Tôi ngồi như phỗng ở phòng khách, tay cầm điều khiển tivi xoay xoay, mắt nhìn ra khoảng sân rộng đầy hoa bên ngoài.
Phía sau nhà, cụ thể là dưới bếp, âm thanh xào nấu xèo xèo vang lên, rồi mùi thơm nức mũi theo gió đưa tới làm cái bụng đang đói meo của tôi càng réo om sòm. Không biết Băng Cơ chế biến món gì mà thơm lừng thế.
Tôi ngả lưng ra ghế, mắt nhắm tịt lại, cái mũi hít lấy hít để, đoán xem hương vị gì đây.
- Này! Bạn ngủ à?
Tiếng nói của Băng Cơ đột ngột phát ra ngay sau lưng làm tôi giật mình.
Tôi quay đầu lại đáp:
- Không. Băng Cơ nấu xong rồi hả?
- Chưa. Tôi định hỏi bạn có ăn cay được không, để còn biết mà nấu?
- À, cay cỡ nào tôi cũng ăn được hết. Băng Cơ cứ thoải mái, hì hì!
Gì chứ tôi là thầy ăn cay. Mỗi lần ra tiệm phở hay gà rán thì thế nào cũng chén sạch hũ tương ớt.
- Ừm. Chờ thêm chút nữa nha, cơm sắp chín rồi!
Băng Cơ hơi nhoẻn miệng, đi ra sau bếp. Cô nàng đeo cái tạp dề nhìn duyên mà rất ra dáng bà nội trợ đảm đang. Vợ tương lai của tôi đây sao? Tuyệt thật!
Chuông cửa bỗng reo vang. Tôi tưởng mẹ Băng Cơ về, định ra mở cổng thì nhìn thấy chiếc Camry đỏ quen thuộc đang đậu bên ngoài.
Tôi vội nấp vào trong, chẳng biết phải làm thế nào. Cảm giác giống như thằng ăn trộm vừa bị bắt quả tang, mặc dù tôi chẳng làm gì sai cả.
Băng Cơ từ sau nhà đi lên, thấy tôi đang nhấp nhổm thì khẽ gật đầu ra hiệu tôi cứ ngồi đó, rồi bước ra phía cổng.
Tôi bước tới gần cửa phòng khách, đứng sát vào màn lắng nghe cuộc đối thoại của hai người xem tình hình thế nào.
Băng Cơ không mở cổng, hệt tình cảnh tôi lúc sáng, mà hỏi:
- Sao anh đến giờ này?
Anh Minh ăn diện khá bảnh, đầu chải keo láng mượt mỉm cười:
- Nhớ em! Sáng giờ điện thoại cho em hoài mà không thấy nghe máy, nên ghé qua một chút xem sao!
- Ừm. Em đang nấu cơm.
- Cho anh vào ăn với được không? Đói quá!
- Xin lỗi! Hôm nay mẹ em không có nhà, anh vào không tiện đâu! - Băng Cơ từ chối.
- Khó thế à! Vậy em vào ăn cơm sớm rồi nghỉ trưa đi! Anh về đây, chỉ ghé qua nhìn em một chút thôi.
Anh Minh không vì thế mà phiền lòng, đang chuẩn bị lên xe ra về thì nụ cười trên môi tắt ngấm, khi ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc xe máy của tôi dựng phía bên phòng khách, khuất sau hàng cây kiểng nên nãy giờ anh không để ý.
- Xe ai vậy? - Anh Minh hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.
- Bạn. - Băng Cơ bình thản đáp.
- Trai hay gái thế? Nhìn cách trang trí, dán xe thì hình như không dành cho nữ chạy?
- Anh đang điều tra em sao? - Băng Cơ không vui nói.
Thấy Băng Cơ không thoải mái, anh Minh giả lả:
- Không. Anh hơi tò mò thôi! Mà trai hay gái vậy em?
- Trai. - Băng Cơ đáp gọn lỏn.
