Chương 18
Lâm Dực, giúp chị một việc”. Sáng sớm, trong mắt Đỗ Vũ đã mang theo ý cười.
“Nói đi!” Bị tươi cười của Đỗ Vũ cuốn hút, lo lắng trong lòng Lâm Dực cũng tan đi không ít.
Đỗ Vũ nghiêng đầu, hé miệng. “Tan làm, cùng chị đi đón một người”.
“Người kia về rồi!” Lâm Dực vừa nghe đã hiểu, trong lòng cũng mừng thay.
“Ừ!” Đỗ Vũ nhẹ nhàng đáp trả, xoay người hất tóc rời đi.
Sở Tâm Kiệt hướng Lâm Dực vẫy tay, hắn tiếp điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng, mày cũng hơi nhăn lại. “Anh đừng động, hiện tại tôi qua luôn”.
Đồ ăn vừa mới được đem lên bàn.
“Tiểu Dực, thật có lỗi”. Sở Tâm Kiệt vỗ vỗ tay Lâm Dực vừa mới ngồi vào chỗ. “Chuyện là…. Quên đi, để sau anh sẽ gọi điện cho em”.
“Vậy trên đường anh cẩn thận một chút”.
Thân ảnh Sở Tâm Kiệt biến mất trong tầm mắt, Lâm Dực giống như bị hút hết khí lực, suy sup tựa lưng vào ghế ngồi, đờ đẫn nhìn đống đồ ăn trên bàn.
Có thể làm cho nam nhân này lo âu như vậy, trừ bỏ người kia thì còn có ai?
Vẫn luôn thấy hắn ung dung bình tĩnh, còn bộ dáng lo lắng thế kia, đúng là lần đầu tiên Lâm Dực mới được nhìn đến.
Đêm đó, sau khi khϊếp sợ cùng phẫn nộ, Lâm Dực tự nói với chính mình phải bình tĩnh, cậu vẫn luôn dặn lòng, lời đồn trên phố không thể tin, ai biết được đó có phải là có người cố ý tung tin hãm hại Sở Tâm Kiệt hay không.
Ai mà không có người mình từng thích, đó đã là chuyện trước kia. Lâm Dực để tay lên ngực tự hỏi, sâu trong lòng mình còn không phải vẫn luôn có bóng dáng một người, luôn luôn chiếm lấy một góc tâm linh của cậu đó sao? Thứ tình cảm ngây thơ kia đã theo thời gian mà trôi qua, trở nên càng trong sáng đáng quý.
Lâm Dực tin rằng mình không phải vật thay thế. Giả như thật sự muốn tìm vật thay thế ưng ý, những người khác còn tốt hơn cậu nhiều.
Nhưng hôm nay xem ra, cũng chẳng phải tin đồn vô căn cứ.
Có phải bản thân cậu đang tự lừa mình dối người không?
Một bữa cơm trôi qua, Lâm Dực ăn mà cứ như nhai sáp nến.
Cả buổi chiều, Lâm Dực đều chờ điện thoại của Sở Tâm Kiệt.
Nhưng ngay cả một tin nhắn cậu cũng không nhận được.
Hắn nói sẽ gọi, chẳng lẽ bằng ấy thời gian mình cũng không chờ được ư? Lâm Dực cầm điện thoại lên rồi lại buông xuống.
Nhìn Đỗ Vũ vui vẻ đi qua đi lại trong văn phòng, tâm tình Lâm Dực lại càng hỏng bét.
Không có tâm tư làm việc, điện thoại vẫn im lìm nằm trên bàn.
“………” Di động tựa hồ như có ma pháp, tiếng chuông vang lên.
“Không xảy ra việc gì chứ?” Lâm Dực vội vàng nghe máy.
“Tiểu Dực….”
“………”
“Thấy con quan tâm ba ba như vậy, ba ba thật sự rất vui”. Thanh âm Lâm Thành Công có điểm nghẹn ngào. “Ba nghĩ con còn chưa tha thứ cho ba, tối hôm đó ba cũng không thấy con đến”.
“Con có đi. Bất quá không quen chỗ đông người nên đã rời đi sớm. Con thấy ba bận, cho nên cũng không qua chào hỏi nữa”.
