- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
- Chương 49: Chờ
Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Chương 49: Chờ
49
Ngày hè trời tắt nắng trễ, biển rì rào vỗ về mặt cát, Trí Nguyên ôm chặt lấy Nam Thành, tựa đầu vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, điều mà cậu thích nhất. Ráng chiều đổ lên cả hai, sau sáu năm vẫn có thể tìm về với nhau và ôm lấy nhau bên cạnh biển xanh như ngày đó.
Trí Nguyên hít một hơi thật sâu, cậu khẽ khàng nói, "Anh ơi, có một chuyện em đã suy nghĩ và đắn đo rất nhiều để có thể nói với anh. Em biết nó sẽ khiến anh không vui thậm chí là khó chịu. Nhưng em mong anh có thể đón nhận nó, em sẽ cố gắng bù đắp cho anh."
Trương Nam Thành vẫn còn suy nghĩ về những lời mà Võ Thành Ý đã nói với hắn hôm nay, đương nhiên hắn để tâm rất nhiều, hắn vẫn muốn Trí Nguyên là người sẽ trực tiếp nói với hắn. Chuyện chấp nhận hay không, trên đường về lại thủ đô hắn đã suy nghĩ kĩ cả rồi.
"Ừ." Nam Thành hôn lên tóc cậu, "Em nói đi, anh đang nghe."
"Em từng nói để có thể về bên nhau chúng ta có rất nhiều chuyện cần giải quyết, chuyện này cũng vậy. Nghề diễn viên của em phải hoá thân vào các nhân vật, khi đạo diễn hô action, em không còn là Trí Nguyên nữa mà sẽ là nhân vật. Vì vậy có thể em sẽ đóng những cảnh xá© ŧᏂịŧ hoặc là cảnh hôn. Tuy nhiên, nó cũng chỉ dừng lại ở diễn, đôi khi dùng máy quay để đánh lừa khán giả, mặc quần áo bảo hộ. Là diễn nên sẽ không thật, dù cho là cảm xúc, diễn viên vẫn sẽ được bảo vệ."
"Ừ."
"Khi đạo diễn hô cut, mọi thứ sẽ kết thúc, tất cả những gì diễn ra trước đó đều sẽ vô nghĩa, em trở về là Trí Nguyên. Nó chỉ là diễn xuất, đó là nhân vật. Đó là tính chất công việc của em, anh có chấp nhận được không?"
"..."
"Sắp tới trong phim sẽ có cảnh hôn, hôm casting vừa rồi em cũng đã hôn diễn viên khác để thử vai. Nhưng nó chỉ là diễn, nó chỉ tồn tại trên trường quay, anh...chấp nhận được chứ?"
Trương Nam Thành yên lặng mãi không đáp làm lòng của Phan Trí Nguyên căng thẳng, cậu lúng túng quan sát hắn, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn để chờ đợi một câu trả lời. Cậu biết hắn sẽ khó chấp nhận chuyện này, chẳng ai muốn người mình yêu đi hôn nhiều người khác, cậu cũng như thế bởi đàn ông có tính chiếm hữu rất cao.
Trí Nguyên biết mình cũng không nên làm khó hắn, cậu chậm rãi buông ra, "Xin lỗi em biết điều này rất khó để lựa chọn, em cũng không cố ý ép anh. Em cũng chẳng biết phải nên lựa chọn làm sao nữa vì bây giờ em vẫn chưa có quyền lựa chọn kịch bản. Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều, em rất khó xử. Nhưng sau 6 năm gặp lại, chúng ta có quá nhiều thứ phát sinh, cả anh và em đều không còn là những học sinh như trước nữa."
"Ý em là sao?"
"Ngoài nghề diễn này ra em không còn biết làm gì khác, đó lại là đam mê của em. Lúc nào em cũng nghĩ anh xứng đáng ở bên người tốt hơn, người sẽ không phải lúc nào cũng khiến ăn khổ tâm như thế nữa, em nghĩ chúng ta cũng chỉ nên làm bạn. Mà em lại quá ích kỷ, thật tâm em không muốn rời xa anh, em biết nếu em không cẩn thận mà ngu ngốc thêm lần nữa em sẽ lại tổn thương người em yêu..."
Trương Nam Thành cười lạnh, "Vì nghề diễn, em lại chọn bỏ rơi anh?"
