoài của mình, mấy ngày nay vì chiếu cố cha mà trông già đi hẳn, còn phải thường thường chịu đựng lửa giận của cha.
“Con đi đây, hai người chú ý nghỉ ngơi”. Sở Tâm Kiệt nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sai biệt lắm.
“Âu thúc, theo tôi ra ngoài một lát”.
“Âu thúc, mấy ngày nay chú phải vất vả rồi”. Hai ngày nay Sở Tâm Kiệt vẫn phải đề phòng Dương Minh chỉ còn hai bàn tay trắng, tránh cho hắn ta chó cùng rứt giậu.
“Thiếu gia, cậu bận thì cứ đi đi”. Âu thúc trịnh trọng gật đầu.
Âu thúc nhìn bóng dáng Sở Tâm Kiệt đi ngày một xa, trong lòng cảm thấy yên tâm.
Sở Nhật Hoa trong một lần đi khảo sát nguyên vật liệu trong nước mà gặp được Cổ Tiểu Nguyệt, đối với bà liền nhất kiến chung tình.
Năm đó, Sở Nhật Hoa muốn kết hôn với Cổ Tiểu Nguyệt, đối với Sở gia mà nói thì chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.
Thứ nhất, Cổ Tiểu Nguyệt là người đại lục*, huống chi còn mang theo đứa con cùng chồng trước. (*tức Trung Quốc đại lục, còn Sở Nhật Hoa ở Hong Kong).
Sở Nhật Hoa vẫn cố chấp kiên trì cưới Cổ Tiểu Nguyệt về.
Hôn lễ đơn giản của bọn họ không có người chúc mừng, không có lời chúc phúc, chỉ có Âu thúc vẫn theo bên cạnh cùng hai người họ ăn một bữa cơm mừng.
Sở Nhật Hoa coi đứa nhỏ như con mình sinh ra, cho hắn cuộc sống tốt nhất, giáo dục tốt nhất.
Mà đứa con này cũng là niềm kiêu hãnh của Sở Nhật Hoa.
Trước kia đi học đều ở trong danh sách đứng đầu, hiện tại sự nghiệp lại lên như diều gặp gió, thật đúng là hậu sinh khả uý. Nhìn những con cháu thế gia khác, nếu không phải uống rượu đua xe thì cũng là vung tiền tɧác ɭoạи trong mấy hộp đêm.
Cũng chính là người trẻ tuổi này đã lao lực đem một vài sản nghiệp bất chính của Sở Nhật Hoa hoàn toàn tẩy trắng, giúp các huynh đệ vào sinh ra tử cùng ông có được một cuộc sống an ổn, cuộc sống của một người bình thường.
Chém chém gϊếŧ gϊếŧ chỉ thích hợp trên phim ảnh, trong hiện thực, máu me là thứ quá mức kí©h thí©ɧ giác quan con người. Có được một nghề nghiệp bình thường ổn định, ai còn muốn tiếp tục đi trên con đường đầy súng ống gươm đao?
Về sau, thiếu gia lại công thành lui thân, lựa chọn một lối đi mới, đem toàn tâm toàn lực đặt ở thành phố Giang Hải, tự mình gây dựng sự nghiệp riêng.
Chính là thiếu gia xuất sắc như vậy, vì sao lại cứ một mực đi yêu thích một người cùng giới?
Âu thúc cảm thấy thật sự đáng tiếc, không biết đã bao nhiêu danh môn tiểu thư tan nát cõi lòng!
Nửa tháng trước, Sở Tâm Kiệt nhận được điện thoại của mẹ, bảo hắn phải lập tức quay về Hong Kong. Qua điện thoại, Cổ Tiểu Nguyệt cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc đến sức khoẻ lão nhân không tốt.
Không nghĩ tới, trở về Hong Kong, mọi thứ lại rối tinh rối mù.
Trên máy bay, mặc dù Sở Tâm Kiệt đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không đoán được Sở Nhật Hoa phải phẫu thuật tim. Hơn nữa, cuộc phẫu thuật này nhất định phải tiến hành ngay, nếu không tính mạng khó có thể đảm bảo.
Ở trong lòng Sở Tâm Kiệt, nam nhân kia vốn luôn rất vĩ đại, nay trở thành như vậy, trong nháy mắt khiến cho Sở Tâm Kiệt hoảng hốt lo sợ.
Cổ Tiểu Nguyệt được an bài ở một phòng bệnh bên cạnh để nghỉ ngơi. Mấy năm nay nữ nhân này được chăm sóc bảo hộ rất tốt, thoáng chốc không thể thừa nhận quá nhiều việc xảy ra.