“Không sao không sao, con đi là tốt rồi”. Nam nhân như được an ủi. “Con đã đến thì chắc cũng biết, hiện tại công ty đã nhập vào dưới trướng công ty Đức Âu, ba ba cũng buông tay rồi. Tuy là lập tức rảnh rỗi có chút không quen, bất quá uống trà chơi cờ cũng thấy thoải mái. Hơn nữa, công trình bên Tứ Xuyên sắp khởi công, ba ba sẽ qua đó. Nhiều năm như vậy, tựa hồ cuối cùng cũng đã làm được một việc đúng rồi”.
“Ba vui là được rồi”.
“Cũng may là có ông chủ Đức Âu ra tay, nếu không ba cũng chẳng được an nhàn như hôm nay. Đều tại ba quá tham, cứ muốn mở rộng công ty. Quên đi, không thể không thừa nhận mình đã già, không còn nhìn thấu thương trường như trước được nữa”. Nam nhân lại bắt đầu nói lải nhải.
Điện thoại ngắt lúc nào, Lâm Dực cũng không nhớ.
Đây có tính là đền ơn không?
Lâm Dực bật cười, điều chỉnh lại tâm tình rồi cùng Đỗ Vũ đến sân bay.
Đỗ Vũ ngồi ở bên cạnh, khi thì lấy gương ra soi, lúc thì chỉnh lại váy áo, Lâm Dực bị tố chất thần kinh của cô làm cho buồn cười.
“Hồi hộp lắm sao?” Càng đến gần sân bay, sắc mặt Đỗ Vũ lại càng gấp gáp căng thẳng.
“Nhìn chị không tệ chứ?” Đỗ Vũ ôm tim.
“Rất được, học trưởng nhà chị rất có mắt nhìn”. Lâm Dực ăn ngay nói thật.
“Làm sao bây giờ? Tim cứ đập bùm bùm không khống chế được”. Tuy rằng vẫn thư từ qua lại với nhau, nhưng bộ dáng học trưởng thế nào, trong trí nhớ của Đỗ Vũ đã dừng lại ở mấy năm trước. Để tiết kiệm tiền, học trưởng chưa từng về nước lần nào.
Ga quốc tế đã có rất nhiều người đứng chờ, trên mặt mỗi người đều là hưng phấn cùng mong mỏi.
Một đoàn người ào ra, Đỗ Vũ sốt ruột đi qua đi lại. “Sao còn chưa ra? Rõ ràng là chuyến này mà!”
“Đừng vội, có lẽ phải lấy hành lý nữa”. Lâm Dực nhỏ giọng an ủi.
Đột nhiên, Đỗ Vũ dừng lại, ánh mắt mang theo ướŧ áŧ nhìn về một hướng.
Theo tầm mắt Đỗ Vũ, Lâm Dực thấy được một nam nhân trẻ tuổi.
“Lạch cạch!” Vali trong tay nam nhân kia đổ xuống.
Đỗ Vũ chạy qua, ôm lấy hắn.
Nam nhân bị Đỗ Vũ dùng lực ôm lấy, lảo đảo về phía sau vài bước.
Trên mặt nam nhân không phải vui mừng mà là lúng túng. “Em…. Sao em lại ở đây?”
Tâm Lâm Dực khẽ động.
“Cũng không nói cho em biết, là a di báo với em. Không phải anh muốn cho em kinh hỉ sao?” Đỗ Vũ có chút oán giận, càng nhiều chính là vui sướиɠ.
Hai tay nam nhân do dự hạ xuống, ôm lấy vai Đỗ Vũ.
“Bany, ai vậy?” Đỗ Vũ ngẩng đầu, thấy một nữ nhân xa lạ.
Nam nhân bất động thanh sắc đẩy Đỗ Vũ ra, thần sắc có điểm xấu hổ. “Đây là…. Em họ anh”.
Đỗ Vũ ngốc vài giây, giống như không thể tin mà quay đầu nhìn nam nhân.
“Tài xế đem hành lý lên xe rồi, chúng ta đi thôi”. Nữ nhân tự nhiên ôm lấy cánh tay nam nhân, nói với Đỗ Vũ. “Khi khác lại tán gẫu, bye bye”.
Nam nhân rời đi trước, không quay đầu lại.
