Chương 40: Cậu ấy ghét anh

40

Dường như mọi nhân vật trong bộ phim sắp tới đã được tuyển chọn xong cả, chỉ riêng nhân vật mà hôm trước Trí Nguyên đi casting là vẫn còn chưa có kết quả. Vậy mà hôm nay khi cậu vừa thức dậy, đột nhiên nổi hứng lên mạng xem tin tức thì nhận được một tin chấn động.

Nhân vật đóng vai phản diện sơ ý ngã cầu thang nên không chỉ ống đồng ở chân bị gãy mà mặt cũng có những vết thương. Dự kiến phải nghỉ ngơi ít nhất là 7 tháng và lâu nhất là 1 năm.

Đây là một diễn viên rất giỏi, Trí Nguyên thấy tin mà có đầy tiếc nuối và xót xa, cậu còn nghĩ nếu có thể được chọn thì mình sẽ có cơ hội gặp gỡ và trao đổi kinh nghiệm với người này.

Ở gần hiện trường ngã của diễn viên đang rầm rộ trên mặt báo, Võ Thành Ý vui vẻ tận hưởng ly nước vừa gọi ra của mình. Đúng là ngồi không trời cũng giúp, ông trời không để cậu thiệt thòi cái gì.

Nếu diễn viên này bị chấn thương thì đạo diễn chắc chắn sẽ rất hoảng loạn, khi ấy cậu sẽ dễ dàng xin vào vai. Nhắc tới đây lại chẳng nhớ Phan Trí Nguyên thử vai đến đâu rồi, không rõ liệu có được chọn hay không, giới giải trí này đâu thiếu người làm sao cậu ta có thể lọt được vào chứ.

Võ Thành Ý vừa thưởng thức nước vừa ngẫm nghĩ, bộ phim lần này kịch bản khá dài, là phim truyền hình 20 tập được phát sóng trên đài nổi tiếng. Có vài nhân vật cần phải thay đổi ngoại hình và có sự chuẩn bị cao, ngay cả địa điểm của các cảnh quay cũng phải được tạo dựng, thế nên dự tính thời gian bấm máy kể từ khi tất cả các diễn viên đọc kịch bản là 3 tháng.

Thời gian vừa đủ để cho tên diễn viên kia không thể quay trở lại kịp, là ông trời giúp cậu.

Võ Thành Ý nói đúng, bên làm phim từ khi nghe tin đã sốt sắng hết cả lên. Một bên đi xác minh và giải quyết công việc với bên diễn viên, một bên xử lý truyền thông và một bên nghĩ đến các phương pháp giải quyết vị trí để trống nếu như diễn viên cũ không thể quay lại.

"Chúng ta sẽ chọn thẳng diễn viên hay là sẽ tổ chức casting ạ?" Trợ lý chần chừ mãi mới quyết định hỏi.

Chính đạo diễn Quang cũng rất đau đầu với điều này, vai diễn vừa mất diễn viên là một trong những vai mà ông ưng ý diễn viên mình đã chọn nhất, thế nên ông đã không cần phải đi tìm nhân tố mới. Vậy mà bây giờ chuyện không may đã xảy ra, ông thật sự cảm thấy tiếc.

"Chúng ta cần phải đợi xem kết quả ở bệnh viện như thế nào đã." Đạo diễn thở dài, hỏi trợ lý, "Chiều hôm nay tôi không bận gì, cô sắp xếp cùng tôi tới bệnh viện để thăm cậu ấy. Thời gian đến ngày bấm máy còn rất nhiều, nếu cậu ấy có thể bình phục nhanh chóng thì chúng ta đợi được."

Vai diễn này khá quan trọng và cũng rất thú vị, tuy rằng không phải vai chính nhưng có vai trò làm tăng mâu thuẫn cho nhân vật ba cùng nhân vật mà Trí Nguyên thử vai, bên cạnh đó còn giúp đỡ cho nhân vật phản diện dồn nhân vật chính vào con đường khốn khổ. Vai cuối cùng còn chưa có kết quả, vai quan trọng lại bị mất diễn viên.

