Chương 7
Lần thứ n trong buổi tối ngày hôm nay, Lâm Dực bị người khác chém chết, kinh nghiệm cũng bị giảm xuống. Một đám bạn học cùng tổ đội gửi tin nhắn đến, đem cậu mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nói còn tiếp tục nư vậy nữa thì đá cậu khỏi đội luôn.
Lâm Dực tận lực đem sự chú ý tập trung vào trò chơi, chính là trước mắt lại cứ hiện lên hình ảnh đôi mắt của người nào đó, ôn nhu như nước, hàm chứa ý cười. Nụ cười kia như một cơn lốc xoáy nho nhỏ, khiến cho Lâm Dực bị cuốn sâu vào.
Lâm Dực có chút kích động, cậu có thể hiểu được cảm giác này, đó là hương vị mà cậu đã từng được thể nghiệm ở Lý Tề. Chính là Lâm Dực tự an ủi chính mình, đối với Lý Tề là sự cảm kích và ỷ lại vào một người anh trai, vậy thì đối với Sở Tâm Kiệt có thể xưng như người xa lạ kia thì là vì cái gì? Không hiểu biết gì về người ấy, đơn giản chỉ là một người bạn cùng ăn cơm mà thôi.
Lâm Dực cảm thấy trong lòng mình có một nơi nào đó đang sụp xuống.
Cảm giác kia khiến cho Lâm Dực sợ hãi, nhưng cũng làm cậu khát vọng nắm lấy.
Bốn năm đại học, phần lớn thời gian Lâm Dực đều trọ ở trường. Mọi người đều biết, phòng ngủ của nam sinh thì lấy đâu ra sạch sẽ, chỉ cần không quá mức lộn xộn, lão sư kiểm tra vệ sinh cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.
Trên giường nào là áo bẩn, quần bẩn, thỉnh thoảng còn có mùi tất thối của cậu bạn nào đấy toả ra khắp phòng. So với những người khác, giường của Lâm Dực xem như là sạch sẽ chỉnh tề nhất. Chăn gối mỗi ngày đều gấp gọn gàng để ở một bên, tất cả đồ đạc được phân loại sắp xếp rõ ràng. Lâm Dực cũng giống những nam sinh khác, cũng lười biếng, quần áo chất đống một tuần, sau đó xếp hàng chờ đến lượt dùng máy giặt.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, mặc kệ trời có nóng bức thế nào, Lâm Dực chưa bao giờ cởi trần ở phòng ký túc xá. Lâm Dực cho rằng thân thể là chốn bí mật riêng tư nhất, cậu không thể chịu được cảm giác khi mình gần như bại lộ hoàn toàn trước ánh mắt của bao người. Có lẽ cũng phải cảm ơn đại học đã xây dựng lại ký túc xá, nếu đổi lại là năm năm trước, chắc chắn sẽ không có chuyện mỗi phòng có phòng tắm riêng.
Mùa đông ở Giang Hải thật sự rất lạnh. Lâm Dực ở trong một căn phòng hướng bắc, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Mọi người còn cười nói, may mà đang là tháng giêng, nếu không chắc chẳng có ban ngày mất. Nói là vậy, nhưng buổi tối vẫn rét lạnh đến thấu xương. Vì thế, hợp giường ngủ chung là biện pháp tốt nhất. Lúc ấy, ai cũng muốn ngủ trên giường Lâm Dực, vừa sạch sẽ vừa thoải mái. Lâm Dực đương nhiên đồng ý, chỉ là cậu chưa từng có một đêm yên giấc. Cậu không thể chịu đựng được kề sát bên tai mình có hô hấp của người khác, cũng không quen với việc tiếp xúc thân thể. Bạn học trong ký túc nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của cậu, cũng từ bỏ ý định ngủ chung giường. Lâm Dực nói, từ nhỏ đều ngủ một mình, không quen có người khác bên cạnh. Nhưng rõ ràng lại quấn quýt lấy Lý Tề đòi ngủ chung.