Đỗ Vũ chao đảo thân thể, Lâm Dực vội vàng đỡ lấy cô.
Cho Đỗ Vũ uống mấy ngụm nước, sắc mặt cô vẫn trắng bệch, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh.
Thân thể giống như sinh mệnh không có ý thức, tuỳ ý để mặc Lâm Dực đỡ vào trong xe.
“Đỗ Vũ….” Lâm Dực lo lắng gọi.
Không khí trong xe giống như đã ngừng lại, Lâm Dực cảm thấy có chút khó thở.
“Vì cái gì….” Nửa ngày sau, Đỗ Vũ mới mở miệng.
“………”
“Vì cái gì….” Giống như núi lửa bạo phát, Đỗ Vũ bắt đầu gào lên, đôi mắt xinh đẹp cũng ngập đầy nước mắt.
Lâm Dực không tiếng động ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy của Đỗ Vũ. Đỗ Vũ tựa đầu vào vai Lâm Dực, cậu có thể cảm nhận được chất lỏng nóng hỏi thấm ướt áo mình.
“Đau quá, Lâm Dực, đau quá….” Đỗ Vũ ôm ngực, thất thanh khóc rống lên.
Vì sao luôn phải chịu thương tổn? Khoé mắt Lâm Dực cũng hơi ướt. tiếng khóc của Đỗ Vũ dần nhỏ đi, cuối cùng không còn thanh âm.
Đỗ Vũ lùi sâu vào trong ghế xe, không nói gì, nhưng nước mắt vẫn đang rơi.
Lâm Dực lái xe, thường thường quay đầu nhìn cô.
Đang vui mừng hạnh phúc lại đột nhiên rơi xuống vực sâu bị phản bội, làm sao Đỗ Vũ có thể tiếp nhận?
Đỗ Vũ đau khổ, Lâm Dực có thể hiểu được, nhưng lại không thể làm gì.
Lâm Dực không thể hoàn toàn gạt bỏ Sở Tâm Kiệt, dù thế nào nam nhân này cũng đã cho cậu biết được cái gì là yêu, cái gì là cực hạn hạnh phúc.
Nếu giả vờ như hết thảy vẫn bình thường, có phải sẽ tiếp tục vui vẻ được không? Lâm Dực không ngừng thuyết phục chính mình, cậu luyến tiếc nam nhân này.
Đối với tình yêu của hắn, cậu đã muốn dung nhập vào trong huyết mạch. Nếu phải dứt bỏ, thật sự sẽ rất đau. Đã như vậy thì chỉ có thể coi như không nhìn thấy.
Vì sao một đoạn cảm tình lại có thể khiến cho người ta vừa lên thiên đường vừa xuống địa ngục?
Trên con đường ái tình gập ghềnh này, ai cũng chấp nhất muốn nắm giữ lấy sự ấm áp của đối phương. Nhưng trong lúc đó, tổn thương là điều không thể tránh khỏi. Cũng chỉ có thương tổn mới khiến chúng ta học được cách kiên cường.
Trong túi xách Đỗ Vũ truyền đến tiếng chuông điện thoại.
“Đỗ Vũ, điện thoại….” Lâm Dực nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhưng Đỗ Vũ vẫn là bộ dạng lã chã rơi lệ như cũ, trên mặt không chút biểu tình.
Lâm Dực thở dài, đem xe đỗ lại ven đường, mở túi xách Đỗ Vũ tìm điện thoại. “A di, xin chào!”
“Người, đón được rồi ạ”.
“Tiểu Vũ…. Hiện tại không tiện nghe máy”.
“A di đi nghỉ trước đi. Tối nay bọn con mở tiệc đón gió cho học trưởng, chắc phải tối muộn mới về”.
Lâm Dực thở dài, nói dối đúng là không dễ tí nào.
Trong lòng cậu cũng có chút lo lắng, Đỗ Vũ phải nói với mẹ thế nào đây?
Chuyện tình cảm luôn dính dáng đến rất nhiều người, cần phải nói rõ cũng không chỉ có người trong cuộc.
Lâm Dực cười khổ, cậu đã từng muốn có được sự chúc phúc của mẹ, hiện tại xem ra là may mắn vì vẫn chưa nói gì. Nếu không, chỉ e người đau khổ cũng không phải mình mình.