Phan Trí Nguyên cũng chỉ biết dừng lại ở việc đọc tin tức rồi thôi, cậu không phải là người trong đoàn nên cũng không biết làm gì. Trí Nguyên gọi thức ăn ngoài về nhà để giải quyết bữa trưa, sau đó cậu lăn vài vòng ở phòng khách, cảm thấy chán nên lại trèo lên tầng hai lăn.

Trong phòng ngủ có một vài cuốn sách về diễn xuất, Trí Nguyên nằm ở sàn đọc một lúc lại buông xuống. Cậu nghiêng đầu nhìn về cửa kính sát sàn, ngắm chữ Zeal bằng vàng gold đẹp đẽ đằng xa.

Cậu đến đây để trốn tránh, cuối cùng vẫn không thể tránh được.

Cậu lại nhớ Nam Thành rồi, 6 năm trôi qua cậu vẫn ổn, bây giờ gặp lại hắn làm cậu nổi lên tham lam. Cậu biết rõ là cậu không nên như vậy, nhưng cậu vẫn không ngăn được cảm giác trông mong trong lòng.

Trí Nguyên đang ngẩn người thì có tiếng chuông, cậu lười biếng lăn ra trước cửa xuống tầng nhìn vào mắt mèo, sau đó mới yên tâm mở ra. Dương Minh trong trang phục tươm tất gọn gàng, vai đeo balo cùng với thẻ nhân viên trước cổ nhảy vào trong.

"Đi thôi, diễn viên Trí Nguyên!"

"Đi đâu? Mà cậu nhặt thẻ nhân viên này ở đâu vậy?" Trí Nguyên cầm thẻ nhân viên ở cổ Dương Minh lên để xem.

"Anh Trần làm cho tớ đấy, anh Trần bảo chỉ cần đeo tấm thẻ này đi cùng với cậu và anh là được. Giá trị của nó ở chỗ tớ sẽ được anh Trần bảo kê, không phải người của công ty, nhưng nó cũng đẹp mà đúng không?" Dương Minh phấn khởi khoe khoang.

"Ừ đẹp lắm, nhưng tớ phải đi đâu bây giờ?" Trí Nguyên đưa cậu vào nhà.

"Có một quảng cáo vừa được thương lượng ngày hôm qua, hôm nay chúng ta sẽ đi đọc kịch bản để sắp xếp tiến hành quay. Cậu đang đợi kết quả bộ phim nên chỉ có thể nhận những lịch trình ngắn hạn như thế."

"Quảng cáo cái gì?"

"Quảng cáo về kem, anh Trần nói là quảng cáo này đơn giản không phức tạp."

Kịch bản cho quảng cáo 30 giây, trong đó 15 giây là miêu tả kem, 15 giây còn lại Trí Nguyên sẽ đóng vai một nhà thám hiểm bị lạc nơi hoang mạc xa xôi. Cậu đến được một ốc đảo, khi uống những ngụm nước mát lành ở đây cậu đã ước rằng có kem để ăn.

Phan Trí Nguyên nhìn chằm chằm vào kịch bản, trước mặt cậu là đại diện của bên nhãn hàng. Cậu ho khan, kéo thấp mũ để đọc tiếp.

Sau khi ước xong, bà tiên ốc đảo hiện ra và đưa cậu đến tiệm kem...

Phan Trí Nguyên chết tâm, mọi chuyện sau đó đều do anh Trần sắp xếp, buổi quay hình của cậu sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trên đường về anh Trần còn mua cho cậu và Dương Minh mỗi người một cây kem của hãng để ăn thử. Công việc trợ lý ngày đầu tiên của Dương Minh cứ như vậy mà kết thúc.

Trương Nam Thành trở về nước sau 1 tuần đi công tác. Hắn không chần chừ một phút một giây, công việc vừa hoàn thành đã về chuyến sớm nhất có thể. Trước lúc tắt điện thoại để xuống máy bay, màn hình tin tức của hắn vẫn còn hiện tiêu đề diễn viên A dự kiến nghỉ ngơi 1 năm.