Tôi thầm cầu mong Băng Cơ hãy nói tôi là con gái, có vậy anh Minh mới chịu đi về chứ. Đằng này, Băng Cơ lại thẳng thắn thừa nhận trong nhà đang chứa một thằng đực rựa. Là tôi thì tôi cũng nổi điên, nói gì tới anh Minh đang dồn nén nãy giờ.
Khác với suy nghĩ của tôi, anh Minh kiềm chế rất tốt. Mặt anh hơi đỏ lên, hít sâu một hơi, lấy lại điềm tĩnh hỏi:
- Em bảo mẹ không có nhà, anh vào không tiện! Trong khi đó trong nhà lại đang có một người con trai khác, và em nói đó là bạn?
- Ừm. Bạn thì nói là bạn thôi! Anh sao vậy?
Chẳng biết Băng Cơ đang nghĩ gì nữa. Người thông minh sắc sảo như cô nàng nhất định hiểu cảm xúc của anh Minh ra sao, nhưng cứ vờ không biết, tựa như đang đổ thêm dầu vào lửa.
- Anh có thể gặp bạn của em một chút được không?
- Em thì không có vấn đề gì! Nhưng bạn em chắc là không muốn tiếp xúc với anh đâu! - Cách Băng Cơ trò chuyện giống như cô nàng hoàn toàn không liên quan vậy.
Anh Minh nhìn Băng Cơ thật lâu. Tôi đọc được sâu trong mắt anh đang long lên sự giận dữ tột độ, nhưng như lò xo bị nén lại thật mạnh, cố không để nó bùng nổ. Có thể anh cũng biết tức giận bây giờ rất không khôn ngoan. Vì thực tế là anh cũng giống tôi, chưa là gì của Băng Cơ cả.
Anh Minh cố gắng ôn hòa dịu giọng:
- Anh biết, chúng ta vẫn chưa là gì của nhau. Và em vẫn chưa nhận lời trở thành người yêu của anh. Nhưng đối xử với anh thế này, em không thấy quá đáng sao?
Băng Cơ cười khẽ:
- Anh nói chuyện mâu thuẫn quá! Anh biết nói chúng ta chưa là gì với nhau, nhưng lại tỏ ra ghen tuông hạch hỏi khi em tiếp xúc với người bạn khác phái? Kiểm soát em sao? Em nhớ mình chưa hứa hẹn gì với anh cả!
Lần thứ hai, anh Minh lại im lặng thật lâu. Lúc này mà trong tay có quả bom dám chắc anh ném vào cho nổ banh cổng để xông vô nhà tìm tôi rồi.
Biết thuyết phục Băng Cơ vô ích, anh Minh nhìn qua chỗ phòng khách, gọi lớn:
- Này! Tôi biết cậu đang ở trong đó, ra đây chúng ta nói chuyện một chút được chứ?
Tôi không đáp, vẫn ngồi yên vị. Nếu tôi và anh Minh chưa từng tiếp xúc thì đã không khó xử như lúc này. Tệ thật!
- Nếu cậu là đàn ông thì đứng trốn tránh nữa, ra đây gặp tôi đi!
Chờ mãi không thấy tôi ừ hử gì, anh Minh lại kêu, giọng điệu khích bác.
Tôi không muốn gặp anh Minh, và cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Băng Cơ. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi biến mình thành thằng hèn trong mắt kẻ khác.
Tôi đẩy cửa, đi ra.
Vẻ mặt anh Minh khi nhìn thấy tôi ngỡ ngàng đến tột cùng. Cứ như anh không tin vào những gì mắt mình đang nhìn thấy. Là tôi, cái thằng vai em đã nhậu với anh mới tuần trước, còn nghe anh tâm sự về cô gái đang lạnh lùng đứng đây.
- Là cậu sao? - Anh Minh cười lớn.
Tôi gật nhẹ, cũng chẳng biết phải nói gì.
Băng Cơ hết nhìn anh Minh, rồi lại nhìn sang tôi. Cô nàng chắc hẳn đang rất ngạc nhiên, không ngờ chúng tôi biết nhau.
Cười chán, anh Minh gằn giọng:
- Vậy ra, bữa trước khi nghe tôi nhắc tới Băng Cơ, chắc cậu đã biết?