Lâm Dực vỗ vai Đỗ Vũ. “Đỗ Vũ, phải mạnh mẽ lên, đừng để mẹ chị lo lắng”.
“Mẹ….” Nước mắt Đỗ Vũ lại rơi xuống, biểu tình bất lực như đứa trẻ lạc đường.
Trong lòng Lâm Dực càng thêm chua xót.
Trở lại nội thành đã là đêm khuya.
Hai người cũng không ăn uống tử tế gì, tuỳ tiện tìm một chỗ, miễn cưỡng nhét vào mấy thứ lót dạ.
“Mẹ vẫn luôn lo cho chị, sợ là thời gian tách ra với học trưởng quá dài, cảm tình có thể sẽ thay đổi. Chị nghĩ mình sẽ không thay đổi, không ngờ, chị một lòng, nhưng anh ta lại đổi dạ. Công tác nhiều năm như vậy, tiền gửi ngân hàng cũng không có. Chị chưa bao giờ mua được bộ quần áo tử tế cho mẹ, nghĩ đến anh ta ở nước ngoài vất vả, vẫn gửi tiền cho anh ta. Chị chỉ nghĩ, của chị thì cũng là của anh ta, việc gì phải so đo”. Đỗ Vũ buông bát, cho dù đã ăn vào, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng bệch, không có lấy một tia huyết sắc.
“Kỳ thật, chị cũng đã ngờ ngợ cảm nhận được, chính là vẫn tự lừa mình dối người thôi. Hiện tại ngẫm lại, đã bao lâu rồi anh ta không liên hệ với chị? Khó có khi gọi điện được thì chỉ nói qua loa vài ba câu rồi cúp. Chị nghĩ anh ta bận học, bận làm thêm. Chị cũng không nhẫn tâm quấy rầy, chỉ nghĩ anh ta có thời gian thì nghỉ ngơi một chút. Có phải chị ngốc lắm không?”
Lâm Dực biết mình không cần nói gì cả, cái Đỗ Vũ cần chỉ là một người lắng nghe mình mà thôi.
“Cứ cho là anh ta đã tìm được người thích hợp, nhưng trước hết cũng phải chia tay với chị đi chứ! Lâm Dực, cậu nói xem, có phải chị sống quá thất bại không?”
“Khốn nạn….” Lâm Dực nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Lúc trước cũng có vài bạn học ngầm nói với chị, anh ta đang qua lại với một tiểu thư nhà giàu, nhưng chị vẫn tin anh ta, chưa từng chất vấn anh ta điều gì. Ngay cả thời gian về nước cũng là mẹ anh ta nói cho chị biết, chị còn tưởng anh ta muốn cho chị kinh hỉ. Đúng là quá kinh! Lâm Dực, cậu nói xem có phải là chị đã tự rước lấy nhục không?”
Lâm Dực không thể trả lời.
“Đỗ Vũ, người như vậy không xứng ở bên chị”.
“Là chị không xứng ở bên anh ta. Tình cảm là cái gì, có ăn được không? Anh ta chắc chắn đã từng cân nhắc qua, cán cân của anh ta nghiêng về sự nghiệp, anh ta biết chị không thể cho anh ta, mà người khác thì có thể”. Đỗ Vũ dần khôi phục thần trí. “Về thôi!”
Lâm Dực không nói gì, cô gái này tuy đã thông suốt, nhưng trong lòng ắt hẳn vẫn đang thụ thương.
Đỗ Vũ không cần sự an ủi của người khác. Cô và Lâm Dực giống nhau, khi bị thương sẽ đến một góc không người, yên lặng liếʍ lành vết thương.
Đưa Đỗ Vũ về nhà, nhìn bộ dáng tiêu sái của cô, Lâm Dực đau lòng không thôi.
Ôn nhu khuyên giải có lẽ chính là xát muối vào miệng vết thương. Bằng hữu đôi khi có một loại tác dụng, chỉ cần yên lặng lắng nghe.
Khi một người đã vứt bỏ tình cảm, người còn lại có cần phải dây dưa nữa không?
Từ bỏ, có lẽ có thể làm cho người ta sống một cuộc sống mới.