Nam Thành được trợ lý giúp kéo vali rồi cúi đầu chào hắn trước khi rời đi, chiếc xe của hắn nhanh chóng di chuyển về trung tâm thành phố. Siêu xe Lotus đắt đỏ êm ái chạy qua màn hình lớn, nơi biên tập viên đang đọc thông báo bộ phim sắp tới của đạo diễn Quang nói lời chia tay với một diễn viên, do xảy ra tai nạn bất ngờ trước khi bấm máy.

Hắn cởi kính mắt treo ở cổ áo sơ mi, một tay gác ở cửa xe, một tay ung dung điều khiển, tuy vậy nhưng ánh mắt mất kiên nhẫn vẫn đang được đè nén lại. Siêu xe điện lao vυ"t trên con đường sầm uất của thủ đô, chạy thẳng tới khu chung cư của Dương Minh.

Lotus Evija xám bạc được đỗ trước chung cư tầm trung, bảo vệ toà nhà nhìn thoáng qua thôi đã giật mình. Ông phát hiện người bước xuống xe là ông chủ của Zeal Group đã từng đến đây không ít lần. Thấy hắn đến, ông cúi đầu chào rồi nhìn hắn vào thang máy đi thẳng lên tầng.

Dương Minh đang tỉ mỉ thiết kế công việc cho buổi ghi hình ngày mai thì nghe thấy có tiếng chuông cửa, cậu suy đoán xem là ai đến một lúc rồi mới chạy đến cửa nhìn qua mắt mèo. Phát hiện ra đó là Nam Thành, nói cậu không giật mình chính là nói dối!

Tên mắt hí này về nước rồi sao?! Sao lại nhanh như vậy?

Dương Minh đang không biết mình nên nói gì với hắn thì tên ngoài cửa cứ như phát điên mà nhấn chuông inh ỏi. Cậu tức giận, quyết định giả vờ vắng nhà để hắn tự biết đường mà về.

Không ngờ lại nghe thấy tiếng nhấn mật khẩu phát ra, Dương Minh trực tiếp chết lặng!

Phan Trí Nguyên kia dám cho hắn ta cả mật khẩu nhà cậu! Phan Trí Nguyên!!!

Trương Nam Thành nhanh chóng mở cửa, bây giờ không chỉ Dương Minh giận mà hắn cũng giận. Vừa mở cửa ra, hắn còn bất ngờ vì Dương Minh đứng ở đây nhưng không mở cửa cho hắn, nhưng rất nhanh hắn đã đi thẳng vào vấn đề.

"Nguyên Nguyên đâu rồi?"

"Ai cho cậu tự tiện xông vào nhà tôi! Còn tự ý mở cửa nhà nữa, cậu có tin tôi gọi bảo vệ hay không!" Dương Minh đe dọa.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi cả việc tự ý nhìn trộm mật khẩu." Nam Thành thẳng thắn thừa nhận tội lỗi của mình làm cho Dương Minh trợn mắt, sau đó thì quay trở lại vấn đề, "Nguyên Nguyên đâu rồi?"

"Nguyên... Nguyên gì chứ? Cậu ấy không có ở đây..." Dương Minh ấp úng.

"Thật?" Nam Thành nghiêng đầu.

"Tôi nói dối cậu làm gì?" Dương Minh cau mày.

"Tôi thì thấy cậu có quá nhiều lý do để nói dối đấy chứ?" Trương Nam Thành bỏ giày xông thẳng vào nhà, Dương Minh vội vàng cản lại, "Cậu làm gì vậy hả! Nguyên Nguyên đi làm rồi! Cậu ấy không có ở đây!"

"Vậy sao?" Nam Thành dừng chân, "Khi nào em ấy về?"

Dương Minh thấy Nam Thành tin rồi nên cũng thả lỏng, không khẩn trương nữa, "Đi quay xa, có thể là hai ba hôm gì đấy, bây giờ cậu về đi."