- Phải.
- Sao lúc đó cậu không nói mà lại giấu?
- Thấy không nên thôi. Hơn nữa, lúc đó em cũng chỉ mới biết Băng Cơ. - Tôi hơi áy náy nói.
Anh Minh cười nửa miệng, tỏ vẻ khinh bỉ:
- Tôi nhớ hôm đó cậu là thằng hỏi về Băng Cơ nhiều nhất! Ngu thật, sao lúc ấy tôi không đoán ra động cơ của cậu là gì chứ? Hóa ra để lén lút tán tỉnh bạn gái tôi sau lưng tôi?
Nghe anh Minh lên án tôi, Băng Cơ chợt lên tiếng:
- Anh quá lời rồi đó! Ai là bạn gái của anh? Và ai lén lút tán tỉnh?
- Em là bạn gái của anh! Và nó là thằng đang tìm cách quấy rối! Không phải vậy sao?
Anh Minh chỉ thẳng vào mặt tôi hét lên. Cơn giận của anh ta đã bùng cháy rồi, không cách nào gắng gượng giữ hình tượng được nữa.
- Ảo tưởng! - Băng Cơ cười nhẹ.
- Ha ha, ảo tưởng sao? Không đâu. Nhìn lại tình cảnh gia đình em bây giờ đi! Không có anh giúp đỡ thì chỉ vài hôm nữa thôi, cả nhà em sẽ ra đường ở.
Băng Cơ trừng mắt:
- Có ra đường ở cũng chẳng liên quan gì đến anh nữa! Từ nay đừng đến làm phiền tôi!
Cô nàng vừa đi được vài bước thì anh Minh đã nói:
- Anh biết em không cần đồng tiền của anh! Nhưng mẹ em thì sao? Không có nhà, em có thể sống được nhưng chẳng lẽ em cam tâm để mẹ em đã lớn tuổi còn phải sống cảnh rày đây mai đó à?
Băng Cơ hơi khựng lại, đôi môi mím chặt.
Anh Minh quay sang bảo tôi:
- Cậu về đi! Tôi cần nói chuyện riêng với Băng Cơ!
Tôi đứng chết trân. Đi không được, mà ở cũng chẳng xong.
Nãy giờ phải nghe những lời khó nghe của anh Minh khiến tôi rất tức giận, nhưng anh ta nói không sai. Băng Cơ không thể bỏ mặc mẹ mình, và tôi thì chẳng có khả năng giúp đỡ được gì. Tôi ở lại chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
Nhưng đi về trong lúc này thì tôi không muốn, không cam lòng chút nào. Như vậy chẳng khác gì tôi giương cờ trắng đầu hàng, dâng Băng Cơ cho anh Minh.
Thấy tôi do dự không quyết, anh Minh hạ giọng như cầu xin:
- Cậu về giùm đi! Cậu chỉ biết Băng Cơ mấy hôm thôi, còn tôi đã theo đuổi mấy năm ròng rã có biết không?
Câu nói này đập tan chút phòng tuyến mỏng manh còn lại trong tôi. Như kẻ thua cuộc, tôi lê bước nặng nề lại phía chiếc xe.
- Bạn cứ ở lại đây! Việc gì phải về? - Băng Cơ hơi nghẹn giọng.
- Tôi... tôi không giúp được gì cho Băng Cơ đâu... - Lòng tôi đau nhói, lẩm bẩm như kẻ mất hồn.
Băng Cơ giẫm mạnh chân:
- Tôi kêu bạn ở lại thì cứ ở lại!
Tôi vừa leo lên xe, chưa kịp gạt chống đã phải bước xuống, gật đầu như cái máy:
- Ừ. Tôi ở lại.
Anh Minh giận điên lên rồi, rít qua kẽ răng:
- Em đang phạm sai lầm đấy, biết không? Muốn cả nhà em ra đường ở sao? Mẹ em...
- Anh im đi! Tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ có tiền rồi muốn biến tôi thành công cụ cho anh điều khiển! Người đang phạm sai lầm là anh, sẽ không bao giờ tôi tha thứ cho anh đâu!