Nam sinh hai mươi tuổi là lúc hoàn thành kỳ thi đại học, cũng rời khỏi sự quản thúc của cha mẹ, giờ phút này hormone nam tính trong cơ thể bộc phát. Trong đêm, ngoại trừ bàn về phong tinh huyết vũ trong trò chơi, khó tránh khỏi mà nói đến chuyện con gái. Có người nói về mối tình đầu chết non của mình, có người nói về tình yêu không bệnh mà chết. Lần đầu tiên nắm tay con gái, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh; lần đầu tiên ôm thân thể mềm mại của nữ sinh, hai chân không ngừng run rẩy; lần đầu tiên hôn con gái nhà người ta, trái tim tựa như muốn nhảy ra cả khỏi l*иg ngực.
Trong bóng đêm, Lâm Dực lẳng lặng lắng nghe, rồi âm thầm so sánh với chính bản thân mình. Chính cậu cũng có những cảm giác như vậy, nhưng vì sao cố tình lại là Lý Tề?
Lâm Dực không rõ, cậu cũng cự tuyệt đi tìm câu trả lời, tự mình ôm lấy cảm giác tịch mịch vừa ngọt ngào lại vừa chua xót này.
Trong ký túc xá bắt đầu có người dọn ra ngoài ở cùng bạn gái. Lâm Dực có lần đến thăm, căn phòng tuy nhỏ nhưng tràn đầy ấm áp.
Về sau, Lâm Dực tiếp nhận lời thổ lộ của một nữ sinh. Thấy đối phương điềm đạm đáng yêu, hai mắt mang theo chờ mong, Lâm Dực mềm lòng. Lâm Dực không muốn nhìn đến vẻ thất vọng và thương tâm của cô gái ấy. Mà Lâm Dực cũng có mục đích riêng của mình, cậu hy vọng cậu có thể giống với các nam sinh khác.
Lâm Dực giúp bạn gái mua cơm, đem đồ ăn khuya đến ký túc xá cho cô, cuối tuần tiễn cô về nhà. Chính là, cậu chưa bao giờ chủ động nắm tay đối phương, càng đừng nói đến hôn môi. Cuối cùng, vẫn là cô gái kia đưa ra lời chia tay. Cô nói, Lâm Dực không hiểu thế nào là tình yêu.
Bằng hữu anh em cũng không giúp Lâm Dực nối sợi tơ hồng mới, họ cho rằng Lâm Dực còn chưa quên tình cũ. Chỉ có Lâm Dực hiểu, lời cô gái kia nói vô cùng chính xác.
Hoá ra, chính mình thật sự không giống với những người khác.
Lâm Dực không tham gia xã đoàn, cậu đem đại đa số thời gian bỏ vào chơi game. Từ World of Warcraft, Soul Ultimate Nation, cho đến khi say mê CS. Lâm Dực thích cảm giác được hợp tác đoàn đội, thích sự kí©h thí©ɧ khi cùng đối phương đấu chiến.
Lâm Dực vội vàng thoát khỏi trò chơi, đầu óc hỗn loạn nằm ở trên giường suy nghĩ xem ngày mai nên mặc gì. Nguyên bản một năm bốn mùa Lâm Dực chỉ mặc áo sơ mi, quần bò cùng giày thể thao. Tuy rằng chỗ làm việc hiện tại chỉ là chi nhánh công ty, không có những quy định nghiêm khắc như ở tổng công ty, nhưng dù sao cũng nên nghiêm túc một chút.
Lâm Dực lớn lên vốn dĩ đã trắng
trắng nộn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt to tròn, bộ dáng thật không khác gì học sinh. Bởi vậy, Lâm Dực đặc biệt không muốn bị người khác đánh giá qua vẻ bề ngoài, nhưng hình như không quá thành công.
Lâm Dực rất thích cảm giác khi Sở Tâm Kiệt bước vào quán ăn. Không khoa trương mà vẫn tao nhã thu hút ánh nhìn. Lâm Dực biết khí chất mà Sở Tâm Kiệt phát ra là sự rèn luyện cùng trưởng thành lắng đọng theo năm tháng của một người từng trải, thế nhưng cậu cũng muốn có được. Cái cảm giác lạnh nhạt lại bình tĩnh này thật khiến cho người ta quá mức hâm mộ.