Trương Nam Thành quan sát gương mặt của Dương Minh để xem cậu có nói dối hay không, thấy Dương Minh thành thật không có bất kì dấu hiệu gian dối nào hắn đành xoay người.

Sau đó đột ngột đổi hướng lao tới cửa phòng của Trí Nguyên làm cho Dương Minh không kịp trở tay, ánh mắt hắn không quên liếc qua phòng bếp và phòng vệ sinh để kiểm tra.

"Không có em ấy ở nhà thì cậu cản tôi làm gì? Nghĩ tôi không nhìn ra được cậu định che giấu cái gì ư?"

"Trương Nam Thành! Cậu điên à!" Dương Minh vội vàng chạy theo.

Nam Thành mở cửa đi vào phòng, mặc dù đúng thật là không có Trí Nguyên ở đây nhưng thoạt nhìn hắn đã cảm thấy rất lạ, trong lúc hắn đang nhìn quanh để tìm xem thì Dương Minh cứ đứng ở trước tủ quần áo không chịu đi.

Hắn hơi híp mắt, chậm rãi đi lại gần Dương Minh, "Này, bình tĩnh nghe tôi nói."

"Bình tĩnh cái gì?" Dương Minh ngờ vực ngẩng đầu.

"Không được chạy đi đâu đấy, cậu phải đứng yên."

"Chuyện gì vậy?"

"Dưới chân cậu có gián, để tôi lấy ra cho——"

"Aaaaaaaaaaaaa mẹ ơi kinh tởm tránh xa ông ra!"

Trương Nam Thành còn chưa nói hết câu thì Dương Minh đã hét toáng lên rồi nhảy lên giường. Trên đời này cậu sợ nhất là gián, không phải vì cậu yếu đuối mà bởi vì chúng rất dơ bẩn và hôi, Dương Minh cậu sợ bẩn nhất trên đời!

Thế nhưng khi cậu đang hoảng loạn ôm chăn lăn ở trên giường thì tên khốn chết tiệt kia lại mở toang cửa tủ ra với gương mặt bình thản.

Dương Minh nghệch mặt, vội vàng quan sát bên dưới sàn, làm gì có con gián nào!

Bây giờ cậu mới nhận ra cậu bị tên điên này lừa nữa rồi! Thật đáng hận, đó chính là lý do cậu không bao giờ muốn chơi với bọn học sinh giỏi ngoại trừ giờ kiểm tra đấy!

Thế nhưng tâm tình của Trương Nam Thành phức tạp hơn cậu rất nhiều, hắn nhìn chằm chằm vào tủ quần áo trống trải, lại xoay đầu nhìn căn phòng thêm một lượt nữa.

Đây không phải là đi quay vài ngày, đồ đạc cá nhân cũng chẳng còn ở đây.

Gương mặt hắn sa sầm, lực tay nắm cánh tủ cũng thêm mạnh. Nam Thành điều chỉnh lại hơi thở nặng nề của mình, hắn xoay đầu nhìn Dương Minh với cặp mắt có thể phóng ra điện để đốt cháy cậu.

"Nguyên Nguyên dọn đi rồi?"

"... cậu ấy chỉ đi quay thôi!"

"Em ấy dọn đi đâu? Đến căn nhà nào? Dọn từ bao giờ!"

"..."

"Em ấy tránh mặt tôi?"

"..."

"Nói!"

"... phải đấy!"

Dương Minh biết mình học ngu mà Nam Thành lại quá giỏi, cậu không có biện pháp thắng hắn nên đành lật bài ngửa để không cần phải quá lòng vòng.

Cậu ném chăn sang một bên, đứng ở trên giường chống hông đối mặt với Nam Thành.

"Phan Trí Nguyên ghét cậu! Ghét cay ghét đắng cậu! Cậu ấy bỏ đi một lần nhưng cậu lại tìm ra rồi điên cuồng bám riết nên vì quá ghét cậu mà lại bỏ đi rồi! Cậu hiểu chưa?"