"Không phải... trùng hợp nó lại là bước đường tốt nhất cho hai chúng ta thôi. Em sẽ rất khổ sở nếu như không được sống với đam mê, thiếu anh cũng không dễ chịu gì, nhưng nghĩ tới việc anh tìm được một người tốt ở bên, em... cảm thấy cũng rất tốt."
Dù nói như thế, Trí Nguyên vẫn cúi đầu, một lát sau tên cát bỗng đọng lại những giọt nước mắt của cậu rơi xuống. Nam Thành thở dài nhìn cậu, đau lòng chất chứa đầy trong lời nói, "Em không đủ yêu anh Trí Nguyên, em luôn chọn từ bỏ anh trong các cuộc chọn lựa của em."
"Không phải." Trí Nguyên nức nở ngẩng đầu, rồi cậu ôm chầm lấy hắn, "Nếu có thể em muốn anh có thể chấp nhận nghề nghiệp của em và chúng ta sẽ ở bên nhau. Nhưng em biết mình không thể ép buộc anh và em thì chẳng xứng đáng với anh chút nào. Em luôn cảm thấy mình thấp kém với thiếu gia Zeal Group là anh, em chỉ là một kẻ hèn mọn với một ước mơ nhỏ nhặt."
"Không thể làm nghề khác và ở bên cạnh anh sao?"
"Chuyện này..."
Trí Nguyên khổ sở gục đầu trên vai hắn, đam mê của cậu, 6 năm dài đằng đẳng của cậu. Cậu cũng đã suy nghĩ thật nhiều, thật nhiều.
Dẫu sao hắn cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, cậu lại là diễn viên, hai người không hề xứng đôi và có thể không tránh khỏi dị nghị lên hắn.
Gia đình của hắn có lẽ cũng sẽ không thích cậu.
Trí Nguyên mím chặt môi, nhưng cậu không nỡ để Nam Thành phải chờ đợi hay đau khổ vì cậu thêm nữa. Sáu năm rồi cậu bỏ hắn đi, bây giờ quay lại, cậu để hắn phải nhìn cậu thân mật với bạn diễn, cậu quả thật là một tên tồi. Tuy vậy cậu còn chưa bù đắp cho hắn, chưa chuộc lỗi, hắn vì cậu mà không màng mọi thứ trong khi cậu chỉ quá ích kỷ với đam mê của mình.
Cậu luôn nói mình không xứng đáng với Nam Thành, chỉ là vì cậu chưa từng cố gắng. Hắn bảo hắn có thể bỏ Zeal Group vì cậu, vậy thì cậu có thể bỏ nghề diễn vì hắn không? Ngươi yêu thương cậu mang nỗi đau suốt 6 năm trời vì nghĩ cậu lừa dối, lẽ nào nhẫn tâm bỏ rơi hắn thêm một lần nữa?
Nghĩ vậy, cậu chậm rãi gật đầu.
Đột nhiên Nam Thành lại bật cười, hắn nghiêng đầu hôn lên tai cậu, "Đó là người khác nói, nhưng anh thì không."
"Sao ạ?" Trí Nguyên tách khỏi để ngắm nhìn hắn.
"Anh biết em đam mê với nghề này từ rất lâu, ngay từ khi ở trường cấp 3 em đã liên tục kể cho anh nghe về chúng rồi. Sáu năm qua em đã cố gắng không ngừng nghỉ, bây giờ sự nghiệp của em vừa mới lên, tương lai còn em còn rộng lắm, nhiều cơ hội cũng đang đón chờ. Em nghĩ anh là kẻ ích kỷ tới mức bắt em phải từ bỏ ước mơ chỉ để yêu anh sao? Là em thì anh cũng sẽ đá tên người yêu như thế."
"Em không cố ý chọn nghề diễn không chọn anh, chỉ là——"
"Em nghĩ em không xứng với anh? Em có cái gì không xứng? Em là chỗ dựa tinh thần cho anh, là niềm vui của anh, không có em Nam Thành không là gì cả, tâm hồn rỗng tuếch, không sức lực, không tinh thần. Vì anh mà em chịu tổn thương suốt 6 năm. Vì nghĩ cho anh mà em phải hy sinh nhiều thứ. Yêu nhau thì phải ép buộc nhau phải đánh đổi một điều gì đó ư Trí Nguyên? Anh muốn đơn thuần yêu em thôi không được sao?"