Băng Cơ chỉ tay vào mặt anh Minh, run giọng nói to.
Phản ứng kịch liệt của Băng Cơ làm anh Minh ngỡ ngàng, vội xoa dịu:
- Em... em bình tĩnh đi! Anh xin lỗi! Anh không có ý làm tổn thương em! Anh...
- Anh đi chưa, hay chờ tôi gọi công an báo anh đang quấy rối tôi???
Băng Cơ đang xúc động rất mạnh, trừng to mắt hét.
- Được, được mà! Anh đi liền đây. Em bình tĩnh!
Anh Minh cũng bị Băng Cơ dọa sợ, xua loạn hai tay, nhanh chóng chui vào trong xe nổ máy. Trước khi đi, anh nhìn tôi đầy thù địch:
- Mày sẽ không yên với tao đâu! Nhớ đấy!
Chiếc Camry đỏ khuất dạng rồi, Băng Cơ nhìn tôi, cố mỉm cười:
- Xin lỗi! Chắc bạn cũng nghe hết rồi, tôi không ra gì!
- Đừng nói vậy! Tôi không nghĩ gì xấu cho Băng Cơ đâu! - Tôi an ủi.
- Mà có cũng không sao, tôi chẳng bận tâm những chuyện thế này đâu! Vào nhà ăn cơm thôi.
Tôi lững thững theo chân Băng Cơ vào nhà, không biết hôm nay đến đây là đúng hay sai nữa.
- Bạn chờ ở phòng khách đi! Để tôi dọn cơm lên. - Băng Cơ nói.
Tôi lắc đầu:
- Vậy sao được, để tôi dọn phụ Băng Cơ!
- Tôi nói bạn chờ ở phòng khách thì cứ làm vậy đi! Được không?
Băng Cơ ném lại một câu, rồi gấp rút đi như chạy ra sau nhà, bỏ lại tôi đứng nhìn theo.
Tôi thẫn thờ ngồi ở phòng khách chờ khá lâu, chẳng nghe bất kỳ động tĩnh gì từ bếp. Băng Cơ cũng chưa dọn thứ gì lên.
Ngôi nhà yên tĩnh đến đáng sợ.
Chờ hoài không được, nghĩ tới cảnh tượng Băng Cơ đứng trên cây cầu giữa trời mưa to vào đêm trước khiến tôi lạnh gáy, một ý nghĩ xẹt qua tâm trí.
Tôi bật dậy, chạy thật nhanh xuống sau nhà, bất chấp phép lịch sự nữa.
Băng Cơ ngồi nơi góc bếp, đầu gục xuống gối, cả người run rẩy nấc lên từng cơn. Cô nàng đang tức tưởi khóc nức nở, trốn vào đây vì không muốn tôi nhìn thấy...
Tôi nép sau cửa nhà bếp, nhấp nhứ mấy lần nhưng chẳng dám bước vào.
Thôi vậy, Băng Cơ đã không muốn tôi thấy thì tôi sẽ xem như mình không thấy, như ý cô nàng.
Cứ như thế, tôi ngồi phía bên ngoài lẳng lặng nghe tiếng thút thít từ bên trong vọng ra. Cái cảm giác thấy người mình thật sự yêu thích đang đau buồn mà bản thân chẳng làm được gì, kể cả an ủi, mới tệ hại làm sao.
Rất nhiều lần, tôi muốn xông vào ôm Băng Cơ để vỗ về nhưng không thể. Mỗi người có những cảm xúc riêng không muốn chia sẻ cùng ai, và tôi biết mình chưa được Băng Cơ cho phép xâm nhập vào thế giới riêng của cô nàng.
Tiếng khóc nỉ non, âm ỉ, dai dẳng...
Tựa như đau khổ... dồn nén... oán trách... cam chịu... bất an...
Thật nhiều cảm xúc...
Trời đổ mưa.