Cho dù chỉ là nhân viên phục vụ rót nước, Sở Tâm Kiệt cũng sẽ ngẩng đẩu cảm ơn đối phương. Lâm Dực cho rằng chỉ từ một hành động nhỏ này cũng đã thể hiện được khí độ cùng phong phạm của một người.
Rõ ràng phong thái của nam nhân này cùng với một quán ăn nho nhỏ chẳng có lấy một điểm phù hợp, nhưng trên mặt Sở Tâm Kiệt lại chưa bao giờ tỏ ra một điểm chán ghét.
Lần đầu tiên hẹn Sở Tâm Kiệt đi ăn cơm, Lâm Dực còn lo lắng đối phương sẽ không hài lòng. Nhưng không có, thật sự không có. Sở Tâm Kiệt hết lần này đến lần khác hẹn Lâm Dực cùng đi ăn, hơn nữa đối với mỗi món ăn cậu chọn đều hết lời khen ngợi. Lâm Dực từ lúc ban đầu còn giả vờ trấn định, cho đến bây giờ đã trở nên tuỳ ý, Sở Tâm Kiệt hoà nhã dễ gần cũng khiến cho Lâm Dực thả lỏng không ít. Huống chi đây còn là lần đầu tiên cậu chủ động giao lưu với người khác.
Lâm Dực thật sự cảm thấy chính mình không bình thường, nhưng cậu cũng không muốn đi quản nhiều.
Lâm Dực mất ngủ, cậu nhớ tới Đỗ Vũ.
Lâm Dực cùng Đỗ Vũ xấp xỉ tuổi nhau, người trẻ tuổi lại thường hay tụ cùng một chỗ. Có người từng đùa bỡn, nhưng Đỗ Vũ chỉ cười nói, đối với tỷ đệ luyến cô không có hứng thú.
Một lần công ty liên hoan, Đỗ Vũ bị chuốc không ít rượu. Lâm Dực không có biện pháp, chỉ có thể lực bất tòng tâm ngồi nhìn. Lâm Dực mẫn cảm với cồn, đây là chuyện mà mọi người đều biết. Lúc đầu lão Tương còn không tin, cho là cậu tìm cớ từ chối uống rượu, bắt Lâm Dực phải uống một ly rượu vang. Qua nửa khắc, cả người Lâm Dực liền nổi mẩn đỏ, lan lên cả mặt. Cho nên suốt bữa tiệc Lâm Dực mới không bị người ta hỏi thăm, cậu cũng vui vẻ mà làm cái thùng cơm.
Kết quả, ăn xong cơm lại bị tha đi KTV, nháo đến nửa đêm mới giải tán.
Lâm Dực đưa Đỗ Vũ về nhà, Đỗ Vũ dựa vào ghế xe ngủ, tay chống đầu. Lâm Dực nhớ rõ xe taxi dừng trước một cửa tiểu khu. Tiểu khu này đã có lâu năm, nếu không phải người sống ở đây thì không quen được đường, càng đừng nói là lái xe buổi tối. Lâm Dực dìu Đỗ Vũ đi theo một con đường nhỏ, ven đường đỗ đủ các kiểu xe tư gia.
Ban đêm đầu xuân vẫn còn hơi se lạnh, một lão nhân lưng còng đứng dưới cột đèn đường, nghe được tiếng bước chân đi đến liền ngẩng đầu lên.
“Ba, sao ba lại ở dưới này?” Đỗ Vũ bất ngờ.
“Ba xuống đi dạo một lát”. Lão nhân nói xong, quay người rời đi.
Đỗ Vũ chạy vội theo, quay đầu nói với Lâm Dực. “Cảm ơn cậu, ngủ ngon!”
Đỗ Vũ ôm cánh tay lão nhân, lão nhân dừng lại rồi bước tiếp. Đỗ Vũ tựa vào hõm vai ba ba, Lâm Dực đứng dưới ngọn đèn, nhìn bóng dáng hai người ngày càng kéo dài, cho đến khi hoà làm một rồi khuất hẳn.
Gió mùa xuân thổi tung cát bụi, Lâm Dực xoa mắt, tay nắm góc áo, xoay người rời đi.
Ký tức về bóng lưng của người cha già đêm ấy Lâm Dực vẫn còn nhớ rõ, khi Đỗ Vũ nói ba ba cô qua đời, Lâm Dực cũng không khỏi buồn bã.