"Nam Thành..."
"Nếu nói em không xứng với anh thì anh mới là người càng không xứng với em. Anh không hoàn toàn thấu hiểu nghề nghiệp để chia sẻ với em, anh còn qua một đời vợ rồi, anh ngu ngốc không nhận ra em cũng đã bị tổn thương sớm hơn, để em một mình gánh chịu. Nếu như vậy, anh cũng phải từ bỏ em ư?"
Phan Trí Nguyên xúc động ôm chặt lấy hắn hơn, bao nhiêu lo lắng dồn ép khiến cậu khóc nấc trong vòng tay hắn. Dù là Trí Nguyên cá biệt hay là diễn viên Trí Nguyên thì Nam Thành vẫn là chỗ để cho cậu yếu đuối, thoải mái khóc lớn không sợ hãi điều gì.
Người mà cậu an tâm tin tưởng và yêu hết lòng.
"Xin lỗi Nam Thành, xin lỗi anh, Trí Nguyên yêu anh rất nhiều, vô cùng yêu anh."
Nam Thành ôm chặt lấy cậu, hôn lên mái tóc đen mềm, "Anh không cấm cản em và cũng không có quyền đó. Nhưng anh vẫn sẽ rất khó chịu, anh vẫn sẽ không vui, thế nên anh sẽ không xem chúng. Anh biết em chỉ thật lòng khi ở bên cạnh là được."
"Em biết rồi." Trí Nguyên nghẹn ngào.
Có được Nam Thành thật tốt, cậu phải may mắn thế nào mới có thể gặp được hắn vậy?
Phan Trí Nguyên đãi bữa tối tại nhà hàng trên biển, Nam Thành chăm chú lột tôm cho cậu, Trí Nguyên thì chống cằm ngắm nhìn hắn, tai nghe tiếng biển xanh làm cậu không thể hạ xuống được nụ cười trên môi mình.
"Sao thế? Sao cứ nhìn anh mãi vậy?"
"Tại vì người đang theo đuổi em tuyệt vời quá, vừa đẹp trai, vừa tài giỏi cũng vừa hiểu em còn rất chu đáo nữa."
"Vậy thì em đã suy nghĩ tới việc đồng ý người đó chưa?"
Trí Nguyên thở dài, "Tiếc là người đó kết hôn mất rồi, em chỉ có thể nɠɵạı ŧìиɧ lén lút với người đó như thế này thôi."
Trương Nam Thành bị cậu chọc cười, nhưng nhắc đến đây, cậu cảm thấy hơi lo, "Anh ơi nếu hai người ly hôn thì sẽ ảnh hưởng nhiều lắm có phải không?"
"Không thành vấn đề, Zeal Group chỉ hợp tác với bên Cát Anh mảng thời trang, dù anh và cô ấy có ly hôn thì việc hợp tác này vẫn sẽ tiếp tục. Cả gia đình anh và gia đình cô ấy đều không có quá nhiều cổ phần ở công ty của nhau. Sau khi ly hôn với anh, Cát Anh sẽ kết hôn với bạn trai của cô ấy ngay. Thế nên ngoài việc xoa dịu gia đình ra thì không có vấn đề gì lớn."
"Nó là vấn đề lớn mà." Trí Nguyên hơi ái ngại, nhưng rồi cậu nắm chặt tay, "Dù có như thế nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh, em sẽ xin lỗi bác gái, sẽ cố gắng lấy lòng bác. Em sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục bác, em muốn vì anh một lần."
Trương Nam Thành phì cười, "Em chỉ cần ở bên anh là được rồi."
"Em không thể cố gắng vì hạnh phúc của chúng ta sao?"
"Em ăn ngon là cả hai chúng ta đều hạnh phúc rồi, ăn đi, tôm không mập lắm đâu."
Trí Nguyên bĩu môi nhặt tôm ăn, không quên đút cho hắn. Vì đang phải ép cân nên cậu không dám ăn quá nhiều, nhưng bây giờ cậu cảm thấy rất phấn khích. Tuy Trí Nguyên không có nhiều ham thú với ăn uống, nhưng mỗi lần trông cậu ăn đều rất ngon miệng và hạnh phúc. Nam Thành ngắm mà vui vẻ theo, len lén đút cho cậu thêm.