Bên ngoài, ông trời cũng khóc. Trong nhà, Băng Cơ rơi nước mắt lã chã. Tôi ngồi giữa hai thế giới, cảm thấy tim mình đang loạn nhịp, tay nắm chặt, gân xanh nổi đầy.
Lâu, thật lâu.
Tiếng xả nước từ lavabo rửa chén vang ra, có lẽ Băng Cơ đang rửa mặt. Tôi đi thật khẽ lên phòng khách, ngồi xuống ghế, làm ra vẻ như mình chẳng hề biết gì, mắt nhắm lại.
- Bạn ngủ hả?
Tiếng Băng Cơ gọi khẽ.
Tôi mở mắt ra, vờ vươn vai:
- Chờ lâu quá nên tôi ngủ quên luôn!
Băng Cơ nhoẻn miệng cười, đôi mắt đẹp hơi sưng lên rồi:
- Ừm, xuống bếp ăn hén! Tôi dọn sẵn ra rồi.
- Sao cũng được. Tôi đói lắm rồi, hì hì...
Tôi xoa bụng, nối gót Băng Cơ xuống bếp một lần nữa. Nhưng lần này xuống để ăn cơm, không phải lén lút nấp bên ngoài nghe người nào đó âm thầm khóc.
- Bạn làm hết tất cả những món này?
Nhìn bàn thức ăn những bốn năm món bốc khói ngào ngạt, tôi ứa nước miếng nói.
Băng Cơ lườm tôi:
- Tôi không làm, chẳng lẽ ma làm sao? Hỏi lạ!
- Nhìn ngon quá nên tôi ngạc nhiên thôi mà! - Kéo ghế cho Băng Cơ ngồi xong, tôi cầm chén xới cơm, cười nói.
- Ừm. Làm hơi nhiều món một chút nên để bạn phải chờ lâu! Bình thường nhà tôi ăn uống đạm bạc lắm, có khách mới thế này, chẳng sang trọng gì đâu.
Đón chén cơm từ tay tôi, Băng Cơ nói. Nếu không chứng kiến cảnh cô nàng khóc khi nãy, có lẽ tôi đã tin sái cổ rồi.
Dù sao đã đóng kịch thì phải diễn cho đạt, tôi gật gật đầu:
- Ngon ghê! Tôi ăn nhen, không khách sao đâu à!
- Bạn tự nhiên đi!
Không chờ Băng Cơ khuyến khích thêm, tôi ăn uống vô cùng tích cực, nỗ lực hết mình.
Tay nghề làm bếp của Băng Cơ không thua kém gì mẹ tôi, chắc cũng được mẹ cô nàng dạy dỗ uốn nắn từ nhỏ. Tôi ăn rất ngon miệng, nhất là món ca rô đồng kho ớt thật cay, phải nói trên cả tuyệt vời. Tôi rất ít khi ăn cá nhưng bây giờ lại chiến đấu món này ác liệt nhất.
Băng Cơ ăn khá ít, chỉ lưng chén cơm rồi ngồi nhơi nhơi, chủ yếu lịch sự cầm khách cho tôi đừng ngại.
Dùng bữa xong, mặc cho Băng Cơ ngăn cản nhưng tôi nhất định phụ cô nàng dọn dẹp cho bằng được. Đến khi tôi giành rửa chén thì Băng Cơ không nhịn được nữa, tống tôi lên phòng khách ngồi một đống, cấm bén mảng xuống.
Lát sau, Băng Cơ đi lên nói:
- Vẽ tiếp nhé?
Tôi cười:
- Nhìn Băng Cơ chắc mệt lắm rồi, vẽ nổi không? Hay để tôi về, khi khác sẽ vẽ tiếp.
Băng Cơ nhìn ra bầu trời đen sầm ngoài sân:
- Còn mưa mà, sao bạn về được? Tôi không mệt!
- Tôi đội mưa về cũng được. Lâu lâu tắm cho mát!
Băng Cơ nhìn tôi, đôi mắt còn hơi sưng chớp nhẹ:
- Chán ở đây rồi chứ gì? Vậy bạn về đi!
Tôi hết hồn, lật đật xua tay:
- Làm gì có chuyện đó! Thực ra...