Thu xếp ổn thoả việc trong nhà, liền phải lo đến việc công ty.
Mặc dù có nhóm Âu thúc tận lực chống đỡ, nhưng không tránh khỏi lòng người trong công ty hoang mang lo sợ.
Vốn dĩ cơn bão tài chính đã chẳng khác gì đánh một đòn vào đầu các doanh nghiệp ở Hong Kong, huống chi lần này còn là bị nhân viên trong công ty cắm sừng. Sở Tâm Kiệt với thân phận đại cổ đông lập tức cho triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, trước tiên bình ổn tâm lý sợ hãi của mọi người, sau đó không ngừng nghiên cứu các đối sách, mấy ngày liên tục cố gắng giữ giá cổ phiếu không bị hạ, rốt cuộc hôm nay mới có thể đem mọi thứ thu về trong tay.
Sở Tâm Kiệt là thương nhân. Vài năm gần đây, thủ đoạn làm ăn ôn hoà của Sở Tâm Kiệt cũng áp dụng cho cả giới thương nghiệp Hong Kong. Đối với việc làm ăn, trước tiên phải so sánh lợi hại, nếu không cho dù tiền có kiếm được nhiều thế nào cũng không có ý nghĩa. Quan trọng nhất là trong công việc phải tìm được lạc thú.
Lần này, Sở Tâm Kiệt lại nảy sinh ác tâm. Trong kinh doanh và trong cách đối nhân xử thế đều có một đạo lý chung, không thể vong ân phụ nghĩa.
Mà Dương Minh căn bản đoán không ra cánh tay của Sở Tâm Kiệt lại có thể với ra xa như vậy, sâu như vậy.
Sở Tâm Kiệt trực tiếp gặp gỡ mấy bằng hữu trong giới chính trị, sau đó cùng nhau liên lạc với mấy thành viên hội đồng quản trị của các tập đoàn đa quốc gia, thề rằng sẽ đem ảo tưởng của Dương Minh đập nát hoàn toàn.
Đừng tưởng rằng trong tay có kỹ thuật là được, dự án mà không được ai tiếp nhận thì cũng chẳng khác gì rác rưởi.
Kinh doanh là kinh doanh, gười như vậy, đi đến đâu cũng sẽ không có ai dung chứa. Trong làm ăn chỉ sợ nhất là bị người một nhà đâm sau lưng. Cơn bão tài chính khiến cho người Hong Kong càng thêm hiểu được phải trên dưới một lòng, ở thời điểm mấu chốt này, tên hỗn đản nào làm ra hành động ngu xuẩn như vậy thì chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.
Từ trước Sở Tâm Kiệt đã tỏ ý rõ ràng, hắn sẽ không tiếp nhận công ty của cha. Bởi vậy tôn chỉ của Sở Nhật Hoa là người tài nắm quyền. Sở Nhật Hoa đối với Dương Minh vô cùng coi trọng, cho tới giờ vẫn luôn đem hắn ta trở thành người kế nghiệp để bồi dưỡng. Cho nên lần này Dương Minh đắc thủ cực kỳ dễ dàng.
Chẳng lẽ hắn ta thật sự cho rằng đứa con của Sở Nhật Hoa là Sở Tâm Kiệt chỉ là quả hồng mềm thôi sao?
Sở Tâm Kiệt tựa vào ghế giám đốc, đem kính mắt tuỳ tiện ném sáng một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trở về nửa tháng, ngày nào cũng làm việc liên tục. Một ngày 24 tiếng căn bản là không thể đủ.
Củ khoai lang bỏng tay này xem Dương Minh ném đi như thế nào? Sở Tâm Kiệt không nhịn được mà khẽ cười.
Sở Tâm Kiệt là bị cơn đói làm tỉnh, mấy ngày nay hắn chỉ có thể lấp tạm cái bụng, không có thời gian để ngồi ăn tử tế.
Gọi thư ký pha một tách café.
Sở Tâm Kiệt cần một chút hương vị đắng để kí©h thí©ɧ thần kinh não, bảo trì thanh tỉnh.
Mở ngăn kéo, khởi động điện thoại đã tắt máy mấy ngày nay.
Âm thanh nhắc nhở có tin nhắn vang lên liên tục.
Chuông di động đúng lúc này vang lên.
“Sao cậu vẫn tắt máy suốt thế?” Khẩu khí lo lắng.
“Việc phải xử lý rất nhiều, giờ mới rảnh để mở máy này. Không phải đã nói cho anh biết số điện thoại ở Hong Kong rồi sao?”
“Không cẩn thận làm mất rồi”. Qua nửa phút, đầu dây bên kia mới khúm núm mở miệng.