Vì sợ bị phát hiện nên hai người không thể cùng nhau đi dạo phố được, Nam Thành đưa cậu lên xe đi tham quan một vòng rồi trở về khách sạn. Ở đây không có chi nhánh của ZealStone, trợ lý đã giúp hai người đặt một phòng khách sạn khác để nghỉ ngơi, cả hai vào gara rồi lên thẳng tầng của mình bằng thang máy.
Lúc vào phòng cả hai cẩn thận kiểm tra xem bên trong có camera không, Nam Thành còn đóng lại rèm cửa để tránh phát sinh chuyện phiền phức ngoài ý muốn.
"Phải rồi, chúng ta chưa có quần áo để thay." Trí Nguyên bây giờ mới chợt nhớ ra, cậu khẽ gõ đầu vì vừa rồi quá đãng trí.
Trương Nam Thành lại chậm rãi tiến tới ôm lấy eo cậu, "Chúng ta cũng sắp đi ngủ, mặc tạm áo choàng ở khách sạn, khi ngủ cởi ra là được."
Gò má của Trí Nguyên đỏ lên, cậu ấp úng xoay người đổi sang chủ đề khác nhưng lại không nói rõ là mình có đồng ý hay không, "Anh đi tắm trước đi, dùng phòng tắm sau sẽ ướt rất khó chịu."
Trương Nam Thành ngang nhiên ngắm nhìn gương mặt xấu hổ đáng yêu của cậu. Không nói không rằng hắn bế bồng cậu lên đưa vào phòng tắm. Phan Trí Nguyên thảng thốt, cậu vỗ vỗ vào vai hắn.
"Anh làm gì vậy? Anh thả em xuống."
"Anh cũng không nỡ để em phải dùng phòng tắm sau, rất khó chịu. Chi bằng chúng ta cùng nhau tắm, tiết kiệm thời gian."
"Sao cơ!?" Trí Nguyên trợn tròn mắt, cậu nghẹn lời nói không ra thành tiếng.
Trương Nam Thành tất nhiên không chờ đợi cậu, hắn đè cậu lên thành phòng tắm, nghiêng đầu hôn lên môi cậu còn tay thì từ tốn cởi xuống quần áo của cả hai.
Trí Nguyên vội giữ lấy tay hắn vì cậu ngượng, Nam Thành xoa nhẹ tay cậu như trấn an, từng chút từng chút hắn cởϊ áσ vest và áo sơ mi của mình ném sang một bên. Trí Nguyên kích động đáp lại nụ hôn của hắn, áo thun của cậu bị Nam Thành cởi ra vứt lên chỗ áo vừa rồi.
Bồn tắm khách sạn rộng rãi, hai người đàn ông lại chen chúc với nhau ở bên trong, dán chặt da thịt trần trụi của mình lên nhau. Trí Nguyên ngồi lên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn nồng nhiệt đáp lại nụ hôn, Nam Thành tựa vào thành bồn đáp lại cậu, bàn tay to lớn xoa nhẹ tấm lưng gầy mịn màng trắng trèo.
Nước trong bồn tắm ấm áp bao quanh hai người, hơi ấm như phủ mờ đôi mắt xinh đẹp của Trí Nguyên. Giọng của cậu hơi khàn đi, ngửa đầu đón nhận những cái hôn của Nam Thành đặt xuống cổ, xuống ngực mình.
"Ưʍ... xuống một chút nữa..."
"Thoải mái không em?"
"Thoải, thoải mái..." Trí Nguyên nức nở, "Anh, anh ơi..."
"Ơi?"
"Nam Thành... Nam Thành..."
"Anh đây." Nam Thành hôn lên khuôn ngực trắng nõn của cậu, "Anh ở đây, đang yêu thương em, Nguyên Nguyên."
Dự định chỉ tắm chung nhưng kết quả lại thành thế này, Nam Thành đỡ Trí Nguyên lên thành bồn, nâng chân của cậu đặt lên bả vai vững chắc của mình để giúp cậu mở rộng phía sau. Trí Nguyên thở gấp vì ngón tay của Nam Thành khuấy động bên trong, cậu bấu chặt lấy tay hắn, không nén được tiếng rêи ɾỉ ở đầu môi.