Cha Đỗ Vũ là nhà thăm dò địa chất, trước khi Đỗ Vũ học tiểu học, trong ký ức của cô không có sự tồn tại của cha. Cha chỉ có ở trong những bức ảnh, bối cảnh không phải là vùng sa mạc mênh mông thì cũng là núi cao chót vót.
Khi mẹ Đỗ Vũ chỉ vào một nam nhân đen gầy râu ria đầy mặt bảo cô gọi ba ba, Đỗ Vũ chỉ trốn sau lưng mẹ, không để ý tới vòng tay đang giang ra muốn ôm mình.
Chờ Đỗ Vũ và cha vừa quen thuộc, cha cô lại phải rời đi.
Thẳng đến khi Đỗ Vũ chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba, cha cô mới mang theo một thân phong trần mệt mỏi trở về. Chờ Đỗ Vũ thi xong, cha cô muốn cô thi vào đại học địa chất Trung Quốc. Nhưng lúc đó Đỗ Vũ lại đang ở vào thời kỳ phản nghịch, ghét nhất là bị người khác áp đặt, huống chi còn là một người mình không có cảm tình.
Về sau, cha Đỗ Vũ vì lý do sức khoẻ mà về hưu sớm. Đỗ Vũ lớn bằng từng ấy, lần đầu tiên mới chân chính ở cùng cha, hai người hai thế hệ lại càng khó tránh khỏi có mâu thuẫn va chạm.
Chờ đến khi đi làm, Đỗ Vũ mới hiểu được, với cha, sự nghiệp như sinh mệnh.
Có một ngày trời mưa, cha của Đỗ Vũ đến dưới công ty Đỗ Vũ chờ cô tan làm. Buổi sáng Đỗ Vũ không mang theo ô, lúc này thấy cha mới đột nhiên phát hiện cha đã già rồi, mái tóc đã bạc, cái lưng cũng còng.
Đỗ Vũ tự trách bản thân, nam nhân đã cho mình sinh mệnh thế nhưng đã già rồi sao?
Lần đầu tiên, Đỗ Vũ có ý niệm muốn bước vào thế giới của cha.
Sau này Đỗ Vũ mới hiểu, sự bướng bỉnh và cố chấp trước kia của mình thật quá buồn cười. Cha sao có thể vứt bỏ mình? Chẳng qua là có đôi khi, sự lựa chọn của một người ắt sẽ khiến người khác thương tổn. Đáng tiếc, có những chuyện sẽ chẳng thể làm lại, con người chỉ có thể nắm chắc hiện tại, để tương lai không cần phải tiếc nuối.
Lâm Dực trở mình, sau này mình sẽ hối hận sao?
Nam nhân đã già lại gầy yếu kia, tương lai chính mình sẽ hối hận sao?
Lần nói chuyện gần đây nhất, dường như giọng nói của nam nhân ấy đã không còn vang dội như xưa nữa.
Nếu, nếu có một ngày Lâm Dực nhận được tin dữ về nam nhân kia, cậu không biết liệu mình sẽ có tâm trạng như thế nào? Nhưng tuyệt đối không phải là vui mừng. Hơn nữa, Lâm Dực biết, mẹ mình Đào Du Du còn yêu nam nhân ấy.
Trong màn đêm yên tĩnh này, Lâm Dực trằn trọc không yên.
Đối với việc cha mẹ sống xa nhau, Lâm Dực vẫn cự tuyệt tìm hiểu lý do. Bản thân cậu vẫn cố chấp cho rằng là cha đã tổn thương mẹ.
Cho tới nay, Lâm Dực chưa từng cho nam nhân kia có cơ hội để giải thích. Có phải là cậu đã quá mức trực quan? Có phải vì ký ức tuổi thơ quá u ám, cho nên mới khiến hết thảy trở nên sai lệch?
Cả một buổi tối, Lâm Dực nằm mộng loạn thất bát tao. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người cứ hồ đồ ngơ ngẩn.
Chính là, khi Lâm Dực còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng của mình, thì bắt đầu từ hôm nay, Sở Tâm Kiệt bỗng nhiên biến mất.