“Hỏi Diệc Chân nha!”
“Mặc kệ tên đó!”
“Ây da, làm sao vậy? Bây giờ tính tình lại cáu kỉnh dữ”. trốn nhà đi một lần khiến tính tính Diêu Diệc Đồng thú vị hẳn.
“Cậu ấy…. chuyện đó, tôi….” Diêu Diệc Đồng ấp úng nửa ngày, cuối cùng đổi giọng điệu. “Bên Hong Kong thế nào?”
“Không có chuyện gì lớn. Mẹ cũng không tệ lắm”. Sở Tâm Kiệt biết Diêu Diệc Đồng là quan tâm Cổ Tiểu Nguyệt. Chính là chia lìa nhiều năm, làm cho Diêu Diệc Đồng không thể thân thiết với người mẹ ruột này.
Lần này Sở Tâm Kiệt đi quá vội vàng, lúc đến sân bay mới nói một câu với Diêu Diệc Chân.
Về sau cũng nói với Diêu Diệc Chân tình hình cụ thể của công ty.
Trong công việc, Sở Tâm Kiệt và Diêu Diệc Chân trò chuyện hết sức ăn ý. Còn đối với Diêu Diệc Đồng luôn luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cần gì phải khiến cho nam nhân này lo lắng?
“Vậy tôi yên tâm rồi. Bảo bà ấy giữ gìn sức khoẻ”.
“Anh tự gọi nói với bà, bà ấy sẽ càng vui”. Cũng không biết Diêu Diệc Đồng đang lo sợ cái gì. Khó có một lần gặp Cổ Tiểu Nguyệt mà tay chân cứ đờ hết cả ra, may mà Sở Tâm Kiệt hiểu rõ Diêu Diệc Đồng, nếu không hắn còn tưởng anh vẫn để bụng chuyện năm đó mình bị đem đi cho người khác.
“Ừ. Vậy khi nào cậu về? Hay là cứ ở bên đó với hai người họ một thời gian đi”.
“Hai người họ tôi không chen vào nổi. Đợi mấy hôm nữa rồi tính”.
Sở Tâm Kiệt cúp máy, bắt đầu đọc tin nhắn.
Toàn một đống tin rác, không phải thông báo trúng thưởng thì cũng là khuyến mãi hàng hoá.
Một tin nhắn khác biệt chen lẫn trong đống tin rác.
“Tôi nhận được bằng tốt nghiệp rồi, mời anh ăn trưa!” – Lâm Dực.
Sở Tâm Kiệt nhìn ngày gửi tin, là một tuần trước.
Sở Tâm Kiệt dùng ngón tay gãi mũi, đột nhiên nở nụ cười. Hắn phát hiện hắn thật sự có chút nhớ tiểu tử kia. Không biết lúc Lâm Dực gửi tin nhắn này đi là đang có tâm trạng thế nào?
Một khắc trước khi lên máy bay, Sở Tâm Kiệt đã nghĩ tới việc gọi điện cho Lâm Dực, rồi lại cảm thấy quá mức không cần thiết. Kết quả tới bên này thì cả ngày bận rộn chân không chạm đất.
Sở Tâm Kiệt thích cùng Lâm Dực ở chung, vô câu vô thúc, đặc biệt thích ý. Sở Tâm Kiệt chán ghét việc đấm đá lục đυ.c vì tranh giành danh lợi. Chính là, một người mang trên mình cả sự nghiệp, không thể nói buông là buông, dù sao cũng nên chịu trách nhiệm với các công nhân và nhân viên.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ!
Cho nên, Sở Tâm Kiệt thích nhìn vẻ mặt phấn chấn của Lâm Dực, có thể tuỳ ý cười vui.
Sở Tâm Kiệt không thể khống chế tâm tình mà nhắn tin trả lời: có việc gấp rời đi, không thể báo với cậu, thật xin lỗi. Sắp tới tôi sẽ trở về.
Sở Tâm Kiệt nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi dòng thông báo tin nhắn đã gửi đi mới thôi.
Nâng tay nhìn đồng hồ, vừa lúc là giờ ăn trưa.
Rất nhanh điện thoại đã có động tĩnh.
“Tôi chờ anh”. Trên màn hình chỉ xuất hiện vẻn vẹn ba chữ.
Sở Tâm Kiệt không thể đè nén cảm giác nội tâm lúc này. Nó quá mức vi diệu, là một loại chờ mong, một loại khát vọng đột nhiên được trấn an, làm cho người ta có một loại xúc động ôm lấy người kia.
Sở Tâm Kiệt đương nhiên sẽ không làm vậy, nhưng vẻ hào hứng trên gương mặt đã tiết lộ tâm tình của hắn.