"A... a, anh ơi, hức..." Gương mặt của Trí Nguyển đỏ ửng, cơ thể trắng nõn cũng biến thành một màu hồng vì tìиɧ ɖu͙©. Vật phía trước run run đứng thẳng vô cùng đáng thương, cậu nắm lấy nó tự an ủi làm cho Nam Thành phì cười, "Đợi anh một lát, làm ở sau em vẫn bắn ra được rồi mà nhỉ?"
"Tại ai chứ..." Trí Nguyên hờn dỗi. "Phía trước xem như bỏ rồi a... em thậm chí, thậm chí ư... ư còn đạt cao trào bằng phía sau."
"Thế nào? Không cam tâm nằm bên dưới anh ư?"
"Dù sao em cũng từng là cá biệt... hức, tôn nghiêm của em..."
Nam Thành cười một tiếng nhỏ, Trí Nguyên khép hờ mắt ưm a, không thèm cãi nhau với hắn nữa.
"Được, được rồi Nam Thành, có thể rồi." Trí Nguyên thở một hơi nặng nề.
Nam Thành gật đầu, bên dưới của hắn cũng đã sớm cứng rắn dựng thẳng tới trướng đau. Hắn còn định cầm lấy bαo ©αo sυ, Trí Nguyên lại ngồi dậy đè hắn lên thành bồn, nước bên trong vì động mạnh mà sánh ra bên ngoài.
"Để em." Trí Nguyên nở một nụ cười quyến rũ đến chết cười, ánh mắt của cậu gợϊ ȶìиᏂ khiến hắn muốn điên lên được.
Cậu ngồi lên đùi hắn, bàn tay thon dài cầm lấy vật đáng sưng to của hắn vuốt ve. Nam Thành hừ một tiếng, hắn cười, "Cục cưng nhanh một chút, anh sắp hết kiên nhẫn rồi."
"Sao thế?" Trí Nguyên liếʍ nhẹ khóe môi, "Em quyến rũ lắm sao?"
"Cục cưng à không chỉ em mà phía đằng sau của em cũng rất quyến rũ."
"À em biết rồi, từ lúc đến đón em anh đã nghĩ cách làm sao để cởϊ qυầи áo của em xuống và đưa tay mở rộng phía sau của em rồi chứ gì? Sau đó từng chút từng chút dùng cái vật thô nóng này của anh chen chúc vào mông của em, nhấp nhấp từng đợt. Cảm giác thế nào vậy anh?" Trí Nguyên cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai hắn, hơi thở gấp gáp quấn lấy Nam Thành.
Trương Nam Thành bóp lấy cánh mông của cậu xoa nắn, "Em không tự cảm nhận được sao? Bên dưới của em vừa chặt vừa ấm, đói khát mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để ngón tay của anh đầy khao khát. Bây giờ nó đang co rút rồi, không phải nó cần thứ gì đó to lớn hơn à?"
"Để em cho nó toại nguyện." Trí Nguyên ngừng vuốt ve, cậu đặt qυყ đầυ của hắn ngay cửa huyệt của mình rồi ưỡn ngực ngồi xuống.
Cự vật chậm rãi phá mở đường đi mềm mại, xâm nhập hoàn toàn vào huyệt thịt mê hồn. Trương Nam Thành thở ra một hơi nặng nề, hắn không kiên nhẫn chút nào nhưng Trí Nguyên vẫn cứ trêu chọc hắn.
"Nɠɵạı ŧìиɧ với em có vui không giám đốc Thành?" Trí Nguyên bắt đầu nhổm lên ngồi xuống, lỗ thịt phun ra nuốt vào cự vật trong làn nước, tiếng nhóp nhép da^ʍ mỹ bị nhấn chìm trong tiếng nước động vang ra khắp phòng tắm ướŧ áŧ.
"Mẹ kiếp, nếu như em không quyến rũ như vậy thì anh có ly hôn vợ để đi theo em hay không?"
"Em với vợ anh ai làm anh sướиɠ hơn?"
Trương Nam Thành không thể không bật cười, hắn nhấp hông để giúp cậu, lực quá mạnh làm cho Trí Nguyên choáng váng ngã lên người hắn. Nam Thành bóp chặt mông cậu tách ra, mạnh bạo đâm lên.