- Thực ra gì?
- Thực ra... tôi sợ Băng Cơ vẽ xong tranh cho tôi rồi, thì tôi sẽ không còn lý do đến đây nữa...
Ma xui quỷ khiến thế nào, hoặc do ánh mắt của Băng Cơ thôi miên mà tôi liều mạng nói ra sự thật. Tôi nói mà chẳng dám nhìn Băng Cơ lấy một cái, mặt đơ ra.
Băng Cơ cười khúc khích:
- Còn tranh của mấy người kia nữa mà, bạn có thể quay lại lấy sau.
- Lấy hết tranh rồi thì sẽ thế nào? - Tôi hồi hộp.
- Thì thôi chứ thế nào nữa. - Băng Cơ đáp tỉnh rụi.
- Ừ. Tôi cũng đoán thế. - Tôi cười gượng.
Băng Cơ cầm bút lên, một tay chống cằm, có vẻ thú vị ngó tôi:
- Nhiều lúc bạn ngây thơ thật đấy! Khiến tôi chẳng biết bạn đang thật hay đùa nữa!
Tôi ngơ ngác:
- Ngây thơ? Tôi đang nói thật mà, không đùa đâu!
- Đã vậy, bạn nói xem! Nếu tôi ghét, không muốn gặp thì có cho bạn vào nhà chỉ vì bạn đem tranh đến thuê tôi vẽ không?
Băng Cơ nở nụ cười tươi như hoa.
Tim tôi suýt nhảy ra khỏi l*иg ngực, đập loạn xạ như con ngựa chứng sổng dây cương.
Tôi hớn hở, gấp rút nói:
- Nghĩa là Băng Cơ cũng muốn gặp tôi?
- Không đúng. Là tôi chưa ghét đến mức trốn tránh bạn chứ! - Băng Cơ thu nụ cười lại, cây bút xoay tròn trong bàn tay nhỏ nhắn.
Câu trả lời của Băng Cơ làm tôi chưng hửng, cụt hứng thật. Thôi kệ, có còn đỡ hơn không. Làm người không nên quá tham lam, cái gì cũng phải tiến từng bước.
- Vẽ nha! Bạn ngồi lại tư thế khi sáng đi! - Băng Cơ đề nghị.
Tôi vờ loay hoay sửa tới sửa lui hoài vẫn không ra đúng góc độ lúc trước, âm mưu dụ cho Băng Cơ "giúp" tôi một lần nữa.
Nhưng mặc cho tôi đứng lên ngồi xuống, né tới né lui, chả thấy Băng Cơ phản ứng gì, cứ ngồi im nhìn tôi như đang coi xiếc khỉ. Nhột hết biết!
Cực chẳng đã, tôi phải lên tiếng:
- Ngồi thế này đã đúng chưa?
Băng Cơ nhún vai:
- Tôi thấy bạn đủ thông minh để biết mà! Tùy, vẽ cho bạn chứ không phải cho tôi. Tranh xấu là tại bạn đấy nhé!
Băng Cơ hù dọa làm tôi xụi lơ, chẳng dám dở trò gì nữa, ngoan ngoãn ngồi y chang tư thế lúc sáng, không sai một li.
Băng Cơ mỉm cười hài lòng:
- Có vậy chứ. Giữ nguyên kiểu này đến chiều là xong.
Tôi cười như mếu, chợt thấy thiếu thiếu gì đó. À, thì ra tôi quên lấy kiếng để ngắm Băng Cơ.
Còn chưa kịp chạm tới cái kiếng trên bàn thì Băng Cơ đã nhanh tay chụp lấy, để cạnh chỗ cô nàng.
Tôi ngẩn người:
- Gì vậy?
- Từ giờ, trong lúc tôi vẽ thì bạn không được nhìn tôi nữa! - Băng Cơ nói, tay cài tóc ra sau, không để lòa xòa cản trở khi vẽ.
- Hơ, có lí do gì không? - Tôi chả hiểu chuyện gì cả.