Bầu trời quang đãng, mặt nước bên bờ cảng Victoria hơi gợn sóng, hết thảy dường như đều thật tốt đẹp. Sở Tâm Kiệt đứng trên tầng 30 của toà nhà, nhìn một chiếc thuyền đang neo đậu trên mặt biển.
Ngày đẹp như vậy, nếu có thể mang theo người yêu cùng lái thuyền ra biển thì thật là tuyệt!
Bốn giờ chiều, Dương Minh gọi điện cho Sở Tâm Kiệt nói có chuyện muốn thương lượng. Rốt cuộc cũng nhịn không được rồi, nếu không bán ra, dự án này sẽ chẳng đáng giá một đồng tiền. Sở Tâm Kiệt sảng khoái đáp ứng, hắn phi thường chờ mong được nhìn thấy bộ dạng tan tác của Dương Minh.
Phòng họp.
Dương Minh vẻ mặt trắng bệch, trên trán nhỏ mồ hôi lạnh. “Sở Tâm Kiệt, mày đừng có ép người quá đáng”.
“Tôi như thế nào mà ép người quá đáng?” Sở Tâm Kiệt cười lạnh nhìn đối phương.
“Tao rất khinh thường mày”. Dương Minh đoán rằng Sở Tâm Kiệt là đứa con nuôi không quen thân với Sở Nhật Hoa, nếu không sao lại từ bỏ tập đoàn tài chính ở Hong Kong, chạy đến đại lục khai khẩn đất hoang? Đã thế, một lần đi là mấy năm không thèm trở về.
Trên thực tế là nam nhân này không để ý, bản chất đáng sợ ẩn giấu sau mặt nạ tươi cười đến bây giờ Dương Minh mới cảm nhận được, thật sự là hắn ta đã quá mức sơ ý.
“Dương Minh, anh cần gì phải làm như vậy?” Sở Tâm Kiệt căn bản không muốn biết ý đồ của nam nhân này, nhưng Sở Nhật Hoa lại muốn biết vì sao Dương Minh lại phản bội sự tín nhiệm mà ông dành cho hắn ta.
“Nói như thế tức là mày đã tra ra rồi, việc gì phải hỏi lại tao? Đúng, tao chơi cá độ đua ngựa, hơn nữa còn dùng tiền của công ty. Nguyên bản lần này muốn đem nghiên cứu mới bán đi, lấy tiền bù vào phần bị thiếu. Đáng tiếc, mày lại khiến tao lâm vào đường cùng. Dù sao bọn vay nặng lãi cũng sẽ không tha cho tao, mẹ nó, tao liều mạng với mày!” Dương Minh đột nhiên rút ra một con dao găm, không hề báo trước mà đâm về phía Sở Tâm Kiệt.
Sở Tâm Kiệt nhấc chân đạp một cái, nam nhân bị hất về phía bức tường, nặng nề ngã xuống.
“Anh vốn là một nhân tài, đáng tiếc lại lầm đường lạc lối”. Sở Tâm Kiệt nhìn Dương Minh bị bảo vệ lôi ra ngoài. Đang chờ đợi hắn ta chính là chế tài luật pháp.
Nếu là mười năm trước, Sở Tâm Kiệt căn bản không có khả năng buông tha cho Dương Minh đơn giản như thế. Hắn có cả trăm cách để khiến cho kẻ tiểu nhân ti tiện này sống không bằng chết. Chính là hôm nay hắn đã hiểu một nguyên tắc, khuyên người phải có lòng khoan dung.
Sở Tâm Kiệt đến bệnh viện thăm cha.
“Xuỵt!” Cổ Tiểu Nguyệt ra hiệu chớ lên tiếng, ngón tay chỉ về căn phòng bên cạnh.
“Âu thúc đã nói với ba con, sự tình giải quyết xong xuôi rồi”. Cổ Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào sofa.
“Mẹ, mẹ cũng vất vả rồi”.
“Bình thường đều là ông ấy chiếu cố mẹ, hiện tại cũng đến lúc mẹ phải làm”.
“Con thật hâm mộ hai người”. Cả đời tìm được một người để đối đãi thật tâm cũng không dễ dàng.
“Tâm Kiệt, con cũng không còn nhỏ. Mẹ cũng không quản tương lai sau này người ở bên cạnh con là ai, chỉ cần người đó đối tốt với con, có thể khiến con vui vẻ là tốt rồi”.
“Mẹ, con hiểu”. Sở Tâm Kiệt đang rất muốn được nhìn thấy người kia.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà đang dần biến mất, lại ôn nhu an ủi trái tim người ta.