Thanh âm hắn trầm khàn, "Cái mông của em là tuyệt nhất rồi, cái miệng nhỏ này cũng tuyệt. Mẹ nó, em hút mất hồn anh rồi."
"A a a, sướиɠ, sướиɠ quá Nam Thành... ưʍ..."
"Nếu fans của em biết diễn viên họ yêu mến đang nhún mông trên côn th*t của chồng người khác thì thế nào? Xây dựng hình ảnh chuyên nghiệp tốt đẹp nhưng bây giờ dạng chân mở rộng lỗ thịt cho chồng của người khác cᏂị©Ꮒ, ôm chồng người khác rên da^ʍ, sẽ thế nào đây Phan Trí Nguyên?"
Khóe mắt của Trí Nguyên đỏ hoe, cậu thở dốc nghênh đón từng cú thúc của hắn, tấm lưng trần run lên vì kɧoáı ©ảʍ.
"Vậy thì giám đốc của Zeal Group đã có vợ rồi a.. lại lôi diễn viên trẻ vào khách sạn, đè cậu ấy lên tường cởϊ qυầи áo và đâm chọc vào mông của cậu ấy ưm ưʍ... Hơi thở nặng nề vì bị phía sau cậu ấy mυ"ŧ mát, quên mất vợ mình, ly hôn cả vợ mình vì cậu ấy thì thế nào đây anh?"
Nam Thành bật cười cúi đầu hôn lên môi cậu.
Trí Nguyên đúng thật là không dễ chọc vào.
Huỳnh Cát Anh đang cãi nhau với bạn trai thì bị hắt hơi liên tục, nếu như cô biết mình là chủ đề chính trong cuộc trò chuyện của tên khốn Trương Nam Thành và bạn trai nhỏ của hắn, chắc chắn Nam Thành sẽ không toàn thây trở về.
Thế nhưng bây giờ cô đang có chuyện khác làm cho rối trí, cô cãi nhau với bạn trai rồi. Quen nhau 4 năm trời, bây giờ lại xảy ra cớ sự như thế này.
Dạo gần đây cô bận rộn đến nỗi chỉ có thể dành thời gian để xem phim của Nguyên Nguyên, bạn trai của cô tuy là trợ lý nhưng có quá nhiều chuyện để giải quyết nên không kề cạnh cô được. Vậy nên hai người không có nhiều thời gian giành cho nhau, tuy vậy anh lại thấy Cát Anh liên hệ thường xuyên với Nam Thành.
Mỗi lần trò chuyện với Nam Thành, bạn gái của anh luôn cười rất tươi và thoải mái. Trong lòng anh cảm thấy không yên, anh có hỏi về chuyện ly hôn, cô lại luôn bảo là vẫn chưa được rồi lảng tránh.
Hôm trước anh phải nhận lời mời đi xem mắt để đáp lễ cho một người đàn anh trong nghề, anh định tới để từ chối vì đây cũng là nhân vật lớn, không ngờ Cát Anh lại bắt gặp rồi hiểu lầm.
Hai người cãi nhau một trận to.
Huỳnh Cát Anh khóc lóc ở nhà, cô gọi điện cho Trương Nam Thành nhưng không biết bây giờ hắn đang đè lên Phan Trí Nguyên ở thành bồn tắm, tay bóp chặt lấy mông cậu nâng lên để xuyên xỏ.
"Tên gay chết tiệt! Mỗi lần anh thất tình tôi đều an ủi vậy mà bây giờ anh không thèm bắt máy của tôi!"
Cát Anh khóc trôi cả eyeliner, cô chặn hết các con đường liên lạc với bạn trai rồi chui vào giường khóc nấc.
Một lúc sau có tiếng chuông cửa vang lên, cô lau nước mắt chạy ra xem mắt mèo thì thấy là bạn trai tìm đến. Cát Anh giận dữ tắt đèn, tắt luôn âm thanh chuông cửa.
Tên bạn trai chết tiệt, vậy mà cô còn định kết hôn với anh ta, không ngờ đến lòng tin anh ta cũng không thèm có với cô!