Mái tóc được cài hẳn ra phía sau giúp Băng Cơ khoe được hết những đường nét thanh tú trên gương mặt vốn dĩ đã rất xinh xắn. Cô nàng nhíu mày:
- Bạn hỏi nhiều thật đấy! Bây giờ có vẽ không?
- Vẽ chứ. Đương nhiên phải vẽ rồi!
- Vậy thì tập trung ngồi yên lặng!
Cảnh tượng lúc sáng lặp lại, chỉ khác là tay tôi chẳng cầm kiếng, mắt cũng không có mục tiêu nào khác để nhìn ngoài khu vườn trước mặt.
Mưa vẫn tí tách đổ, không có dấu hiệu ngớt. Những giọt mưa đọng lại trên cửa kính, loang thành những vệt nước dài loang lỗ mờ mờ khiến cho khung cảnh bên ngoài cũng mờ ảo theo.
Bầu trời tối sầm, nhờ vậy tôi phát hiện ra nhìn vào kính cửa cũng thấy được Băng Cơ. Tuy không rõ như kiếng nhỏ cầm tay nhưng vẫn có thể thấy được cử chỉ của cô nàng, coi như an ủi chút vậy.
- Tối quá, Băng Cơ thấy đường để vẽ không? - Tôi hỏi.
- Thấy mà! Đừng lo, tôi không làm hỏng bức họa của bạn đâu!
Băng Cơ đáp, giọng hơi nghẹt mũi, có lẽ vì trời đang dần lạnh.
Tôi thấy hơi xót:
- Băng Cơ lạnh hả? Lấy áo ấm mặc vào đi!
- Bạn nhiều chuyện quá! Để yên cho tôi vẽ!
- Ừ.
Tôi nhàm chán nhìn cái bóng mờ ảo in trên khung cửa, chỉ thấy Băng Cơ đang cắm cúi tô tô vẽ vẽ, tay kia chống nhẹ ở bên má, mái tóc dài hơi rũ xuống đung đưa qua lại.
Đến giờ, tôi mới biết không có việc nào nhàm chán và mệt mỏi bằng ngồi làm mẫu cho người khác vẽ. Giữ nguyên một tư thế cả buổi trời khiến tay chân tôi mỏi nhừ, cái cổ muốn trật sang một bên. Nếu họa sĩ không phải là Băng Cơ thì tôi đã bỏ cuộc lâu rồi, không kiên nhẫn được đến khi hoàn thành.
Suốt từ trưa đến chiều, từ lúc mưa tầm tã cho đến khi tạnh hẳn, Băng Cơ không hề nói một câu nào, cứ như biến thành người khác. Chắc do tôi nhạy cảm quá, có thể Băng Cơ mải tập trung vào công việc nên quên hết mọi thứ xung quanh.
Tôi cũng giữ ý, không mở miệng nữa, chỉ chăm chú nhìn hình bóng cô nàng in trên cửa, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ đủ chuyện.
Cứ ngồi như thế trong đau khổ và hạnh phúc. Đến chiều, khi nhận ra Băng Cơ đã ngồi yên khá lâu, không thấy cử động gì, tôi cất tiếng hỏi:
- Băng Cơ vẽ xong chưa?
Băng Cơ hơi giật mình, ấp úng một hồi mới nói:
- Xong rồi. Sao bạn biết?
- Tôi nhìn bóng Băng Cơ in trên khung cửa kìa.
- Ừm...
- Tôi cử động được rồi chứ?
- Được rồi. Bạn xem tranh đi! Tôi ra sau một chút.
Băng Cơ hấp tấp đứng lên, đi thật nhanh như chạy trốn.
Tôi cứ nghĩ cô nàng mắc cỡ khi để tôi xem tác phẩm của mình, nhưng khi nhìn vào bức tranh, tôi hơi sững sờ.
Gương mặt trong bức tranh đúng là tôi, rất giống, rất đẹp. Nhưng mà... đôi chỗ bị lem cả rồi...
Những giọt nước vẫn còn ướt trên mặt giấy, chắc là nước mắt Băng Cơ rơi lên khi vẽ...