Phan Trí Nguyên thét lên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị cậu bắn lên tường rồi chảy dọc xuống, hậu huyệt co rút lại, Trương Nam Thành ở phía sau cũng bóp chặt eo Trí Nguyên rồi bắn sâu vào bên trong của cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần thứ hai rót vào nên huyệt thịt chứa không nổi, cửa huyệt sưng đỏ chảy ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.
Nam Thành rút ra làm cho một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn xuống đùi cậu, theo dòng nước từ vòi hoa sen bên trên đổ xuống rửa trôi, hắn ôm Trí Nguyên vào lòng, cả hai yên lặng hôn nhau để qua cao trào.
Sợ Trí Nguyên nhiễm bước sẽ bệnh, Trương Nam Thành giúp cậu tắm rửa, lau tóc rồi bọc khăn ôm người ra ngoài, liên lạc với người bên khách sạn giúp bọn họ giặt quần áo. Lúc nhìn hắn sấy tóc cho mình, Trí Nguyên ngồi ở giường nhích người lại ôm lấy hắn, hôn lên cơ bụng của hắn.
Dáng người của Nam Thành rất đẹp, rõ ràng là thành quả nhiều năm tập luyện mới thành. Những năm học trung học đã chăm chỉ chơi thể thao nên cơ thể cao lớn rắn chắc, bắt đầu luyện tập sau năm 18 tuổi, thân hình bây giờ cao lớn hơn, bờ vai to rộng, khuôn ngực và cơ bụng hiện rõ. Từ khi ở trường cấp ba Nam Thành đã làm nam sinh cao lớn nổi bật rồi.
Nam sinh như nắng, cứ mãi chói chang.
"Anh ơi, em cũng muốn cao lớn, muốn có múi bụng." Trí Nguyên ghen tỵ.
"Vậy thì theo anh đi tập, nhưng sẽ được bao nhiêu ngày đây? Trước đây bảo em dậy đi chạy bộ với anh em toàn lười biếng ngủ nướng."
"Nhưng em không mập mà..."
"Ừ, em chỉ lùn, chỉ mềm mềm đáng yêu thôi." Nam Thành cười, nhẹ nhàng sấy tóc cho cậu. "Vai của em đẹp lắm, cơ bụng phẳng lì rất quyến rũ."
"Nhưng sắp tới phải đóng phim, không tập được." Trí Nguyên thở dài.
Chung quy cũng là vì lười biếng.
Mái tóc của Trí Nguyên bay bay trong gió để lộ gương mặt xinh xắn của cậu, Nam Thành cảm thấy chuyện này cứ hệt như đang là mơ vậy, hắn không dám tin bây giờ Nguyên Nguyên mà hắn yêu nhất đang ở đây bên cạnh hắn, cũng không dám tin 6 năm hệt như đày đọa hắn kia đã kết thúc.
Nam Thành đặt máy sấy sang một bên, từ khi ấy đến tận khi đi ngủ hắn luôn ôm chặt Trí Nguyên vào lòng, hắn sợ mọi thứ chỉ là một giấc mơ và chỉ cần hắn nhắm mắt một lát cậu sẽ biến mất. Hắn sẽ lại phải đối diện với căn nhà lạnh lẽo bên nước Mỹ xa xôi, mỗi ngày tẻ nhạt học tập, rồi đến công ty của bác để học việc.
Hắn sợ hãi cuộc sống như thế, hắn vô cùng nhớ nắng ấm nơi cấp ba ở sân trường, nhớ Trí Nguyên vui vẻ chạy nhảy xung quanh hắn, khi ôm chặt lấy hắn bật khóc hay là ngủ quên trên bàn học bên cạnh hắn.
Bây giờ cậu ở đây rồi, trong l*иg ngực hắn nghịch điện thoại, cậu xem ở đây ở thứ gì hay để sáng mai cùng hắn đi chơi trước khi trở về thủ đô.
Hắn chợt nhớ tới một câu nói mình từng đọc qua, nhưng đã lâu rồi nên cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.
"Nếu người đó là em, lâu một chút anh cũng chờ. Nếu cuối cùng là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao."
@bi263
Mục đích cuối cùng vẫn là cùng nhau hạnh phúc và già đi, thế nên dù Trí Nguyên có ở trong dáng vẻ thế nào, cậu mãi mãi là tình yêu rực rỡ nhất đã thắp lên tuổi thanh xuân nồng nhiệt của hắn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
- Chương 49: Chờ